Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Lam Y Lăng nhìn đám người Quân Thanh Vũ biến mất ở cuối đường, lặng lẽ nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, trong đôi mắt lạnh băng lộ ra một tia lạnh lẽo, lạnh giọng nói: “Thúc thúc, chúng ta tiếp tục xuất phát!”
Nhưng rõ ràng, những người này không may mắn như vậy, bị bẫy rập Thanh Vân Phong hành hạ chật vật không chịu nổi, thực lực suy giảm mạnh……
Ngọn núi trong mây, sương trắng quấn quanh.
Trên đường núi dài đằng đẵng, Trọng Cửu trợn mắt há hốc mồm nhìn thiếu nữ đang càn quét dược liệu trứ danh ở phía trước, cũng may phía trước từng trải qua một lần như vậy, nhưng thật ra rất nhanh dã bình thường trở lại.
Những người đó để gia hỏa này xung phong tới, rõ ràng chính là đưa dược liệu ở mãn sơn đến tay nàng.
Địa phương bị nàng càn quét qua, ngay cả căn cỏ dại cũng đều sẽ không giữ lại cho ngươi, sạch sẽ như là thôn trang bị cường đạo đánh cướp, Trọng Cửu đã có thể tưởng tượng được bộ dáng của những người đó nổi trận lôi đình.
“Không nghĩ tới dược liệu trong Thanh Vân Phong này rất nhiều, cứ như vậy là có thể cung cấp đủ cho trận pháp.” Ánh mắt của Quân Thanh Vũ nhìn bốn phía xung quanh, cong môi khẽ cười.
Ngọc Lâm Phong bật cười nhìn Quân Thanh Vũ, lúc ánh mắt nhìn về khe sâu phía trước thì khẽ nheo đôi mắt lại: “Thanh Vũ sư muội, đã đến địa phương này, chúng ta nên trở về chưa?”
Quân Thanh Vũ thu ánh mắt lại, ánh mắt thanh lãnh dừng ở trên khe sâu kia: “Nơi này là……”
“Khe Sâu Tử Vong của Thanh Vân Phong! Nghe nói là rất nhiều người tới nơi này đều chết, cho nên đã được mệnh danh là Khe Sâu Tử Vong, trừ cường giả Thánh Cảnh ra, hiếm khi có người có thể từ trong khe sâu tử vong chạy thoát! Môn chủ vẫn không quy định chúng ta cần phải tiến vào khe sâu tử vong, cho nên nhiệm vụ của chúng ta cũng coi như là hoàn thành.”
Ánh mắt của Ngọc Lâm Phong đặt ở trên khuôn mặt tuyệt mỹ thanh lệ của thiếu nữ, khẽ phe phẩy quạt xếp, dịu dàng phong độ nói.
“Nếu đã đến đây, nào có đạo lý nửa đường mà về?” Quân Thanh Vũ nhíu mày: “Ngọc Lâm Phong, Nham Thương, nếu các ngươi muốn rời đi thì rời đi, ta định đi vào tìm tòi đến cùng.”
Không biết vì sao, trong Khe Sâu Tử Vong này như có thứ gì đó đang hấp dẫn nàng……
“Thanh Vũ sư muội nói đùa, sao ta lại là loại người tham sống sợ chết này, huống chi……” Ánh mắt của Ngọc Lâm Phong nhìn về phía khe sâu chỗ không xa, khẽ nở nụ cười: “Ta cũng vừa vặn có chút hứng thú với Khe Sâu Tử Vong này, không bằng chúng ta cùng đi thăm đến cùng như thế nào?”
“Được, nhưng không phải là bây giờ.” Trong mắt Quân Thanh Vũ hiện lên một tia sáng, cười như không cười nói: “Có phải chúng ta cũng nên chờ bọn họ hay không? Có đồ tốt đương nhiên muốn chia sẻ với nhau.”
Chia sẻ? Là muốn để bọn họ làm vật hi sinh đi?
Trọng Cửu cạn lời trợn trắng mắt, ngay cả tâm lý này của muội tử mình, hắn còn có thể không hiểu sao? Còn không phải thấy Khe Sâu Tử Vong quá nguy hiểm, cho nên muốn kéo những người đó đi thám hiểm chung.
“Trọng Cửu đại ca, Ngọc Lâm Phong, Nham Thương, con đường kế tiếp có lẽ rất gian nguy, cho nên các ngươi cần phải tăng lực lượng của mình lên.” Nói đến đây, nàng quay đầu nhìn về phía Trọng Cửu: “Trọng Cửu đại ca, bây giờ thực lực của các linh thú trong chiến đội linh thú Phong Vân như thế nào?”
Trọng Cửu ngây người, bất đắc dĩ thở dài: “Muội tử không phải không biết? Bây giờ chúng nó đều là linh thú thập giai, khi muội rời đi trong khoảng thời gian này, tuy trên phần phối hợp tiến bộ lớn hơn nữa, nhưng thực lực vẫn như vậy.”
“Trọng Cửu đại ca, huynh đã làm rất tốt rồi.” Quân Thanh Vũ vỗ bả vai của Trọng Cửu, mỉm cười nói: “Khi các huynh mới vừa khế ước với linh thú chỉ là cửu giai, hơn một năm đều đến thập giai thì đã xem như không tồi, như vậy đi, bây giờ ta khiến bọn họ đột phá đến thập nhất giai.”
Ở trong Khe Sâu Tử Vong kia không biết sẽ xảy ra chuyện gì, cho dù thực lực của Vô Tình cường đại, nhưng cũng không rảnh lo nhiều người như vậy, hơn nữa nàng cũng không thể mọi chuyện ỷ lại vào hắn, bây giờ trợ giúp những người này đột phá mới là chuyện quan trọng nhất.
Một luồng sấm sét chảy qua từ đáy lòng, Trọng Cửu kinh ngạc trợn to đôi mắt màu xám, khiếp sợ nhìn Quân Thanh Vũ.
“Muội tử, vừa rồi muội nói cái gì?”
Để cho linh thú của bọn họ đột phá thập nhất giai, không phải là hắn đã xuất hiện ảo giác chứ?
“Trọng Cửu đại ca, các ngươi xem đây là thứ gì?” Quân Thanh Vũ mỉm cười, mở bàn tay ra, ngay tức khắc, một trái cây màu tím tỏa ra ánh sáng xuất hiện ở lòng bàn tay của nàng.
Trái cây kia chỉ nhỏ bằng anh đào, lại hiện ra sáng bóng mê người, quyến rũ người thưởng thức.
“Muội tử…… Đây…… Đây là Tử Quả?” Trọng Cửu đột nhiên trợn to đôi mắt, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuyệt sắc của thiếu nữ: “Tử quả này không phải muốn ba mươi năm mới có thể chín sao? Sao lại nhanh như vậy?”
Ánh mắt của Quân Thanh Vũ chợt lóe vài cái: “Trọng Cửu đại ca, huynh cũng đừng hỏi nhiều như vậy, nhanh dùng với các thành viên chiến đội đi.”
Nghe được lời này, tất cả mọi người chiến đội linh thú Phong Vân kích động lên.
Dù thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới mình cũng sẽ có phần, lập tức cảm kích nhìn Quân Thanh Vũ. Đời này kiếp này, bọn họ may mắn bao nhiêu mới gặp được nữ tử này? Là nàng thay đổi cả đời bọn họ.
Trọng Cửu hít sâu một hơi, triệu hồi ra linh thú của mình, đưa Tử Quả cho nó. Trong phút chốc, hai mắt linh thú sáng lên, rầm một tiếng nuốt toàn bộ Tử Quả xuống.
Ở nháy mắt ăn Tử Quả vào, thân thể của linh thú bộc phát ra một ánh sáng tím, tâm linh thông hiểu, nhịn không được ngửa đầu rống lớn một tiếng……
“Thập nhất giai!”
Phó đội trưởng Bạo Phong Hổ thật sự đột phá đến thập nhất giai.
Những người khác vội vàng đưa ánh mắt nhìn Quân Thanh Vũ, trong mắt chợt lóe tia sáng chờ mong. Đương nhiên, Quân Thanh Vũ cũng không có phụ kỳ vọng của mọi người, chia từng Tử Quả cho mọi người chiến đội linh thú Phong Vân.
Trong khoảnh khắc, Khe Sâu Tử Vong chợt lóe vô số ánh sáng thăng cấp, sau khi linh thú và nhân loại đều đột phá là vẻ mặt vui mừng, trong ánh mắt toát ra tia cảm kích.
“Đội trưởng!”
Đám người Tiếu Ân đồng thời đi về phía Quân Thanh Vũ, khom người thật sâu chào: “Cảm ơn đội trưởng ban cho Tử Quả.”
Quân Thanh Vũ nhàn nhạt cười: “Các ngươi là người của ta, ta tự nhiên sẽ để lại đồ tốt nhất cho các ngươi, chỉ cần các ngươi vẫn luôn ở phía sau ta, ta cũng sẽ vĩnh viễn không quên các ngươi.”
Mọi người đều không nói gì, thật ra lời cảm ơn không cần thiết phải nói nhiều, ân đức của đội trưởng chỉ cần ghi nhớ trong lòng là được. Hồi báo tốt nhất của bọn họ với đội trưởng chính là trả giá tất cả thiệt tình.
“Muội tử.” Trọng Cửu nâng tay lên muốn xoa đầu của Quân Thanh Vũ, nhưng cảm nhận được hàn khí truyền đến từ bên cạnh nàng thì có chút ngượng ngùng thả tay xuống: “Muội làm nhiều cho chúng ta như vậy, đại ca chỉ có thể làm một chuyện cho muội, đó chính là, từ nay về sau, mặc kệ muội gặp phải kẻ địch gì, mặc kệ muội gặp được nguy hiểm bao nhiêu, đại ca sẽ vĩnh viễn đuổi theo muội, chiến đội linh thú Phong Vân cũng vĩnh viễn là thuộc hạ của muội.”
Không phải hậu thuẫn là thuộc hạ, hai chữ khác nhau đã chứng minh chiến đội linh thú Phong Vân và Quân Môn không giống nhau rồi.
“Đại ca, thực lực của linh thú tăng lên xong rồi, nên đến lượt các ngươi, còn có Ngọc Lâm Phong, lần này nguy cơ quá lớn, nếu các ngươi có thể đột phá đến nửa Tiên Thiên, ít nhất có thể khiến các ngươi đối mặt với nguy cơ kế tiếp thì tự bảo vệ mình.”
Nếu không có chuyện kia, có lẽ Quân Thanh Vũ vẫn sẽ không suy nghĩ đến hai người này.
Nhưng một màn ngày đó đối mặt với La Phàm vẫn còn ở trước mắt như cũ, ngày đó rõ ràng bọn họ có thể bỏ chạy, nhưng vẫn quay trở lại, vào lúc cuối cùng, Ngọc Lâm Phong lựa chọn ở lại đối mặt với La Phàm, mà để nàng mang theo Nham Thương rời đi.
Chỉ dựa vào điểm này, nàng sẽ không để cho bọn họ ngã xuống!
“Muội tử, muội nói lời này là có ý tứ gì? Cái gì mà kế tiếp nên đến lượt chúng ta?” Trong lúc nhất thời Trọng Cửu không thể suy nghĩ, ngơ ngác nhìn thiếu nữ.
Quân Thanh Vũ mỉm cười không nói, bàn tay duỗi ra, một trái cây màu đỏ xuất hiện ở trong tay của nàng.
Trọng Cửu lập tức mở to hai mắt nhìn: “Chủ quả? Đây chẳng lẽ là Chu quả trong truyền thuyết?”
“Không sai, nó chính là Chu quả, có thể khiến dưới Tiên Thiên đột phá một bậc, lại không thể từ nửa Tiên Thiên tới Tiên Thiên, hơn nữa một năm chỉ có thể dùng một lần, ví dụ như nói, Trọng Cửu đại ca, bây giờ huynh là thập cấp, sau khi đột phá đến thập nhất cấp thì cho dù dùng cũng sẽ không có hiệu quả gì, nhưng nếu một năm sau lại dùng, thì có thể lại tiến hành đột phá lần nữa.”
Ngọc Lâm Phng híp đôi mắt lại, kinh ngạc nhìn Quân Thanh Vũ, đáy mắt xẹt qua một tia khác thường.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của hắn, Quân Thanh Vũ ngượng ngùng cười: “Cái kia…… Ta có được hai bình Thánh Nhũ, cho nên có thể khiến Tử Quả và Chu quả đều có thể trưởng thành nhanh như vậy, nhưng ta cũng chỉ có hai bình thôi.”
Buồn cười, loại đồ vật nghịch thiên như linh điền này há có thể tùy tiện nói cho người khác?
“Thanh Vũ sư muội, ta thật hâm mộ may mắn của ngươi, chẳng những có được hạt giống Tử quả và Chu quả, ngay cả Thánh Nhũ cũng đều có?” Ngọc Lâm Phong mỉm cười cong khóe môi lên: “Chỉ là Chu quả kia phải tránh không thể bại lộ ở trước mắt Lam Y Lăng, nếu không sẽ dẫn đến phiền toái không cần thiết cho ngươi thì không tốt.”
Không phải Ngọc Lâm Phong không nghi ngờ Quân Thanh Vũ, mà là xác thật chỉ có Thánh Nhũ mới có thể khiến hạt giống trưởng thành nhanh chóng. Người khác có được một lọ chính là mười phần may mắn, nàng lấy được hai bình càng là may mắt trong may mắn.
Ba bình? Đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng.
Quân Thanh Vũ nhíu mày: “Thất phu vô tội, hoài bích có tội, đạo lý này ta hiểu rõ.”
Kiếp trước nàng đã trải qua một chuyến, cuộc đời này sẽ không dẫm vào bi kịch năm đó.
“Cái này…… Tiểu muội tử, Chu quả kia thật sư cho chúng ta sao?” Yết hầu của Trọng Cửu lên xuống một phen, ánh mắt kích động nhìn Quân Thanh Vũ.
Kia không phải là quả táo quả quýt gì, mà là Chu quả trong truyền thuyết, Chu quả có thể khiến người đột phá một cấp.
“Không sai.” Quân Thanh Vũ gật đầu: “Tất cả mọi người sẽ có một Chu quả, thừa dịp bây giờ những người đó còn chưa đến nơi này, lấy được Chu quả thì đi sang một bên đột phá.”
Ánh mắt của mọi người sáng lên, hô hấp đều dồn dập vài phần……
Một đám người đâu vào đấy tiến lên nhận Chu quả, rồi sau đó đến một bên đột phá, Từ ánh sáng kia dâng lên, tâm tình của mọi người cũng dâng trào theo……
“Ngọc Lâm Phong, đến ngươi.”
Quân Thanh Vũ quay đầu nhìn hai người phía sau, trong giọng nói không đề cập đến Nham Thương chút nào.
Ngọc Lâm Phong hơi mỉm cười: “Thanh Vũ sư muội, Chu quả của ngươi ta tiếp nhận, Ngọc Lâm Phong ta thiếu ngươi một ân tình, từ nay về sau, ta đáp ứng làm một chuyện vô điều kiện cho ngươi, bất cứ chuyện gì! Nhưng hình như ngươi đã quên Nham Thương.”
Nghe thấy lời này, Quân Thanh Vũ lạnh nhạt nhìn Nham Thương, cười như không cười nói: “Hắn? Hình như căn bản là không cần Chu quả này, ta đã nói qua, Chu quả không thể trợ giúp nửa Tiên Thiên đột phá đến Tiên Thiên.”
Ngọc Lâm Phong đột nhiên chấn động, trong ánh mắt bắn ra tia kinh ngạc, dù là Nham Thương ở một bên vẫn luôn trầm mặc không nói, khi nghe thấy lời này cũng ngước mắt nhìn về phía Quân Thanh Vũ.
“Ngươi đã biết?” Ngọc Lâm Phong cười khổ một tiếng: “Vì giấu những lão gia hỏa đó, trên người Nham Thương có bảo vật tiêu trừ hơi thở, không nghĩ tới lại không tránh được ánh mắt của ngươi.”
“Một nửa Tiên Thiên đã có thể thăng làm đệ tử hạch tâm, đại khái sẽ không có người nghĩ đến, Nham Thương còn xếp hạng ở sau ngươi, nhưng đã sớm đột phá đến nửa Tiên Thiên rồi.”
Cho nên, lúc trước nàng mới không đề cập tới Nham Thương chút nào.
Chỉ vì nam nhân này không cần Chu quả để đột phá.
“Nếu Nham Thương trở thành đệ tử hạch tâm, giữa chúng ta sẽ có khoảng cách thiên sơn, cho nên, hắn chọn che dấu thực lực để ở lại.” Ngọc Lâm Phong ngước mắt nhìn chăm chú vào Quân Thanh Vũ, trong mắt chợt lóe ra tia sáng: “Nhưng ta muốn cảm ơn ngươi, ngươi khiến ta tới nửa Tiên Thiên, chúng ta có thể trở thành đệ tử hạch tâm với nhau, hắn không cần che dấu thực lực nữa.”
Quân Thanh Vũ trầm mặc không nói, sở dĩ nàng có thể nhìn thấu thực lực của Nham Thương, đó là linh hồn lực hơn người của mình kia, nhưng mà linh hồn lực của mình cũng có người nhìn không thấu.
Tỷ như nói lão nhân sau núi kia, đến nay nàng cũng không biết rốt cuộc lão nhân này là có thực lực gì.
Còn có Vô Tình……
Trong ánh mắt Quân Thanh Vũ hiện lên một tia sáng, hai người này đều khiến mình nhìn không thấu, cũng chính là nói, thực lực của bọn họ quá mạnh, cường đại đến nàng không thể nhìn thấu.
Ánh mắt nhìn sang nam nhân bên cạnh, đồng thời, nam nhân cũng nhìn lại, trong nháy mắt tầm mắt hai người chạm vào nhau kia, lòng của Quân Thanh Vũ hung hăng chấn động, như một dòng điện chảy trong cơ thể……
Ngọc Lâm Phong tiếp nhận Chu quả, nhìn Nham Thương, gật đầu với hắn rồi đi sang bên cạnh đột phá.
Nếu không phải hắn liên lụy bước chân của hắn, nam nhân này đã sớm có thể tiến vào trung tâm tu luyện, nếu hắn đến nơi đó, nói không chừng đã đột phá Tiên Thiên, cũng sẽ không vì hắn mà lựa chọn che dấu, còn khiến thứ tự đứng ở sau hắn.
Nham Thương nhìn nam nhân khoanh chân ngồi xuống, mắt đen luôn lãnh khốc xẹt qua một tia sáng nhu hòa không dễ phát hiện……
“Thúc thúc, không biết trên đường này còn có bao nhiêu bẫy rập.”
Phía trên ngọn núi, Lam Y Lăng thật cẩn thận đi từng bước một, mặt xám mày tro như là từ trong bụi đất bò ra, ngay cả y phục lam kia cũng rốt cuộc nhìn không ra màu sắc sạch sẽ ban đầu.
Nàng có chút căm giận, bẫy rập ở Thanh Vân Phong này cũng quá nhiều, vốn người dẫn đến đã thiếu hơn một nửa, tiếp tục như vậy làm sao cho phải?
Càng quan trọng là, dược liệu trân quý trên Thanh Vân Phong đều bị người ta thu hoạch, nàng vốn còn tưởng lấy một ít dược liệu mà bên ngoại rất ít có thể mua được đưa cho những đại sư luyện trận trong Lưu Nguyệt Môn đó, ai biết lại ngay cả một gốc cây cũng không có được.
Không cần nghĩ cũng biết là gia hỏa nào làm.
“Lăng Nhi, con yên tâm đi, rất nhanh chúng ta sẽ đi đến Khe Sâu Tử Vong.” Lam Ba bất đắc dĩ thở dài một tiếng, Lam gia này thiệt hại nhiều người như vậy, kết quả ngay cả cái gì cũng không có được.
“Khe Sâu Tử Vong?” Trong lòng Lam Y Lăng phát lạnh, có chút lùi bước nói: “Thúc thúc, nơi đó quá nguy hiểm, chúng ta…… Chúng ta vẫn nên đừng đi.”
“Không đi? Vậy sao được?” Lam Ba không chút suy nghĩ đã từ chối: “Lăng Nhi, con nói lần này Lưu Nguyệt Môn đưa nhiệm vụ cho con có chút nguy hiểm, để Lam gia giúp con một tay, ta đã mang theo người đến, dọc theo đường đi này chỉ là linh thú hoặc là bẫy rập, chỗ tốt gì cũng không vớt được, sao có thể cứ rời đi như vậy? Yên tâm đi, chúng ta chỉ cần đi vào một chút, lấy được một hai bảo bối thì đi, sẽ không có nguy hiểm gì, những người chết ở Khe Sâu Tử Vong đó đều là bởi vì lòng quá tham, không thỏa mãn một chút bảo bối kia, còn muốn tiếp tục đi vào, cứ như vậy sao có thể không chết?”
Lam Y Lăng vẫn cảm thấy có chút bất an, nàng nhìn về phía những cường giả của thế lực khác, hình như mục tiêu của bọn họ cũng là Khe Sâu Tử Vong.
Chẳng lẽ trong Khe Sâu Tử Vong đã xảy ra chuyện gì? Cho nên nhiều cường giả như vậy mạo hiểm nguy hiểm muốn đi vào Khe Sâu Tử Vong?
“Là các nàng!”
Đột nhiên, Lam Y Lăng trông thấy mọi người Quân Thanh Vũ đang ngồi tu luyện trước Khe Sâu Tử Vong, nhìn thấy bộ dáng sạch sẽ của bọn họ, rồi nhìn lại thảm tượng chật vật của đám người mình, Lam Y Lăng nắm chặt nắm đấm.
“Quá chậm.” Quân Thanh Vũ mở hai mắt ra, ánh mắt thanh lãnh nói: “Chúng ta đã ở đây đợi hơn nửa tháng rồi.”
Lam Y Lăng hừ lạnh một tiếng: “Chúng ta không may mắn giống ngươi như vậy, vì tìm bẫy rập không biết mất bao nhiêu thời gian và nhân lực, nửa tháng đã đủ ngắn rồi.”
Không sai, là may mắn, theo Lam Y Lăng, bọn họ có thể thuận lợi tránh được bẫy rập là vận khí tốt thôi.
Dù sao ngày đó nàng ta tận mắt nhìn thấy đến những người này ngay cả điều tra cũng đều không điều tra đã đi về phía trước, nếu không phải vận khí quá tốt, bằng vào loại bốc đồng như bọn họ, không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
“Đáng tiếc, trời cao không chiếu cố ngươi, không có cho ngươi vận khí như vậy.” Quân Thanh Vũ nhếch khóe môi, cười như không cười.
sắc mặt của Lam Y Lăng khẽ biến, ánh mắt lạnh băng đảo qua mọi người đang ngồi trên mặt đất, lạnh giọng nói: “Mấy ngày nay các ngươi vẫn luôn tu luyện?”
“Không sai, chờ quá nhàm chán, dứt khoát bắt đầu tu luyện.”
“Đầu óc của các ngươi bị cửa kẹp sao?” Nháy mắt, sắc mặt của Lam Y Lăng lạnh dần: “Các ngươi có xem qua sau lưng là thứ gì hay không? Đó là Khe Sâu Tử Vong! Ta nói các ngươi lá gan cũng quá lớn, ở trước Khe Sâu Tử Vong mà có thể tu luyện, ở nơi đó lao ra một linh thú thì đều sẽ muốn mạng của các ngươi!”
Đôi mắt của Vô Tình phát lạnh, ánh mắt lạnh nhạt xẹt qua một tia sát ý.
Nếu không phải Quân Thanh Vũ đè tay hắn lại, sợ là bây giờ Lam Y Lăng đã là một thi thể.
“Xuy!”
Đột nhiên, bên cạnh truyền đến một tiếng cười khinh bỉ.
Đôi mắt của Lam Y Lăng híp lại, giương mắt lên nhìn, tầm mắt lạnh băng đặt ở trên khuôn mặt tuấn lãng phi phàm của nam nhân, giọng nói lộ ra hàn ý vô tận: “Ngươi cười cái gì?”
Trọng Cửu cong khóe môi lên, ánh mắt khinh miệt đảo qua khuôn mặt lạnh băng của Lam Y Lăng: “Ta đang cười lời ngươi nói, vị tiểu thư này, chẳng lẽ đầu óc của ngươi không bị vửa kẹp sao?”
Đầu óc của ngươi không bị cửa kẹp quá? Đây…… Nói gì vậy?
Trong lúc nhất thời Lam Y Lăng có chút sững sờ, không hiểu nhìn Trọng Cửu.
Trọng Cửu khẽ nhíu mày kiếm, soái khí cong môi cười khẽ: “Đầu óc của ngươi không bị cửa kẹp, vậy ngươi đi ra từ trong bụng mẹ của ngươi như thế nào?”