Vô Tận Vũ Trang

Chương 243: Chia Để Trị (3)





Theo Tạ Vinh Quân “phi thăng”, Đế Vũ và Tiểu Sửu bị mập mạp cuốn lấy, tình thế chiến trường lập tức biến hóa!
Barbossa, Chevalle, Ammand và Thanh phu nhân đồng thời rảnh tay.
Bốn người này cộng thêm bốn người Thẩm Dịch đội Đoạn Nhận, đối phó bất luận kẻ nào cơ hồ đều là giây sát.
Không nghĩ tới ngay đó lúc, Barbossa đột nhiên hổ gầm một tiếng, xách đao đâm tới Kim Cương.
Kim Cương lại càng hoảng sợ, vội vàng né tránh, hô lớn: “Cmn!”
Barbossa mặt lộ vẻ dữ tợn: “Cẩu tạp chủng, dám hại ta!”
Barbossa làm người từ trước đến nay vô sỉ âm độc, cho tới bây giờ chỉ có chuyện gã phản bội người, hại người, không nghĩ tới lần này bị Kim Cương âm một cú, trong lòng oán hận có thể nghĩ.
Kim Cương đang tính phản kích, Chevalle bên cạnh cũng vọt ra, một kiếm đâm về phía Barbossa: “Như vậy ta với ngươi cũng tính sổ luôn đi!”
Barbossa quái khiếu nhảy lên, đột nhiên hô lớn: “Vill!”
Villanueva đang giao thủ cùng Thú Vương cách đó không xa đột nhiên hoành ngang xông lại, một đao bổ về phía Chevalle, đồng thời hô: “Nợ cũ của chúng ta cũng nên tính tính toán toán!”
Ai cũng không nghĩ tới mọi chuyện sẽ diễn tiến ra nông nổi này.
Thanh phu nhân nghiêm nghị hét to: “Các ngươi làm gì đó?”
Bà trở tay phát ra một đường vòng cung sắc bén, chém thẳng vào Villanueva.
Không nghĩ tới Ammand lại cười to nói: “Thanh phu nhân, trong chín vị vua hải tặc, bà là kẻ yếu nhất, thế mà lại có được vùng biển lớn nhất thế giới, bà không thấy là đây là một việc rất không công bình sao? Có lẽ bà nên thoái vị cho các tín đồ Thánh A La!”
Nói xong mạnh mẽ vọt tới Thanh phu nhân.
Trong nháy mắt, năm vị vua hải tặc vậy mà tự đánh thành một đoàn.
Biến hóa này khiến tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, liền cả Jack Sparrow cũng há to miệng: “Cái quái gì thế này?”
“Thực cmn bất tranh khí, đã biết rõ đám dở hơi này không đáng tin cậy.” Kim Cương tức giận lầm bầm.
“Kẻ thù bên ngoài vừa đi mất, nội loạn đã sinh ra, hừ, một đám ăn hại vĩnh viễn không thể trông cậy.” Thẩm Dịch cũng lầm bầm một câu.
Không riêng gì bọn hắn, ngay cả thành viên đội Thứ Huyết cũng theo đó ngây người.
Chiến đấu ngay khoảnh khắc ấy, tập thể ngừng lại một giây như kỳ tích, sau đó mới tiếp tục triển khai.
Bất quá lúc này triển khai, lại là do bọn Ôn Nhu dẫn đầu phát động.
Ôn Nhu, Kim Cương, Hồng Lãng, ba người liên thủ tác chiến đã thuần thục đến không cách nào thuần thục hơn, không hẹn mà cùng chạy về phía mục tiêu công kích kế tiếp —— Thú Vương.
Lúc này hỗn loạn vừa mới sinh ra, Villanueva, đối thủ vốn dĩ của Thú Vương, đã chạy qua giết cừu nhân cũ Chevalle, ánh mắt Thú Vương thậm chí còn chưa kịp thu hồi, ý niệm trong đầu cũng chưa quay lại, trường tiên bay tới từ không trung cũng đã cho gã một lời nhắc nhở kinh hãi.
“Ngươi đã bị kỹ năng Quấn Quanh công kích, phong ấn kỹ năng 3 giây, tiếp tục giảm xuống tánh mạng 7 điểm/giây.”
Cùng một thời gian, Phá Giáp kích của Kim Cương cùng Lôi Đình Nhất Kích của Hồng Lãng trước sau nện trúng Thú Vương, đánh cho gã phun máu tươi tung toé. Thú Vương nằm mơ cũng không nghĩ tới xảy ra biến cố này, trong tình thế cấp bách lại hô một câu: “Tại sao…”
Tuy lời nói không đầu không đuôi, nhưng ý tứ vẫn có thể biểu đạt rõ ràng.
Tại sao các ngươi phải đối phó ta trước? Ta bất quá là đội viên mới về đội Thứ Huyết thôi a.
Gã cũng không trông cậy đạt được đáp án, dù sao đây chỉ là mở miệng hoãn binh dưới tình thế cấp bách, không nghĩ tới Thẩm Dịch cách đó không xa lại khoan thai lạnh nhạt nói: “Bởi vì ngươi là mới tới.”
Nói xong, giơ súng nhắm ngay Thú Vương.
Thú Vương ngẩn ngơ, lúc này mới ý thức được một việc —— đội viên dự bị không hưởng thụ kỹ năng Huyết Mạch Tương Liên bảo vệ. Nói cách khác, công kích đội viên dự bị, tất do đối phương thành thật thừa nhận tất cả.
Sau trận chiến trên biển Caribe, đội Thứ Huyết chết trận ba tên đội viên chính thức, việc này ý nghĩa khẳng định có đội viên dự bị sẽ được chuyển thành chính thức.
Thẩm Dịch không có khả năng biết rõ mạo hiểm giả nào sẽ được chuyển thành đội viên chính thức, nhưng hắn vẫn biết rõ, mạo hiểm giả mới gia nhập, khả năng trở thành đội viên chính thức hết sức thấp.
Cho nên dưới loại tình huống này, gã Thú Vương mới gia nhập liền trở thành mục tiêu công kích đầu tiên —— cho dù trước đó gã không có bất luận thù hận gì với đội Đoạn Nhận, nhưng với Thẩm Dịch mà nói, hắn định ra chiến thuật là căn cứ theo độ khó dễ giết chóc, chứ không phải căn cứ theo độ sâu cạn cừu hận.
Trước dễ sau khó, trước hết giết kẻ không được huyết mạch tương liên bảo vệ!
Viên đạn lửa gào thét lên bay vụt đến Thú Vương, trường tiên, đao võ sĩ, rìu lớn, đao Ám Sát, hết thảy mọi thứ cuốn tới Thú Vương.
Thú Vương quái khiếu phi lên cao, tay trái lăng không một trảo, một mặt khiên nhỏ xuất hiện trong tay. Không nghĩ tới viên đạn trên không đột nhiên biến hướng, ngược lại bắn vào cổ tay gã, gã chỉ cảm thấy lòng bàn tay tê rần, viên đạn đã xuyên ra một cái lỗ trên lòng bàn tay trái của gã.
Đúng là đạn Xuyên Giáp.
Bắn xong phát này, Thẩm Dịch thở dài, tiện tay tháo ra một cái băng đạn ném đi.
Một hộp đạn Xuyên Giáp đến tận đây xem như triệt để dùng hết.
Đạn Xuyên Giáp này uy lực mạnh, Thẩm Dịch cũng dùng đến nhiều, bởi vậy tiêu hao cũng nhanh nhất.
Bất quá hắn vẫn nhanh chóng xuất ra hộp đạn Xuyên Giáp thứ hai lắp vô —— không được bao lâu Tạ Vinh Quân sẽ trở lại, phải giết chết ít nhất hai thành viên đội Thứ Huyết trở lên trước khi gã trở về, mới có thể bảo đảm ưu thế nhân số và chiến lực, từ đó mở rộng thế thắng.
Lắp xong hộp đạn Xuyên Giáp thứ hai, Thẩm Dịch lại lần nữa khai liền ba phát với Thú Vương.
Viên đạn tựa như mọc thêm con mắt, xuyên qua chướng ngại, mang theo đường cong uyển chuyển, phảng phất chim chóc tự do tiến đụng vào lồng ngực Thú Vương, nở ra từng đoàn huyết hoa tươi đẹp.
Thú Vương ngửa mặt lên trời kêu la thống khổ, vội vàng xuất ra nước thuốc khôi phục trút xuống cho mình, trước mắt vô số đao quang kiếm ảnh xẹt qua, tấm chắn nhỏ của Thú Vương ngăn cản hết trái lại phải, dốc sức liều mạng chống cự.
Mắt thấy 3 giây phong ấn trôi qua, chính mình trong 3 giây này bị người ta đánh rớt trên trăm điểm sinh mạng, gã vừa tức vừa vội, toàn thân càng là đau nhức muốn chết. Quát to một tiếng, gã giương tay khẽ vẫy về phía Thẩm Dịch bên kia.
Thẩm Dịch nhất thời cảm thấy không tốt.
Hắn liền vội vàng lui về sau một bước, chỉ thấy một phát đạn đã sượt mặt hắn bay qua.
Trong góc âm u cách đó không xa, dĩ nhiên là Arias đang liên tục nổ súng về phía mình.
Arias là binh sĩ kêu gọi được trang bị súng ngắm, Thẩm Dịch an bài hắn ẩn phục trong tối, tùy thời bắn lén mục tiêu trọng yếu, không nghĩ tới chưa bắn viên nào đã bị Thú Vương phát hiện, lại còn khống chế hắn công kích Thẩm Dịch.
Thẩm Dịch không kịp suy tư, giậm chân một cái, để lại trên mặt dấu chân thật sâu, bản thân thì bắn vọt ra, lập tức tới bên người Arias, hung hăng đánh một quyền lên mặt Arias, Arias kêu một tiếng hôn mê.
Thẩm Dịch quay đầu lại nhìn hằm hằm Thú Vương: “Ta xem ngươi còn chiêu gì!”
Hắn hoàn toàn không biết gì về Thú Vương, bởi vậy cũng không thể không có chút đề phòng, chỉ hi vọng Thú Vương đừng có lại quăng ra thứ đồ chơi nham hiểm quái dị gì đó.
Nhưng mà sự tình thường thường khác xa kỳ vọng, Thú Vương bình thường có thể một thân một mình lăn lộn đến giờ, thậm chí cò kè mặc cả với Tạ Vinh Quân, tự nhiên cũng có bản sự riêng.
Arias vừa bị đánh bất tỉnh, Thú Vương đột nhiên hét lớn một tiếng, hai tay cử động, vậy mà vung ra ánh huỳnh quang đầy trời. Những đốm huỳnh hỏa lóe sáng khắp nơi, phảng phất nguyên một đám đom đóm lan tràn khuếch tán về bốn phía.
Thẩm Dịch tập trung thị lực nhìn lại, chỉ thấy kia rõ ràng là từng con sâu nho nhỏ mọc hai cánh mỏng bay múa giữa trời.
Sắc mặt hắn đại biến, cao giọng hét lên: “Coi chừng! Là cổ (còn gọi là sâu độc)!”
Cổ, một loại độc vật đặc thù, cửa hàng Huyết Tinh đô thị không bán, chỉ tồn tại trong thế giới tiên hiệp cổ điển, mà đó thế giới độ khó cấp bốn.
Thẩm Dịch cũng không nghĩ tới Thú Vương vậy mà có loại vật này, hơn nữa bung ra một bó to. Tên này ở đâu là Thú Vương, rõ là Cổ Vương a. Danh hào cuối cùng chỉ là danh hào, chỉ có thể nghe một chút, không thể coi là thực, không ai lại đi dùng danh hào treo lá bài tẩy của mình lên đầu.
Thú Vương hiện tại tung ra cổ Ngàn Tuyến, là một loại cổ cấp thấp nhất.
Cổ Ngàn Tuyến: Ký sinh trên cơ thịt cơ thể người, mỗi con cách 3 giây sẽ gây ra 1 điểm tổn thương, kéo dài vĩnh cửu. Phải sử dụng phương thuốc giải cổ chuyên dụng mới có thể giải trừ.
Hàng trăm cổ Ngàn Tuyến rậm rạp chằng chịt bay về phía đỉnh đầu bọn Ôn Nhu, Hồng Lãng, mọi người sợ tới mức nhanh lùi lại.
Tuy loại cổ Ngàn Tuyến này sát thương cực thấp, nhưng số lượng đông đảo, hơn nữa kéo dài vĩnh cửu, chỉ cần bị quấn lên chính là phiền toái. Phiền toái nhỏ tích lũy đầy đủ, sẽ từ lượng biến dẫn đến chất biến, trở thành tai họa.
Thú Vương cười to đắc ý, tay phải giơ lên, thừa cơ đánh ra thiết quyền, dưới sự bảo vệ dày đặc của sâu độc vây quanh, ngang nhiên phản kích nói: “Cho các ngươi kiến thức một chút lực lượng đến từ độ khó cấp bốn!”
“Độ khó cấp bốn cóc khỉ.” Thẩm Dịch hừ lạnh.
Hắn đột nhiên duỗi tay nắm lấy một gã hải tặc, ném gã về phía bầy cổ của Thú Vương. Linh Hỏa Thương liên tục nổ súng vào tên hải tặc, đánh cho thân thể gã cháy hừng hực một mảng lớn.
Tên hải tặc khóc thét bay tới, vô số sâu độc như thiêu thân lao đầu vào lửa, xông vào thân thể tên hải tặc kia.
“Không!” Thú Vương kêu to lên, vội vàng chỉ huy sâu độc triệt thoái phía sau, gã không muốn lãng phí sâu độc trân quý trên mình kẻ vô danh tiểu tốt. Nhưng Thẩm Dịch lại liên tục ném đến vài tên hải tặc, trên từng người đều thiêu đốt hỏa diễm. Những sâu độc này không hề có trí tuệ gì đáng nói, ở đâu biết cái gì là xu lợi tránh hại, cổ Ngàn Tuyến bay múa đầy trời cứ như vậy bị nguyên một đám cầu lửa hình người đập trúng, hóa thành tro bụi bay xuống, chớp mắt tiêu vong hơn phân nửa.
Thú Vương thật không nghĩ tới cổ Ngàn Tuyến mình trân quý bao lâu, vậy mà đã bị Thẩm Dịch nhẹ nhõm phá sạch.
Bản thân loại cổ Ngàn Tuyến này cũng không phải là thứ vô địch gì, phương thức phá giải nó cũng không khó mấy. Nhưng mà có thể nhanh chóng nghĩ đến cách ứng đối dưới tần suất chiến đấu cao độ như vậy, lại tìm không ra mấy người. Điều này cần đối phương có được đầu óc tĩnh táo tuyệt đối cùng năng lực phản ứng tư duy cực kỳ nhanh chóng. Mà hai thứ này đều không cách nào cường hóa.
Phản ứng cực nhanh của Thẩm Dịch thật sự là vượt xa dự liệu Thú Vương, khó trách mạnh như đội Thứ Huyết đụng hắn cũng phải chịu trọng kích.
Cổ Ngàn Tuyến vừa mới xuất hiện đã bị thương nặng, ba người Hồng Lãng lui ra lại lần nữa nhào tới.
Hồng Lãng ác thanh ác khí kêu to: “Xem ngươi còn chiêu gì!”
Hắn hổ gầm nhào tới, Lôi Đình Nhất Kích phát động.
10% hiệu quả gây choáng phát động, Thú Vương ngẩn ngơ, vậy mà bị định ngay tại chỗ lần nữa.
Lúc này đây gã đã không cách nào tiếp tục kiên trì.
Công kích hung mãnh đến từ bốn người đồng thời trút xuống như cuồng phong bạo vũ, vô luận là Thẩm Dịch hay đám Ôn Nhu, đều hi vọng không phải nhìn thấy tên này xuất ra chút ít đồ chơi ly kỳ cổ quái gì nữa.
“Cứu ta!” Thú Vương rốt cục hô to một tiếng.
Pandora vung lên tay phải, một con chó địa ngục ngang trời bay tới, cắn về phía tay Ôn Nhu. Tay trái Ôn Nhu lật roi một phen, nặng nề quất lên con chó địa ngục, rút cho nó lăng không bay lên, đao võ sĩ bên tay phải đột nhiên huy động liên tục, hệ thống thần kinh phản ứng cao tốc phát huy hiệu quả, chỉ thấy một mảnh quang ảnh không ngớt, lúc con chó địa ngục rơi xuống, toàn bộ bốn chân không ngờ bị băm nát tương.
Nàng biết rõ cánh cổng ác ma có thể liên tục không ngừng đưa ác ma địa ngục đến chiến trường, bởi vậy mới không giết chết con chó địa ngục, mà chỉ phế bỏ nó. Đến lúc này, con chó địa ngục vô duyên cớ chiếm danh ngạch triệu hoán, lại không phát huy ra bất cứ tác dụng gì.
Trong mắt Pandora lóe lên vẻ kinh ngạc một cái rồi biến mất, không nghĩ tới đối phương lại dùng loại phương thức này đối phó chính mình. Cách này hiển nhiên nhẹ nhõm thuận tiện hơn nhiều so với phá hủy cánh cổng ác ma tánh mạng cao tới 1000, phòng ngự 10 điểm. Bất quá gã thoáng đi qua tự mình ra tay giết chết con chó địa ngục kia, sau đó cánh cổng ác ma lại nhảy ra một con khác.
Chó địa ngục chỉ là dừng công kích của Ôn Nhu lại một chút, cơ hồ không trợ giúp được gì cho Thú Vương, mắt thấy Thú Vương sắp bị tươi sống hành hạ chết, không nghĩ tới lúc này một bóng người đột nhiên nhanh như điện phóng tới Ôn Nhu, hung hăng đánh một chưởng vào người Ôn Nhu, khiến nàng kêu to bay lên, phun ra một ngụm máu lớn.
Chính là tử vong ập đến!
Đế Vũ một kích thành công, hừ lạnh một tiếng, trở tay đánh tới Hồng Lãng. Mập mạp cách đó không xa kêu to: “Ta thật sự là ôm không xuể, lão đại!”
“Biết rồi, ngươi hết sức là được.” Thẩm Dịch lạnh nhạt trả lời.
Hắn đương nhiên biết rõ mập mạp đã tận lực.
Đế Vũ trước mắt mặt đầy máu tươi, hình tượng dữ tợn khủng bố, cái mũi vỡ, một con mắt càng là thâm tím sưng một cục, vốn dĩ là thanh niên anh tuấn, nay đã trở thành thanh niên bị hủy dung, có thể thấy đầu mập mạp ít nhất đụng lên mặt Đế Vũ phải trên trăm cái —— Đế Vũ cũng thật không may, lần trước cắn lộn với Hồng Lãng, lần này lại đụng nhau cùng mập mạp, bị thương đều ở trên mặt.
Tay trái giơ một cái, ‘Vampire sờ mó’ cư nhiên nơi tay, Thẩm Dịch cất giọng nói: “Tốc sát Thú Vương, Đế Vũ giao cho tôi!”
“OK!” Ba người đồng thời hét to.