Võ Thánh Diệp Hi Hòa

Chương 129




Chỉ thấy Lâm Chỉ Huyên trên ghế sofa đang cầm một cái tất chân màu tím mê người, cô ấy tao nhã nâng chân trái lê, bao bọc lên bàn chân mịn màng non mềm.

Mũi chân cô ấy kéo căng, chân ngọc duỗi thắng xuống phía dưới, phác họa ra những đường cong duyên dáng, đôi tất cũng từ từ kéo dài lên theo đường cong mượt mà.

Tất chân màu tím kia làm nổi bật da thịt tuyết trắng, †ự nhiên mà thành, thông qua độ trong suốt mỏng như cánh ve sầu, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng như quả nho của ngón chân, ngón chân tròn trịa và hếch lên như vỏ sò, khơi dậy ham muốn con người, đối với bất kỳ sinh vật nam giới nào, chúng đầu là sát khí vô địch.

Mà giờ phút này Lâm Chỉ Huyên dường như còn chưa phát hiện được Diệp Hi Hòa đi ra, đôi mày thanh tú cau lại, cô ấy khẽ di chuyển đôi chân ngọc, giống như không hài lòng với màu tím lắm.

"Tiếp theo khóe miệng cô ấy khế nhếch, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng nắm lấy mép tất rồi bắt đầu cởi ra, cặp đùi trắng như sữa bò kia ẩm ướt sáng bóng, trắng đến chói mắt, đầu gối mịn màng tựa như ngọc, bắp chân đẫy đà kết hợp với màu tím càng thêm mê người vô hạn.

Cho dù chỉ nghiêng người một cái thì đối với Diệp Hi Hòa mà nói lực sát thương cũng gần như tăng mạnh.

Dưới cái nhìn chăm chăm đầy hứng thú của Diệp Hi Hòa, Lâm Chỉ Huyên cởi bỏ chiếc tất của mình một cách quyến rũ. 

Bắp đùi trắng như tuyết kia khẽ chuyển động, quả nhiên không mặc gì.

"Khụ!" Diệp Hi Hòa cố ý ý ho khan một tiếng.

Mà lúc này Lâm Chỉ Huyên mới phát hiện Diệp Hi Hòa đã đi ra, cô ấy vội để cặp đùi thon dài xinh đẹp kia xuống, căng thẳng nhìn về phía Diệp Hi Hòa, cũng nhanh chóng sửa sang lại vạt áo của mình.

"Diệp Hi Hòa, anh..."

"Đêm nay cô không định rời đi?" Diệp Hi Hòa cau mày, cố nén sự khác thường trong lỗ mũi mà đi tới.

Hai gò má Lâm Chỉ Huyên nóng lên, ra vẻ bình tĩnh "Ừ, tôi không đi mà ở lại, giúp anh chăm sóc Tiểu Vũ, người trong nhà cũng không tiện mời bảo mẫu, dù sao bây giờ tôi cũng không bận lắm nên sẽ cố gắng hết sức. Huống chỉ tôi và Tiểu Vũ còn ở chung rất tốt, con bé cũng xem tôi như chị gái."

"Cô làm như thế có ý đồ gì?" Diệp Hi Hòa lạnh lùng hỏi.

Anh luôn cảm thấy Lâm Chỉ Huyên có ý đồ khác, không có lợi không dậy sớm, hai anh em mình không thân không quen với cô ấy, cơ bản cũng là bèo nước gặp nhau, cô ấy lại đối tốt với Tiểu Vũ như vậy, nói không có mục đích, ai tin?

"Nào có ý gì, anh đừng nghĩ người ta thực dụng như vậy:  

Lâm Chỉ Huyên nhìn ánh mắt chất vất kia của Diệp Hi Hòa, tức giận nói: "Nếu nói nguyên nhân thì chính là tôi muốn cảm ơn anh, được chưa?"

"Dù sao lần trước cũng xem như anh đã cứu nhà họ Lâm chúng tôi, còn giúp tôi giải quyết một kẻ theo đuổi vô cùng khó chơi và gia tộc đứng sau gã ta, tôi báo đáp anh không được à?”

Báo đáp?

Lý do này sao nghe thế nào cũng không đáng tin vậy?

Mà Lâm Chỉ Huyên bị Diệp Hi Hòa nhìn chằm chăm một cách không khách khí, trong lòng cũng không nhịn được rối loạn, bộ ngực nhấp nhô.

Sở dĩ cô ấy ở lại nhà họ Diệp, nguyên nhân chân chính trên thực tế chỉ có hai điều:

Thứ nhất, chính là bản thân cô ấy rất tò mò về Diệp Hi Hòa, bị hắn hấp dẫn, không muốn rời đi.

Mà tên Diệp Hi Hòa này đã sờ ngực, chân và đùi của cô ấy rồi, đây cũng là bộ phận cực kỳ riêng tư của cô, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai nhúng chàm, sao cóp thể xem như không xảy ra chuyện gì chứ?

Thứ hai, chính là những lời ông nội Lâm Trường Dần và ông hai Lâm Ngọc Sơn của hản đã bí mật căn dặn cô ấy. 

Hai người già khuyên cô ấy nhất định phải giữ gìn mối quan hệ với Diệp Hi Hòa, bắt lấy con rồng trong biển người này, nhà họ Lâm đặt cược tiền lên người này, hoàn toàn có khả năng một bước lên trời.