Lại nói, lúc này Nạp Lan Kiệt bị Khương Thần túm cổ giơ lên một cách nhẹ nhàng.
Mặc cho hắn giãy dụa nhưng không thể nào thoát khỏi bàn tay Khương Thần. Bàn tay Khương Thần lúc này giống như gọng kìm kẹp lấy cổ Nạp Lan Kiệt không buông.
Bên ngoài, đám bảo an ai nấy thần sắc lo lắng. Nhưng tuyệt nhiên không có kẻ nào dám xông tới tấn công Khương Thần.
Nói đùa, thiếu gia nhà bọn họ còn đang trong tay đối phương. Hiện tại nếu như manh động, đối phương siết tay một cái, bên kia thiếu gia coi như chơi xong.
Từ Trạch Đông lúc này cầm lên chai rượu vang đập thẳng xuống bàn.
Giơ lên cổ chai cùng phần vỡ sắc nhọn, hắn nghiêng người nói:
“Ta nói này…thiếu gia của các ngươi đang là con tin trong tay bọn ta, còn không mau cút.”
“Không được làm bậy…ngươi nếu như tổn thương thiếu gia chúng ta một sợi tóc, ngươi sẽ phải trả giá đắt.” Một tên bảo an trong lúc quẫn trí, liền buông ra lời đe dọa.
Từ Trạch Đông nghe vậy, sẵn hơi men trong người liền cầm lấy phần chai trong tay ném về phía tên bảo an kia. Chỉ là cú ném trật nhịp, vỏ chai vỡ bay về phía đám đông đang vây xung quanh.
Đám đông được dịp la hét om sòm, người người dạt ra né tránh vỏ chai.
“A….a máu.”
“An tiểu thư bị thương.”
“Chuyện gì xảy ra? Là kẻ nào ném tới vỏ chai này khiến cho An tiểu thư bị thương.”
Phía xa, đám người vốn không rõ bên này xảy ra chuyện gì.
Lúc này bất chợt nửa chai mang theo cạnh sắc nhọn kia từ đâu bay tới làm cho một vị nữ tử bị thương. Vị nữ tử này trong miệng đám người kia gọi là An tiểu thư.
“Bà nội gấu, bổn thiếu lỡ tay.”
Từ Trạch Đông cũng không phải say hoàn toàn. Lúc này nhận ra bản thân bởi vì ném ra vỏ chai liền làm bị thương người, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
“Thằng ngu này, không mau ra xem nhân gia có làm sao hay không.”
Trong đám đông vây quanh Khương Thần, lúc này có người buột miệng nói tục một câu.
Từ Trạch Đông nghe vậy giống như tỉnh người. Hắn vội vàng rẽ đám đông, chạy về phía vỏ chai vừa ném.
Trước khi đi, còn ném cho Khương Thần ánh mắt cầu xin.
Khương Thần lúc này thấy có chút biến động liền thả Nạp Lan Kiệt xuống, sắc mặt lạnh lùng nói:
“Nháo trò đủ rồi. Ngươi tốt nhất nên đi xử lí chuyện của mình đi thôi.”
“Chuyện này còn chưa xong đâu. An tiểu thư vị kia là người tới từ Đế đô. Các ngươi nếu như làm thương nàng, An gia chắc chắn không tha thứ.”
Mặc dù bị Khương Thần bóp cổ treo lên cao, Nạp Lan Kiệt vẫn hiểu rõ tình huống. Lúc này được Khương Thần thả xuống, khuôn mặt vừa đỏ vì nghẹn, vừa đỏ vì xấu hổ. Thế nhưng hắn lại không quên buông ra một câu ngoan thoại sau đó mới đi về phía đám đông bên kia.
Đến mức Chu Kiệt Luân? Tên này sau khi nhìn thấy Nạp Lan Kiệt bị treo lên, liền không biết đã trốn đi đâu.
Loại tràng diện này một tên thiếu gia gia tộc nhị lưu như hắn làm gì có đủ tư cách tham gia.
Lại nói, đám đông ồn ào khiến cho âm thanh kinh động đám đại lão đang họp mặt sâu trong sơn cốc.
Sâu trong sơn cốc đi ra hai vị vị lão giả. Hai lão giả này một vị không ai khác chính là gia gia Nạp Lan Kiệt, hắn gọi Nạp Lan Khắc.
Bên cạnh Nạp Lan Khắc là Từ Chính Thuần, lúc này hai người khuôn mặt dường như vẫn còn vô cùng hồ hởi.
Quả nhiên là hai lão bằng hữu lâu ngày chưa gặp nhau. Cả hai đều nói chuyện có chút quên mất trời đất.
Hiện tại bởi vì nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào. Thân làm Nạp Lan gia chủ đồng thời là người mở ra hội đấu giá này, Nạp Lan Khắc không thể không tự mình ra xem.
“Có chuyện gì?”
“Là Nạp Lan lão gia tử.”
“Quả nhiên là Nạp Lan lão gia tử, xem ra chuyện này kinh động đến hắn a.”
“Còn phải nói sao? Nghe nói vị An tiểu thư này tới từ Đế đô a. Đế đô hai từ này cũng đủ khiến cho bất kì người nào nghe tới cũng sợ mất mật a.”
Đám đông nhìn thấy Nạp Lan Khắc, lúc này chủ động rẽ sang một bên nhường lối cho hắn.
Trung tâm đám người lúc này, Nạp Lan Kiệt đang ngồi xổm ở một bên khuôn mặt lo lắng nhìn tới một vị nữ tử.
Nữ tử này trên người mặc một chiếc váy liền thân màu xanh lam.
Chiếc váy vừa vặn tôn lên dáng người tinh tế mĩ lệ của nàng. Thân hình này nếu như thừa một chút thịt liền béo, thiếu đi một chút liền gầy.
Khuôn mặt tròn cùng đôi mắt to khiến nàng càng trở nên sáng ngời.
Điểm duy nhất hiện tại khiến nàng không được hoàn hảo trong mắt người khác đó là khí sắc có phần tồi tệ.
Trên tay nữ tử này hiện tại đang xuất hiện một vết rách dài rướm máu. Cũng không biết vì sợ hay do mất máu nên khuôn mặt nữ tử này có phần tái nhợt.
“Gọi bác sĩ, mau gọi bác sĩ tới.” Nạp Lan Kiệt hướng tới một vị bảo an gần đó quát lên.
Hắn hiện tại nửa quỳ trên mặt đất khuôn mặt lo lắng nhìn nữ tử này. Phía sau còn có Từ Trạch Đông, hiện tại dường như bởi vì chuyện tốt do mình gây ra nên đã hoàn toàn tỉnh rượu.
“Kiệt nhi. Có chuyện gì?” Nạp Lan Khắc vừa vặn đi tới, nhìn thấy cảnh này liền lạnh lùng hỏi.
“Gia gia.” Nạp Lan Kiệt khuôn mặt hiện lên vẻ mất tự nhiên, ấp úng nói: “An tiểu thư bị thương.”
“An tiểu thư? Vị nào An tiểu thư?” Nạp Lan Khắc thần thái không quan tâm nói.
“Là An tiểu thư An gia Đế đô.”
“Cái gì?”
Nạp Lan Khắc nghe vậy, khuôn mặt lúc này vừa sửng sốt vừa có chút hãi nhiên thất sắc.
An gia tại Đế đô trên phương diện làm ăn có một chút quan hệ cùng Nạp Lan gia bọn hắn. Vì thế thời điểm mở ra hội đấu giá này, Nạp Lan gia cũng lễ phép gửi giấy mời tới An gia. Nội tâm cũng chỉ cầu may An gia đến liền tốt, không đến cũng không sao.
Không nghĩ tới An gia liền phái người đến. Mà người đến lần này lại là một vị thiếu nữ trẻ tuổi.
Hiện tại nàng trong hội đấu giá Nạp Lan gia hắn bị trọng thương. Chuyện này nếu truy tới, trách nhiệm đầu tiên liền thuộc về bọn hắn.
Cũng không biết vị nữ tử này tại An gia địa vị như thế nào.
Nếu như nàng thân phận hiển hách, chuyện hôm nay liền bể trời.
An gia tại Đế đô mặc dù chỉ là một gia tộc nhị lưu. Thế nhưng giữa muôn vàn đại gia tộc tại Đế đô, có thể vươn mình lên hàng nhị lưu. An gia kia so với cái gọi là đại gia tộc như Nạp Lan gia hắn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
“An tiểu thư, ngươi hiện tại thế nào?”
Nạp Lan Kiệt cũng biết hiện tại tất yếu liền là vấn đề sức khỏe vị chủ này. Hắn trong đầu cũng không thể nghĩ được nhiều ngoại trừ cho người gọi tới bác sĩ.
“Ta không sao, mọi người không cần lo lắng.”
Ngược lại với vẻ ngoài có phần yếu đuối ủy mị, vị An tiểu thư này bên trong có vẻ mạnh mẽ hơn nhiều.
“Ta học qua một chút sơ cứu, có ai giúp ta lấy một miếng vải sạch ta tự sơ cứu cho mình được.”
“An tiểu thư…chuyện này…ta không phải cố ý.”
Từ Trạch Đông lúc này ở đâu ló đầu ra, khuôn mặt cũng tái đi không kém phần An tiểu thư kia.
Tên này xem ra là bị dọa cho sợ.
Hắn quả thực đối với thiếu gia tiểu thư các gia tộc khác không để vào mắt, thế nhưng loại gia tộc đến từ Đế đô kia, hắn không đắc tội nổi.
Mặc dù bình thường ham chơi phá phách nhưng hắn không phải loại người không có não. Chuyện liên quan tới lợi ích gia tộc hắn sẽ không bao giờ làm tổn hại.
Hiện tại thì hay rồi, chỉ một cái nhỡ tay có thể đắc tội người ta. Nhân gia nếu như trách tội, Từ gia bọn hắn có khả năng nhiều hạng mục tại Đế đô sẽ bị ngâm nước nóng.
“Tiểu tử, chuyện này là do ngươi gây ra?” Nạp Lan Khắc lúc này nghe Từ Trạch Đông nói vậy, liền trầm giọng nói.
“Ta…” Từ Trạch Đông khuôn mặt tái đi, ấp úng.
Hắn bình thường có thể ngang tang bướng bỉnh không kiêng nể gì cả. Thế nhưng nếu như gây phải người có bối cảnh lớn hơn mình, Từ Trạch Đông hắn cũng giống như người bình thường khác. Lo sợ, run rẩy.
Hiện tại, mấy vị đại lão Vân Minh cùng các thành phố xung quanh cũng vừa mới đi ra.
Nghe được chuyện này, ai nấy trên khuôn mặt cũng có chút khó xử.
Không ít người còn mang thái độ thấy kẻ khác gặp họa mà vui mừng.
“Người đâu, mau bắt tiểu tử này lại, chuyện này chúng ta còn cần cho An tiểu thư một cái bàn giao.” Nạp Lan Khắc sẵng giọng nói.
“Chuyện này, lão hữu…” Ngoài ý muốn, lúc này bên cạnh Nạp Lan Khắc, một vị lão niên lên tiếng.
Lão niên này ngoại trừ Từ Chính Thuần thì còn ai.
Nguyên bản nhìn thấy tôn tử mình sắc mặt tái mét, hắn trong lòng đã có một cỗ dự cảm không tốt.
Quả nhiên một lời Từ Trạch Đông nói khi trước, hắn có cảm giác trời đất quay cuồng. Quả nhiên là "chuyện tốt" do tôn tử mình gây ra.
“Có chuyện gì vậy lão Từ?” Nạp Lan Khắc vốn đang tức giận, thế nhưng thấy lão bằng hữu của mình lên tiếng cũng phải nán lại, nhẹ giọng hỏi.
“Cái đó…hắn là cháu trai của ta.” Từ Chính Thuần khuôn mặt già nua hơi chút phiếm hồng, khó khăn nói.
“Cái gì…” Nạp Lan Khắc khuôn mặt hiện lên chút khó khăn.
Nếu như người gây ra chuyện này là một kẻ nào đó trong bữa tiệc, hắn sẵn sàng cho người bắt đối phương. Thế nhưng lại là tôn tử của lão hữu, Nạp Lan Khắc hắn cũng cần suy nghĩ lại.
Lợi ích của gia tộc một bên, một bên lại là tình cảm nhiều năm với lão bằng hữu. Chuyện này quả thật để cho hắn phải đắn đo.
“An tiểu thư, ngươi xem chuyện này…”
“Ta không sao…ta đi nghỉ ngơi một chút liền khỏe, mọi người ai làm việc nấy, không cần vì ta mà trễ nải.” Vị An tiểu thư kia cố nở ra một nụ cười khẽ nói.
Khương Thần vốn ở phía sau, nghe tới một lời này của nàng không tự chủ được khẽ gật đầu. Nữ tử này xem ra là người hiểu chuyện.
Đám thiếu gia tiểu thư hiện nay cũng rất ít người có được loại đức tính này.
Đoạn hắn nhìn về phia Từ Trạch Đông mặt đang tái mét, nội tâm vừa buồn cười vừa giận. Xem ra Từ Trạch Đông lần này đi ị, hắn lại phải thay đối phương chùi đít.
Khương Thần khẽ điểm trên không trung, một đạo lục sắc quang mang theo tốc độ mắt thường không thể trông thấy đâm về phía vết thương của nữ tử kia sau đó biến mất.
Cùng lúc một đám bác sĩ tư của Nạp Lan gia cũng vừa tới, bọn họ liền đưa vị An tiểu thư đi.
Tiểu sự cố này liền tạm thời êm xuống.
“Khụ khụ…” Nạp Lan Khắc khuôn mặt già cũng hiện lên chút khó xử, lúc này hắn cười trừ nói: “Mọi người đã đến đấu giá hội, như vậy tự nhiên muốn bắt đầu đấu giá. Không biết ngày hôm nay ai sẽ là người thắng lớn a?”
“Tốt.”
“Ta đã đợi không kịp.”
“Đúng a.”
Mọi người lúc này nhìn thấy sự việc êm xuôi, cũng vô cùng hồ hởi hưởng ứng.
“Mọi người, mời theo ta.” Nạp Lan Khắc mười phần hữu lễ nói.
Hắn không hổ là lão gia chủ một đại gia tộc. Chuyện vừa rồi phát sinh như vậy nói nhỏ cũng không phải nhỏ, việc này có thể ảnh hưởng tới Nạp Lan gia bọn hắn.
Thế nhưng hiện tại nhìn qua bộ dạng của hắn, không ai có thể phát hiện ra hắn có chuyện gì. Phần này năng lực không phải người bình thường có thể có.
Lúc này, đám người theo Nạp Lan Khắc đi vào phòng đấu giá.
Nơi này là một hội trường vô cùng lớn, bên tường đều có lắp các loại đèn chiếu sáng cùng pha lê khiến cho khung cảnh càng thêm rực rỡ.
Vào tới đây, đám người kia chỉ có thể cảm thán:
“Quả nhiên chỉ có loại gia tộc như Nạp Lan gia mới có thể xây dựng được loại phòng đấu giá này.”