“Cái gì…” Tất cả mọi người đồng thời mở to hai mắt, không hiểu tiếng nói già nua kỳ lạ này ở đâu ra.
Duy chỉ có bọn Hồng Lãng quen thuộc thanh âm này.
“Giáo sư X!”
Thẩm Dịch thì thào lên tiếng.
Đó chính là tiềm thức đến từ nơi sâu thẳm nhất trong lòng Thẩm Dịch.
Thoáng chốc hắn hơi có cảm giác.
Dị năng Câu Thông đột nhiên chuyển từ trạng thái qua lại song song thành một luồng năng lượng vọt thẳng lên bầu trời.
Theo lần phóng này, toàn bộ sinh mạng đồng thời được giải thoát khỏi trận ý thức loạn lưu cuồng bạo kia, mỗi người đều ôm đầu ngồi xổm xuống há to miệng hô hấp, ngay cả cự thú dưới biển cũng trầm xuống mặt nước, rất là yên lặng một hồi.
Chiêu ý thức loạn lưu này của Thẩm Dịch tuy không phải công kích, nhưng quả thực đã khiến tất cả mọi người, kể cả không phải người, đều bị một phen tra tấn rất là dã man.
Nhưng lực lượng Câu Thông lại không đình chỉ, chỉ là nó không còn ảnh hưởng tánh mạng bên cạnh nữa, mà là bắn thẳng lên bầu trời không có điểm cuối trên kia.
Nương theo năng lượng dâng cao, Thẩm Dịch cảm giác được chính mình phảng phất như cũng lên tới không trung theo nó.
Hắn có thể chứng kiến đại địa dưới chân, hai thuyền chạm vào nhau trên mặt biển, phảng phất hai con cá mập cắn nhau…
Trên mặt biển phương xa, Tạ Vinh Quân đã lại lên tàu mình, chỉ huy tàu vội vàng ly khai…
Thẩm Dịch nhìn bản thân bay về phía chân trời, như một áng mây, áng mây bất động…
Đây là hình thái linh hồn của mình sao?
Hoặc là gọi thần du.
Hóa ra triệt để buông lòng tâm linh, thế giới sẽ trở nên khoáng đạt như vậy!
Cẩn thận nhìn lại, hóa ra mình đã đứng ở cuối trời.
Bầu trời bao la nơi đây vốn là có điểm cuối.
Nơi cuối cùng đó tựa như một chiếc gương, giống như mặt nước.
Thẩm Dịch nhẹ nhàng lấy tay đụng một cái, vậy mà tạo nên một mảnh sóng nước ba động, cả ngón tay đều tan ra tiến vào, sau đó là cả người.
Tầm nhìn trước mắt đột nhiên thay đổi.
Thẩm Dịch phát hiện mình đã ở vào trong một mảnh không gian kỳ lạ.
Tại đây chẳng khác gì một mảnh tinh không tối tăm hư ảo.
Dưới chân không có chỗ đặt chân, bốn phía khắp nơi là vô số cánh cổng ánh sáng chói mắt, phảng phất như ánh sao chợt xa chợt gần, tùy ý phiêu động. Trong mỗi một cánh cổng ánh sáng, đều xuất hiện những màn chớp động kỳ lạ, có người đang nói chuyện, có người đang chém giết…
Các loại thế giới…
Chẳng khác gì hình ảnh trong TV.
Ngay chính giữa vô số cánh cổng, lại có một người đứng đấy.
Là cô bé áo trắng chân trần.
“Chính là em!” Thẩm Dịch kinh hô.
Tựa hồ như hoàn toàn không ngờ sẽ gặp Thẩm Dịch, cô bé áo trắng bị thanh âm này làm cho giật mình.
Cô bé bỗng nhiên quay đầu, trong mái tóc dài tung bay, Thẩm Dịch thấy rõ vẻ hơi chút giật mình trên gương mặt thanh tú.
Cô bé lùi về phía sau mấy bước.
“Hê, không cần bỏ đi, anh không có ác ý.” Thẩm Dịch vội vàng nói, hắn tận khả năng hạ thấp thanh âm, nói bằng ngữ điệu nhu hòa thư giản: “Anh chỉ là muốn gặp lại em.”
Cô bé dừng bước, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Thẩm Dịch.
“Thả lỏng… Thả lỏng được không nào…” Thẩm Dịch quơ quơ hai tay: “Muốn gặp em thật không dễ dàng. Anh đã thử thành lập liên hệ với em rất nhiều lần… Tới bây giờ rốt cuộc mới thành công.”
Cô bé đột nhiên mở miệng, mang theo âm điệu trong trẻo: “Ngươi không nên tới đây.”
“Hóa ra em có thể nói.” Thẩm Dịch hưng phấn tiến lên phía trước một bước: “Anh chỉ là muốn nói chuyện với em, em đã từng giúp đỡ anh…”
Cô bé đột nhiên quay đầu, nhìn về phía chỗ sâu bên trong không gian vô tận.
Nàng nói: “Bọn hắn tới.”
“Ai?” Thẩm Dịch hơi ngớ người.
“Người quản lý không gian, bọn hắn đã phát hiện có người xông vào khu vực cấm, ngươi phải lập tức rời đi.” Cô bé chỉ một ngón tay vào Thẩm Dịch.
Thẩm Dịch kinh hãi: “Khoan, đợi một chút, anh phải làm thế nào mới có thể gặp lại em?”
“Đừng để bọn hắn phát hiện ngươi… Ngươi có thể làm được…” Đôi mắt cô bé bắn ra một ánh hào quang, lao thẳng tới Thẩm Dịch.
Thẩm Dịch chỉ cảm thấy đau đầu, kêu lên một tiếng “A” thật lớn, đột nhiên dưới chân sinh ra cảm giác đạp hụt, vậy mà rơi thẳng xuống vô tân thâm uyên…
***
Mở mắt ra.
Thẩm Dịch phát hiện mình đã về lại tàu.
Hết thảy mọi người, vừa mới tỉnh táo từ ý thức hôn mê.
Thẩm Dịch khép hờ hai mắt, cật lực suy nghĩ chuyện xảy ra vừa rồi.
Một hồi lâu, hắn đột nhiên mỉm cười: “Hóa ra là vậy sao.”
Hắn nhìn hướng Davy Jones: “Davy Jones, thân là người thủ hộ Minh Hà, ngươi lại phản bội chức trách của mình, phụ kỳ vọng nữ thần, bởi vậy nên bị bà ta nguyền rủa, gánh vác vận mệnh đáng thương. Cho dù ngươi có được lực lượng gần như vô địch, nhưng ngươi cũng không phải thật sự là bất tử, ngươi có khuyết điểm trí mạng… Ta không phải nói ngươi sợ lửa, sợ tinh thần công kích, đó chẳng qua chỉ là nét đặc trưng của ngươi, thậm chí có thể nói là vài chỗ thiếu hụt mà ngươi cố tình lưu lại, để cho những người có thể uy hiếp được ngươi tập trung tinh lực vào phương diện này, từ đó bỏ qua thứ ngươi sợ nhất. Những công kích nhằm vào ba nhược điểm lẻ tẻ của ngươi có lẽ sẽ khiến ngươi bị thương, nhưng chỉ cần còn có nước… Chỉ cần ngươi còn ở trên biển cả, ngươi có thể liên tục không ngừng được bổ sung sức sống, ta nói đúng không?”
Sắc mặt Davy Jones thay đổi, lão không nghĩ ra Thẩm Dịch làm sao biết được hết thảy những chuyện này.
Thẩm Dịch lại vẫn là thở dài: “Kỳ thật ta sớm nên nghĩ tới, ta thật là một tên đần. Mười năm trên biển, một ngày trên đất liền… Ngươi không có khả năng rời đi biển cả, đi ra chính là chết. Ta nghĩ hôm nay cũng không phải thời điểm ngươi có tư cách lên đất liền phải không?”
Cơ thể Davy Jones hơi run rẩy, lão cười lạnh một tiếng: “Ha, vậy thì sao? Gần đây có đất liền à? Ngươi chuẩn bị làm thế nào đưa ta lên mặt đất đây?”
“Cần gì đưa lên mặt đất?” Thẩm Dịch hỏi lại: “Biển cả là khởi nguồn lực lượng của ngươi, chỉ cần cản trở ngươi liên hệ biển cả, lực lượng của ngươi sẽ không tồn tại nữa. Phương pháp có rất nhiều, ví dụ như đưa ngươi lên trời, hoặc là che đậy liên hệ giữa ngươi và biển cả…”
Davy Jones biến sắc: “Không! Ngươi không thể làm được điều đó!”
“Trước kia không được, không có nghĩa hiện tại không được…” Trên mặt Thẩm Dịch đột nhiên hiện ra một tia mỉm cười thần bí. Hắn đột nhiên rống to: “Lập tức động thủ, chuẩn bị chấp hành kế hoạch tinh vân, Kim Cương ngươi tới chỉ huy!”
“Gì cơ? Kế hoạch tinh vân thật à?” Kim Cương kêu sợ hãi.
Hắn càng hi vọng nghe được Thẩm Dịch nói khởi động kế hoạch chuyển nhà chứ không phải kế hoạch tinh vân.
“Đúng vậy! Nhớ nắm chắc thời cơ cho tốt!”
Thẩm Dịch gào thét, dị năng Câu Thông đã phát động lần ba.
Lúc này đây, hắn không thành lập liên hệ ý thức nữa, mà là che đậy!
Che đậy liên hệ giữa Davy Jones và biển cả!
Nếu nói trước kia hắn còn chưa đạt đến trình độ che đậy ý thức như thế này, vậy thì hiện tại hắn đã có thể làm được.
Một luồng năng lượng vô hình phảng phất một bức tường vây, triệt để ngăn cách Davy Jones cùng hải dương…
“Việc này không có khả năng xảy ra!” Davy Jones kêu lớn.
Lão không tin Thẩm Dịch có thể làm được đến bước ấy.
Năng lượng vô hình lại lần nữa bao phủ cả phiến hải dương, trong nháy mắt Davy Jones cảm thấy phảng phất như thoáng cái bị người ta nắm lên, ném vào một mảnh sa mạc trống trải không người.
Trống vắng, cô độc, vô lực…
“Không! Không! Không!” Davy Jones hoảng sợ phát hiện tất cả năng lực của mình đều đã hết cách sử dụng, ngay cả con Kraken cũng rời lão mà đi.
Ôn Nhu kêu to: “Arias, nhanh bắn đạn chữa bệnh!”
So với giết chết kẻ địch, nàng càng quan tâm an nguy củaThẩm Dịch.
Trên cột buồm chính xa xa, Arias lớn tiếng trả lời: “Không có tác dụng đâu, công hiệu của đạn chữa bệnh lúc trước còn chưa đi qua, cấp trên tiêu hao còn mau hơn hồi phục! Tiếp tục như vậy cấp trên sẽ tự giết chính mình! Nhanh nghe lời cấp trên, lập tức chiến đấu a.”
Tâm thần Ôn Nhu run lên, Kim Cương đã lớn tiếng nói: “Mọi người cùng nhau động thủ, mau chóng giết Davy Jones!”
Jack Sparrow cũng nhìn ra thời khắc này chỉ e là cơ hội tốt nhất để giết chết lão Thâm Hải Ma Vương kể từ khi hắn xuất đạo đến nay. Thế nên hắn không nương tay nữa, triệt để triển khai công kích Davy Jones.
Will Turner cũng tiến lên theo đó, khoái kiếm chiêu chiêu đoạt mệnh đâm về phía lão quái đầu bạch tuộc.
Cho dù đã không còn năng lực, Davy Jones vẫn còn bảo lưu lấy hơn 1400 điểm tánh mạng, càng cua cùng xúc tu của lão y nguyên cường đại. Jack Sparrow muốn giết chết đối thủ, nhất thời có phần khó khăn.
Bất quá Jack Sparrow bị Davy Jones đuổi giết lâu như vậy, mắt thấy tự do sắp tới, bèn trở nên liều lĩnh. Thập Tự Thái Dương Kiếm, Vịnh Trăng, Trùng Kích Kiếm, mặc kệ nó là kỹ năng quần chiến cũng tốt, kỹ năng đơn thể cũng được, hết thảy lấy ra chào hỏi Davy Jones. Để bảo đảm công kích hữu hiệu, ngay cả Ảnh Bộ hắn cũng không cần, xúc tu của Davy Jones điên cuồng quật lên người hắn, rút ra từng lằn roi huyết lệ.
Davy Jones cao giọng thét lên: “Giúp ta!”
Lão hiện tại không cách nào sử dụng dịch chuyển tức thời và hư hóa, quái vật biển cũng chạy, chỉ có thể dựa vào đám thuộc hạ trên tàu hỗ trợ.
Hơn hai mươi tên ngư quái phóng về phía mọi người.
Khoái kiếm của Will Turner phun ra nuốt vào, chiến thành một đoàn với bọn ngư quái. Bởi vì anh ta cố kỵ trong đám ngư quái khả năng có cha mình, trong nhất thời không dám hạ sát thủ, ngược lại có chút bó tay bó chân.
Elizabeth kêu to: “Các ngươi làm gì đó? Còn không mau động thủ?”
Kim Cương cũng không nói chuyện, đột nhiên lấy ra một quyển trục từ không gian công cộng.
Quyển trục phục chế kỹ năng, kỹ năng được phục chế: Thuật chữa bệnh thần thánh.
Ném quyển trục lên trời, quyển trục tiêu tán thành khói, một vầng hào quang thần thánh đã tản ra từ thân thể Kim Cương.
Thuật chữa bệnh thần thánh: lấy bản thân làm trung tâm, chế tạo một kết giới thần thánh phạm vi 5×5, duy trì thời gian 20 giây, mỗi giây khôi phục 10 điểm sinh mệnh, trị liệu tất cả thương thế, đồng thời gây ra 10 điểm tổn thương thánh quang lên tất cả sinh vật bất tử bên trong phạm vi.
Theo vầng hào quang khuếch trương, đám người Jack Sparrow chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần một hồi khoan khoái dễ chịu, ngay cả Thẩm Dịch vốn đang sử dụng Câu Thông tiêu hao tánh mạng rất nhanh, cũng nhờ vậy đạt được ổn định, trong khi Davy Jones và thủ hạ ngư quái của lão lại có cảm thụ hoàn toàn trái ngược.
“Tản ra!” Davy Jones kêu to.
“Muốn chạy? Không dễ vậy a!” Hồng Lãng đã hổ gầm xông tới, cùng lúc đó, mập mạp vung xiềng xích giam cầm, quấn lấy Davy Jones, đao võ sĩ của Ôn Nhu đồng thời chém tới.
Rìu lớn của Hồng Lãng dưới ánh mặt trời lòe lòe chiếu sáng, bổ về phía Davy Jones.
Davy Jones phẫn nộ vung lên càng cua, không nghĩ tới Hồng Lãng vậy mà tránh cũng không tránh, mặc kệ nó cắm vào lồng ngực mình, cách làm y hệt Thẩm Dịch.
Davy Jones sững sờ, chỉ thấy Hồng Lãng cười gằn giơ lên rìu lớn, hung ác bổ xuống tay càng cua của Davy Jones.
“NGAO!” Davy Jones phát ra tiếng hét thê lương điên cuồng, cánh tay càng cua của lão đã bị rìu chém cong, không còn lực lượng biển cả ủng hộ, thân thể Davy Jones cũng bắt đầu suy yếu, năng lực phòng ngự giảm như điên.
Xúc tu trên mặt Davy Jones cuồng vũ, điên cuồng quất vào người Hồng Lãng, chỉ là Hồng Lãng thứ khác không được, muốn nói hung ác, lại là số một trong tất cả mọi người, đơn giản ôm chết lấy lão không chịu buông tay, chính là không cho lão lui ra phạm vi của thuật chữa bệnh thần thánh, đồng thời còn phát động Lôi Đình Nhất Kích, sau đó mở ra miệng rộng, cắn trúng một chiếc xúc tu đang quất vào hắn, ngạnh sinh cắn nó thành hai đoạn. Davy Jones bị công kích liên tiếp, đau đến ngửa mặt lên trời gọi cha gọi mẹ.
Cùng một thời gian, công kích của Jack Sparrow và Ôn Nhu cũng rơi vào người Davy Jones, Davy Jones mãnh liệt quay đầu lại, vòi xúc tu quét ngang như roi, đánh vào mặt Jack Sparrow, khiến cả khuôn mặt hắn đều lõm xuống.
Song phương đều đang lấy mạng đổi mạng, Davy Jones bị mọi người và thuật chữa bệnh thần thánh giáp công, sinh mệnh lực giảm xuống như hồng thủy vỡ bờ, rất nhanh sẽ hạ thấp đến tình trạng nguy ngập lần nữa.
Lão đau nhức hét ầm, vòi xúc tu trên mặt càng không ngừng cuồng vũ, quật cho bọn Jack Sparrow thương tích đầy mình, cho dù mọi người có thuật chữa bệnh thần thánh hộ thể, cũng không nhịn được bị quật điên cuồng như vậy, tánh mạng cũng đang giảm xuống, chỉ là không nhanh chóng như Davy Jones.
Ngay lúc Davy Jones quất cho mọi người tách ra một vòng, Arias cách đó không xa bỗng kêu to: “Cấp trên sắp chịu hết nổi!”
Ôn Nhu run rẩy tâm thần, Kim Cương điên cuồng hét lên: “Ôn Nhu!”
Ôn Nhu quay đầu lại nhìn Kim Cương, Kim Cương nhẹ gật đầu, lòng Ôn Nhu khẽ động, cũng nhẹ gật đầu, hai mắt đồng thời hiện lên vẻ ngoan độc.
Ôn Nhu thấp giọng nói: “Hồng Lãng thối lui!”
Hồng Lãng vốn đang bổ rìu tới Davy Jones, nghe kêu như vậy lập tức dừng một chút, sau đó đột nhiên triệt thoái phía sau, mà Ôn Nhu thì toàn lực vọt tới trước, giang ra hai tay, trên người đã tỏa ra một mảnh tinh quang ngời ngời.
Tinh quang này quả thực chói mắt, dù cho bây giờ đang giữa ban ngày, người xem cũng phảng phất như lâm vào trong một khoảng trời sao.
Elizabeth là người đầu tiên phát hiện có vấn đề, nàng vội vàng thối lui, lớn tiếng hét ầm: “Không xong! Đó là dây chuyền Ánh Sao… Mọi người coi chừng!”
Ôn Nhu không khác gì một viên thiên thạch xuyên qua tầng khí quyển, tinh quang trên người đại thịnh y như quả cầu ánh sáng, đột nhiên xông vào đống người.
OÀ..ÀNH!
Tinh quang nổ đầy trời, hình thành một cơn lốc ánh sao cuốn mây bạt sóng, bao phủ tất cả sinh mạng trong vòng ba mét quanh thân.
Chiêu này đúng là kỹ năng Tinh Bạo có tính sát thương phạm vi cường đại nhất trong dây chuyền Ánh Sao.
Theo Tinh Bạo nở rộ, tất cả mọi người đều bị một kích cường lực này ảnh hướng đến.
Davy Jones là mục tiêu chủ đạo, 280 điểm thương tổn không thiếu một điểm nổ tung trên người lão.
Lão vốn cũng chỉ còn lại có hơn bốn trăm điểm tánh mạng, lần này lại nổ cho lão chỉ còn thừa hơn trăm điểm, lão sợ tới mức hồn vía lên mây. Lão không biết đây là bởi cái câu Thẩm Dịch chịu hết nổi kia của Arias, bắt buộc Kim Cương phải sớm để Ôn Nhu sử dụng Tinh Bạo, nếu không lại trễ một chút, thật sự nổ chết tại chỗ.
Dù vậy, trên người lão cũng bị nổ thương tích khắp nơi, bộ dạng thảm thiết, không còn chút vẻ khí phách Thẩm Hải Ma Vương nào.
Hơn hai mươi con ngư quái bên người lão cũng bị tạc chết phần lớn, chỉ có chút ít ngư quái đứng ở bên ngoài mới có thể may mắn thoát khỏi.
Jack Sparrow đồng dạng nằm trong phạm vi ảnh hướng của Tinh Bạo. Một kích này của Ôn Nhu tới quá mức đột nhiên, Jack Sparrow ngay cả Ảnh Bộ cũng không kịp dùng, đã bị nổ thành trọng thương.
Nhưng Will Turner lại bị một kích này nổ chết tại chỗ, vốn dĩ anh ta đã bị thương sẵn, tuy có trải qua Elizabeth trị liệu, nhưng thực sự không thể nào khỏi hẳn, không ngăn được uy lực Tinh Bạo.
“Will!” Elizabeth phát ra tiếng kêu tê tâm liệt phế.
Jack Sparrow vừa sợ vừa giận: “Các ngươi…”
Không chờ hắn nói xong, xiềng xích giam cầm vốn đang gông cùm Davy Jones đột nhiên giương lên dây xích, như rắn bay cuộn tới Jack Sparrow, vậy mà quấn hắn và Davy Jones lại một chỗ.
Lúc này Jack Sparrow rốt cục mới ý thức được, Thẩm Dịch cũng đã sớm chuẩn bị xuống tay với hắn. Chỉ là giờ phút này bị xiềng xích giam cầm quấn quanh, hắn nhất thời không cách nào sử dụng Ảnh Bộ thoát thân, trước mắt còn bị trói chung một chỗ với Davy Jones, mà ánh mắt lão ta lại hiện lên vẻ hung hãn.
Có lẽ vị Thâm Hải Ma Vương này đã biết chính mình chết chắc rồi.
Thế nhưng dù có chết, cũng phải kéo theo cái đêm lưng.
Jack Sparrow chính là lựa chọn tốt nhất.
Miệng bạch tuộc mở rộng ra, Davy Jones rít gào nói: “Ta nói rồi, ngươi đã chú định phải đi theo ta, không có khả năng rời khỏi!”
Mười lăm chiếc xúc tu trên mặt dài ra, cắm thật sâu vào lồng ngực Jack Sparrow, cùng lúc đó, đại kiếm của Jack cũng cắm ngược vào thân thể Davy Jones.
Hai kẻ oan gia sống chết này đồng thời chọc vào nhau, chọc ra nguyên một đám lỗ máu dữ tợn trên thân thể đối phương, thẳng đến cuối cùng hai người đồng thời ngã xuống.
“Đội Đoạn Nhận giết chết thuyền trưởng Người Hà Lan Bay Davy Jones.”
“Đội Đoạn Nhận giết chết thuyền trưởng Ngọc Trai Đen Jack Sparrow.”
“Đội Đoạn Nhận giết chết Will Turner.”
Từng thanh âm nhắc nhở vang lên trong tai mọi người.
“Jack!” Elizabeth ôm ngực nhìn hai người nằm dưới đất, tâm thần đã hoàn toàn chết lặng.
Ôn Nhu nhìn Elizabeth, quay đầu lại nhìn Thẩm Dịch.
Hắn đã ngừng che đậy ý thức hải dương, người như bị hư thoát gục lên sàn tàu, triệt để vô lực.
Bất quá cũng may, ít ra hắn vẫn còn sống.
Chỉ cần còn sống, mọi chuyện đều tốt.
Ôn Nhu quay đầu lại nhìn Kim Cương: “Cô ta tính sao bây giờ?”
Ý nàng là Elizabeth.
Kim Cương hờ hững trả lời: “Giết đi, giết sạch tất cả, cho một nhà Will Turner đoàn tụ dưới địa ngục đi… Đây là một thế giới tự do giết chóc, không phải sao?”