Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Quyển 2 - Chương 87: Mẫu tử gặp nhau




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

“Phu…… Phu quân, chàng…… Khụ khụ……”

Ân Phi Phi ho khan, khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, ánh mắt kinh hoảng.

Tại sao lại như vậy?

Sao độc trong cơ thể phu quân lại bị giải trừ?

Xong rồi, mình lợi dụng ông làm nhiều chuyện như vậy, nam nhân này nhất định sẽ không bỏ qua cho bà……

Mọi người đều vì biến cố đột phát này ngây ngẩn cả người.

Đặc biệt là người còn sống của Quỷ Sát Môn, môn chủ sủng ái phu nhân là mọi người đều biết, vì sao bây giờ lại động thủ với phu nhân?

“Tiện nhân!”

Sắc mặt Hoa Linh âm trầm, bàn tay vung lên, ném Ân Phi Phi xuống mặt đất, thái dương nổi gân xanh: “Ngươi lại thừa dịp ta say rượu bò lên trên giường ta, làm ta ngộ nhận ngươi là Ân Linh, còn khống chế ta! Hơn nữa làm hại ta tự tay hại chết nữ nhân ta yêu nhất! Dù là thiên đao vạn quả ngươi cũng khó giảm mối hận trong lòng của ta!”

Như ngũ lôi oanh đỉnh, lời nói này của Hoa Linh khiến tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.

Mười mấy năm trước lão nhân ở Quỷ Sát Môn đều biết Hoa Linh yêu thương phu nhân tiền nhiệm Ân Linh, sau lại không biết đã xảy ra chuyện gì, tất cả ân ái lúc trước đều không còn, còn vì một Thần Quả giết chết cả nhà Ân gia, tạo thành huyết án chấn động một thời.

Hiện giờ bọn họ mới biết được, thì ra những năm gần đây môn chủ đều bị Ân Phi Phi khống chế.

Sắc mặt Ân Phi Phi vừa xanh vừa trắng, bà ta khẩn trương nắm chặt nắm đấm, đáy mắt căm giận, dựa vào cái gì Ân Linh có thể được ông yêu, mà mình bởi vì sinh ra không tốt mà trở thành nha hoàn?

Bà không cam lòng!

Nguyên nhân chính là vì không cam lòng này, cho nên, bà ta mới trộm bò lên trên giường Hoa Linh, hoàn thành chuyện tốt……

Hoa Linh quay đầu nhìn về phía Hoa Lạc Y đang khiếp sợ, hai hàng lệ từ trong mắt vẩn đục chảy xuống, ông run rẩy vươn tay mình ra, như muốn vuốt ve đối phương.

Cho dù biết Hoa Linh không thể đụng vào mình, nhưng mà, Hoa Lạc Y vẫn nghiêng người, tránh thoát tiếp xúc của ông ta……

Lòng của Hoa Linh như bị một bàn tay hung hăng xé rách, đau không thể kềm chế, ông bi thương nhìn nam nhân rất giống mình trước mặt, yết hầu nghẹn ngào nói: “Lạc Y, những năm gần đây để con chịu khổ rồi……”

Đại thiếu gia từ trước đến nay đều được ông nuông chiều này, khi nào phải sống cuộc sống lưu lạc này? Ông thật sự không thể tin được, những năm gần đây, hắn tránh được lần lượt đuổi giết như thế nào.

Hoa Lạc Y cười lạnh: “Chịu khổ không phải là ta, là mẫu than đã đã vào hoàng tuyền kia của ta!”

Từng câu từng chữ của hắn đều như là dùng một cây đao đang đào thật sâu vào trong lòng của ông.

Nếu năm đó ông không say rượu, càng không ngộ nhận Ân Phi Phi là Ân Linh, có lẽ tất cả đều sẽ không xảy ra……

Nhưng cuối cùng, ông giết nữ nhân mình yêu, khiến bà ôm hận mà chết.

Ông vĩnh viễn không thể quên, một cái nhìn mình cuối cùng của nữ nhân kia, là tuyệt vọng và cừu hận như vậy……

Hoa Quý Nguyệt nằm trên mặt đất kinh sợ, nàng vẫn luôn là công chúa trong Quỷ Sát Môn, phụ mẫu hận không thể đưa đồ toàn bộ tốt nhất cho nàng, cũng nuôi nàng thành tính cách không ai bì nổi.

Ai biết, tất cả đều là hoa trong gương, trăng trong nước.

Hoa Quý Nguyệt hận không thể cho mình cuộc sống tốt đẹp, nương ruột lại đưa nàng vào địa ngục! Nhưng mà, thống khổ trong lòng, đã khiến nàng ta không thể phát ra một chữ trong cổ họng.

“Lạc Y, ta……”

Hoa Linh như muốn mở miệng giải thích, lại bị giọng nói tràn ngập cừu hận của Hoa Lạc Y chặn ngang.

“Hoa Linh, có lẽ ngươi chỉ vô tình tổn thương ngoại công và nương của ta, nhưng nếu ngươi không nhận sai người, sao sẽ xảy ra chuyện kia? Ngay cả nữ nhân mình yêu đều không nhận ra, ngươi thật sự yêu bà sao? Mặc kệ có phải ngươi bị người khống chế hay không, tất cả mọi chuyện đều là ngươi làm, một nhà ngoại công bị ngươi tiêu diệt, mẫu thân bị ngươi giết chết, mệnh lệnh đuổi giết ta cũng là ngươi hạ, hiện giờ vì Hoa Quý Nguyệt, ngươi còn muốn giết ta! Ngươi cho rằng ngươi phạm phải nhiều sai lầm như vậy, đáng giá được tha thứ sao?”

Mặc dù nam nhân này là bị người khống chế, nhưng cả đời hắn cũng sẽ không tha thứ cho ông ta.

Bởi vì hắn vĩnh viễn không thể quên được ác mộng kia.

Mà lại có bao nhiêu đêm nằm mơ, hắn thấy người Ân gia mặt đầy máu tươi xuất hiện ở trước mặt hắn, nhiều tiếng cầu xin để hắn báo thù.

Trời biết đoạn thời gian kia rốt cuộc là hắn đi ra như thế nào?

Ngoại công hiền lành, mẫu thân ôn nhu, lập tức tất cả đều rời khỏi hắn, mà phụ thân từ trước đến nay được hắn coi như tấm gương, còn muốn giết hắn……

Khi đó, hắn cảm giác mình như trời sập, nếu không phải năm đó chạy ra Quỷ Sát Môn sau đó gặp Quân Thanh Vũ, có lẽ những ác mộng đó đủ để khiến tâm lý phòng tuyến của hắn hỏng mất.

“Rất xin lỗi, rất xin lỗi……”

Hoa Linh ôm chặt đầu, thống khổ ngồi xổm xuống.

Thế gian thống khổ nhất, không gì hơn dùng đôi tay này giết người mình yêu nhất kia.

Ân Phi Phi cắn chặt môi, sắc mặt tái nhợt nhìn Hoa Linh, thì ra nhiều năm mình làm bạn như vậy, cuối cùng vẫn không thắng nổi tiện nhân kia.

“Ha ha ha!”

Đột nhiên, bà ta cười điên cuồng, tiếng nghẹn ngào kia phá vỡ yên tĩnh giờ khắc này.

Mắt phượng Ân Phi Phi nhìn chằm chằm Hoa Linh, giọng nghẹn ngào nói: “Phu quân, chẳng lẽ, chỉ có chàng bị khống chế, mới có thể ôn nhu với ta? Những năm gần đây, chàng thật sự chưa từng yêu ta một chút nào sao?”

Nghe được nữ tử nói, Hoa Linh thả tay xuống, chậm rãi ngẩng đầu: “Ở trong lòng ta, ngươi không bằng một cọng tóc của Ân Linh, năm đó nếu không phải ngươi nằm ở trên giường ta, ta cũng sẽ không cho rằng ngươi là nàng, tiện đà xảy ra sai lầm như vậy……”

Tim như nháy mắt vỡ vụn ra, nước mắt của Ân Phi Phi từ trong mắt chảy xuống.

Nhớ lại năm đó, trừ Ân Linh mất tim ra, không phải tim của bà cũng đặt ở trên người nam nhân này sao? Bằng không cũng sẽ không hao tổn tâm huyết như thế……

Nhưng mà ánh mắt của ông, vĩnh viễn chỉ đuổi theo bà ta……

“Mẫu thân.”

Lại vào lúc này, một giọng nói non nớt hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Tiểu Hoàng Nhi chớp mắt to ngây thơ, nghi hoặc nói: “Con cảm giác được ở trong môn phái này có một hơi thở rất giống Hoa a di, chẳng qua hơi thở kia rất yếu.”

“Giống Hoa Lạc Y?” Quân Thanh Vũ nhíu mày lại: “Là Hoa Linh sao? Bọn họ là phụ tử, tương tự cũng rất bình thường.”

“Không phải.” Tiểu Hoàng Nhi lắc đầu: “Mẫu thân, người chờ, con đi tìm người kia tới người sẽ biết.”

Cơ thể của Tiểu Hoàng Nhi dần biến lớn, biến thành một con Phượng Hoàng xinh đẹp, rồi sau đó nàng ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng phượng hót, cơ thể nhanh chóng nhằm phía chỗ không xa.

Nhìn địa phương Tiểu Hoàng Nhi đi, sắc mặt Ân Phi Phi đại biến, vội vàng hét: “Mau! Mau ngăn nàng lại, không thể để nàng đi nơi đó!”

Nhưng mà, không ai nghe theo mệnh lệnh của Ân Phi Phi.

Ánh mắt của Hoa Linh âm trầm nhìn về phía Ân Phi Phi, tiện nhân này sốt ruột như vậy? Chẳng lẽ nơi đó che dấu thứ gì?

Nhìn thấy Phượng Hoàng bay về rất nhanh, nháy mắt lòng của Ân Phi Phi chìm vào thung lũng, môi bị bà cắn nát, máu tươi chảy xuôi ở giữa môi răng.

Lúc này trên lưng Tiểu Hoàng Nhi cõng một nữ tử y phục tả tơi, không tiếng động nằm ở trên người nó, đầu tóc rối loạn như rơm rạ thả xuống, che kín khuôn mặt kia.

Tiểu Hoàng Nhi thả người nhảy xuống, cơ thể run lên đặt Ân Linh trên mặt đất, thân thể của nàng dần thu nhỏ lại, giây lát biến thành nữ oa năm tuổi phấn điêu ngọc trác.

“Mẫu thân, chính là bà ấy!” Tiểu Hoàng Nhi chạy nhanh đến bên cạnh Quân Thanh Vũ, tò mò chớp đôi mắt: “Bà ấy bị nhốt ở trong một địa lao, may mắn Hoàng Nhi luôn mẫn cảm với hơi thở mới tìm được bà, vì sao hương vị trên người bà ấy giống Hoa a di như vậy?”

Ánh mắt Hoa Linh dừng ở trên người nữ tử.

Gió nhẹ thổi qua, như một bàn tay ôn nhu vén tóc che kín khuôn mặt của bà ra, hiện ra khuôn mặt đầy tổn thương dữ tợn.

Tuy là như thế, kia ngũ quan cũng không có biến hóa gì, Hoa Linh liếc mắt một cái đã nhận ra nữ tử……

“Linh Linh!”

Rốt cuộc ông không rảnh lo Ân Phi Phi trước mặt, cơ thể chợt lóe dừng ở trước người nữ tử, bàn tay vừa nhấc đã ôm bà vào trong lòng.

“Nương?”

Cơ thể của Hoa Lạc Y chấn động, trong mắt phượng hiện lên kinh ngạc, rồi chính là mừng như điên.

Mẫu thân không chết? Mà vẫn luôn bị nhốt ở trong Quỷ Sát Môn?

Biết được điều này với hắn mà nói không thể nghi ngờ đó là kinh hỉ……

Lông mi Ân Linh run lên, mở đôi mắt trong xanh như nước kia ra, bà liếc mắt một cái dừng ở trên khuôn mặt lo lắng của nam nhân, cơ thể bỗng nhiên cứng đờ, không biết lực lượng từ đâu ra hung hăng đẩy ông ta ra!

Hoa Linh đột nhiên không kịp phòng ngừa, bị bà đột nhiên đẩy té ngã một cái, rồi sau đó không có ông đỡ, cơ thể của Ân Linh lại ngã trên mặt đất lần nữa.

Một khắc kia, lòng của Hoa Linh đau như bị xé rách.

Bà thà té ngã, cũng không muốn mình chạm vào bà sao?

Trong miệng Hoa Linh nổi hương vị chua xót, nhẹ giọng nỉ non nói: “Linh Linh……”

“Cút!”

Cơ thể của Ân Linh run rẩy, có lẽ là dây thanh đã chịu thương tổn, giọng nói kia đã không có cảm giác như mặt nước lúc trước, trầm thấp mà nghẹn ngào: “Đừng dùng tay giết phụ thân ta của ngươi chạm vào ta!”

Sắc mặt Hoa Linh đột nhiên trắng bệch, thống khổ nhìn chăm chú vào khuôn mặt đầy vết thương dữ tợn của nữ tử. Giờ phút này, ở trong mắt nữ tử, không còn thâm tình đã từng, có chỉ là một tia hận ý.

“Phụt!”

Bỗng nhiên, Ân Linh há mồm phun ra một ngụm máu tươi, môi vốn là tái nhợt nay càng thêm không có một vết máu, cả người như người chết.

“Linh Linh!”

“Nương!”

Hai tiếng khàn cả giọng cùng khắc vang lên.

Nghe thấy giọng nói phía sau, lòng của Ân Linh hung hăng run lên, không dám tin quay đầu lại, ngay tức khắc, khuôn mặt yêu nghiệt kia đập vào trong mắt của bà.

“Y Y, con là Y Y?”

“Nương...” Hoa Lạc Y ngồi xổm trước mặt Ân Linh, nhẹ giọng nói: “Nương, con đã trở về……”

Ân Linh nở nụ cười, mặc dù là khuôn mặt bị hủy, nhưng nụ cười kia vẫn sáng lạn như vậy, ấm áp như ánh mặt trời.

“Y Y, có thể chờ được con, gặp con một lần cuối cùng, nương đã rất thỏa mãn.”

Bà run rẩy nâng ngón tay lên, muốn vuốt ve Hoa Lạc Y, nhưng khi đến gần hắn, ngón tay xuyên qua từ trong cơ thể……

“Khụ khụ!”

Ân Linh ho khan hai tiếng, lại phun ra một ngụm máu tươi lần nữa, nhiễm đỏ mặt đất.

“Nương!” Hoa Lạc Y muốn cầm tay Ân Linh, nhưng không cách nào bắt lấy, vẻ mặt của hắn tràn đầy nôn nóng và bi thương: “Nương, người sẽ không có việc gì, tuyệt đối sẽ không có việc gì! Tiểu Vũ, mau giúp ta nhìn xem nương ta làm sao vậy?”