Vô Tận Trùng Sinh

Chương 97: Ra chút chuyện (1)




Sâu bên trong sơn cốc có một gian phòng trên cao được trang hoàng rực rỡ.

Lúc này bên trong gian phòng kia tụ tập đều là các trung niên, lão niên. Tất cả nếu như không phải đại phú hào thì cũng là gia chủ đại gia tộc.

Từ Chính Thuần sau khi tách riêng liền đi tới đây.

Hiện tại, bên cạnh hắn là một vị lão niên tuổi chừng sáu mươi. Lão niên này cũng giống như Từ Chính Thuần, thân mang một bộ đồ đơn bạc. Thế nhưng từ vẻ mặt, cách đi đứng ăn nói rất dễ nhận ra hắn là người có tiền.

Bên cạnh lão niên kia là một tên thanh niên nam tử. Thanh niên này đang đứng im, khuôn mặt bất động thanh sắc nghe hai người hàn huyên tâm sự.

“Đúng rồi lão Từ, giới thiệu với ngươi đây là Nạp Lan Kiệt.” Lão niên lúc này sực nhớ ra điều gì, hướng thanh niên bên cạnh cười nói: “Hắn từ nhỏ liền là du học sinh, hiện tại mới trở về tiếp quản công ty.”

Từ Chính Thuần nhìn qua thanh niên kia một lượt, lúc này gật đầu vừa ý nói:

“Hạt giống tốt. Nạp Lan gia các ngươi coi như có phúc.”

Lão niên kia nghe vậy liền mỉm cười, hướng về thanh niên tên Nạp Lan Kiệt nói:

“Còn không mau đa tạ Từ lão. Không có bao nhiêu người trẻ tuổi được hắn nói tốt như vậy a.”

“Đa tạ Từ lão quá khen.” Nạp Lan Kiệt lễ phép cúi đầu nói.

“Đúng rồi, ngươi hôm nay tới đây một mình sao?” Lão niên kia nói.



Đấu giá ngày hôm nay vốn do Nạp Lan gia mở ra.

Nạp Lan Kiệt sau khi tiếp đón qua một lượt trưởng bối, lúc này mới nhẹ nhàng đi ra ngoài, dự định sẽ mở đôi lời đối với đám người trẻ tuổi bên ngoài.

Phía bên ngoài, Chu Kiệt Luân sau khi tách ra khỏi đám thanh niên nam nữ nhi tử phú hào kia, liền muốn đi sâu vào bên trong ngồi.

Theo hắn thấy, ngồi được ở bên trong mới là người có thân phận, hắn ngày hôm nay tới đây cũng là để tìm kiếm những nhân vật như vậy kết giao.

Đến mức đám thanh niên nam nữ vừa rồi. Trong nhà mặc dù có điều kiện nhưng nếu như hắn gặp rắc rối, đám người đó chắc chắn không giúp được gì.

Vì thế hắn không có tất yếu cần kết giao với bọn họ.

Lại nói Chu Kiệt Luân sau khi đi vào liền gặp Nạp Lan Kiệt đi ra.

Nạp Lan Kiệt mặc dù là du học sinh mới trở lại Vân Minh không lâu, thế nhưng tài năng kinh doanh, một thân đổ thạch tạo nghệ cao siêu khiến cho danh tiếng của hắn tại Vân Minh này cũng là bạo phát.

Bản thân hắn cũng chính là thần tượng trong lòng không ít thanh niên nam nữ tại Vân Minh này.

Trong số đó Chu Kiệt Luân là một.

“Nạp Lan thiếu gia? Có phải hay không là ngươi?” Chu Kiệt Luân nhìn thấy Nạp Lan Kiệt, lúc này mừng rỡ nói.

“Ngươi là?” Nạp Lan Kiệt khẽ nhíu mày, có chút không chắc chắn nói.

“Ngươi không biết ta, thế nhưng ta biết ngươi a. Ngươi vẫn luôn là thần tượng của ta a. Ta tên Chu Kiệt Luân.” Chu Kiệt Luân mỉm cười nói.

Theo hắn thấy, dạng tồn tại như Nạp Lan Kiệt này mới đáng để kết giao. Bởi vậy, sau khi nhìn thấy Nạp Lan Kiệt, hắn không nhịn được muốn tiến tới làm quen.

“Hóa ra là Chu huynh đệ. Hạnh ngộ hạnh ngộ.” Nạp Lan Kiệt mỉm cười gật đầu chào lại.

Hắn đối với loại trường hợp này sớm đã quen. Mặc dù cảm thấy hơi chút phiền phức thế nhưng vì không để mất đi lễ nghĩa, hắn bắt buộc phải có chút lời nói đáp lại đối phương.

“Nạp Lan thiếu, tiện đây ta cũng có chuyện muốn báo với ngươi.” Chu Kiệt Luân mỉm cười, giả bộ thần thần bí bí nói.

“Không biết Chu huynh đệ có chuyện gì?” Nạp Lan Kiệt khuôn mặt vẫn duy trì một vẻ đạm mạc đáp.

“Ta biết buổi đấu giá ngày hôm nay do Nạp Lan gia tổ chức, đồng thời phải có vé mời mới được vào. Không nghĩ tới bên ngoài kia vẫn có hai tên tiểu tử nghèo trà trộn vào được.” Chu Kiệt Luân cười nói.

Đoạn, hắn giả một bộ lao tâm khổ tứ nói tiếp:

“Phát hiện ra điều này, ta đã kêu gọi người đuổi hai kẻ kia ra. Thế nhưng hai kẻ kia tính khí không nhỏ, không những không chịu đi, còn điềm nhiên như nhà của mình.”

“Ồ, còn có chuyện này?” Nạp Lan Kiệt nghe vậy, nhướng mày nói.

“Ta nói đều là thật. Thậm chí ta đều nói nơi này do Nạp Lan gia mở, hắn còn nói không quan trọng một cái Nạp Lan gia.” Chu Kiệt Luân thần tình phẫn nộ đáp.

Để có thể bấu víu một chút quan hệ với Nạp Lan Kiệt này, Chu Kiệt Luân hắn xem ra đã không chừa thủ đoạn.

Thậm chí ăn không nói có, đặt điều nói xấu Khương Thần cùng Từ Trạch Đông đều có.

Hiện tại không những xả một ngụm ác khí lên người Từ Trạch Đông cùng Khương Thần, hắn đồng thời còn có thể gây ấn tượng trong lòng Nạp Lan Kiệt.

Đến lúc đó, nếu như còn có thể ra thêm chút sức lực, kết giao với Nạp Lan Kiệt này không phải là không thể.

“Hừm…ta muốn xem xem, tại Vân Minh này, kẻ nào dám nói Nạp Lan gia ta như vậy.”

Nạp Lan Kiệt không phải người ngu. Hắn có thể nhận ra Chu Kiệt Luân này cáo trạng trước mục đích chính là nhắm tới hai người kia.

Hắn cũng không quan tâm nhiều tới việc ai trả thù ai, ai nhắm tới ai.

Thế nhưng nếu như người kia mở lời xúc phạm tới Nạp Lan gia bọn hắn. Hắn không thể không ra mặt.

“Nạp Lan thiếu gia, ta có chủ ý như thế này…” Chu Kiệt Luân sâu trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ.

Đoạn ghé đầu sát vào tai Nạp Lan Kiệt nói thì thầm.



Sơn cốc số lượng người tới đã tương đối đông. Người người đi lại trên tay đều cầm một ly rượu sẵn sàng kết giao bằng hữu.

Giữa khung cảnh nhộn nhịp đó, vẫn có những tồn tại ngoại lệ.

Tại một vị trí bàn hẻo lánh xuất hiện hai thân ảnh nam tử. Một người mặc áo dạ đen dài, một người lại mang theo áo cộc tay cùng quần đùi.

Hai người này điềm nhiên ngồi ăn hoa quả uống rượu vang, không hề để ý tới mọi sự xung quanh.

Lúc này, Nạp Lan Kiệt cùng Chu Kiệt Luân âm thầm đi tới.

Nạp Lan Kiệt ban đầu nghe Chu Kiệt Luân nói hai người trà trộn kia xúc phạm Nạp Lan gia bản thân liền có chút tức giận.

Thế nhưng sau một hồi cẩn thận suy nghĩ, hắn cũng có chút không tin tưởng.

Nghe qua một chút chủ ý từ Chu Kiệt Luân, hắn mơ hồ cảm thấy đây có thể là do Chu Kiệt Luân dàn dựng ý đồ nhằm vào người kia.

Nếu không? Làm sao trong thời gian ngắn có thể nghĩ ra hàng loạt chủ ý hòng làm xấu mặt đối phương đây.

Vì thế hiện tại, hắn tất yếu phải dò hỏi đối phương một chút sự thật có phải như Chu Kiệt Luân cáo trạng hay không. Đến lúc đó xử trí cũng không muộn.

“Hai vị tốt.” Nạp Lan Kiệt lúc này đi trước, hướng tới Khương Thần cùng Từ Trạch Đông mỉm cười nói: “Ta nhìn hai vị có chút lạ mắt.”

Khương Thần cùng Từ Trạch Đông liếc nhìn qua Nạp Lan Kiệt, lại thấy Chu Kiệt Luân phía sau. Hai người cười nhạt một cái sau đó lại điềm nhiên ai làm việc nấy.

Bên cạnh Nạp Lan Kiệt, Chu Kiệt Luân nhìn thấy hắn không làm theo chủ ý của bản thân, trong lòng hắn lúc này không khỏi một trận mồ hôi lạnh.

Xem ra Nạp Lan Kiệt này cũng không dễ dắt mũi a.

Chu Kiệt Luân thầm nhủ.

Nếu như không phải hắn đoán trước được Khương Thần cùng Từ Trạch Đông sẽ không cho Nạp Lan Kiệt mặt mũi, hắn còn lâu mới dám bày ra loại trận thế này.

“Hai vị, trà trộn vào đây cộng thêm xúc phạm Nạp Lan gia ta, xem ra tính khí không nhỏ a.”

Nạp Lan Kiệt thấy hai người không cho mặt mũi, lúc này lạnh lùng nói.

Nội tâm hắn hiện tại tin tưởng lời nói của Chu Kiệt Luân tới tám phần.

“Nạp Lan gia? Không quan trọng, một cái gia tộc mà thôi.” Khương Thần hờ hững nói.

Từ Trạch Đông cũng gật đầu phụ họa, dường như không để ý lắm tới một gia tộc tỉnh lẻ.

Trừ khi là gia tộc tới từ Đế đô, còn lại các gia tộc khác trên Thiên Độ quốc, hắn cơ bản không cần kiêng nể bất kì ai.

Chu Kiệt Luân đứng ở một bên thầm hô một tiếng tốt.

Việc hắn bịa ra lúc này coi như thành sự thật. Hai thanh niên này quả nhiên là đồ nhà quê. Tới đây cũng không nhìn xem buổi đấu giá này do ai tổ chức.

“Hai vị, hiện tại cho hai người một cơ hội.” Nạp Lan Kiệt trầm giọng nói: “Trước mặt mọi người xin lỗi Nạp Lan gia chúng ta. Nếu không ta không chỉ cho người đuổi hai vị ra ngoài, thậm chí tại Vân Minh thành phố này cũng không có chỗ đặt chân cho hai vị.”

“Đầu óc có bệnh.” Từ Trạch Đông miệng nhai trái cây, khinh thường nói.

Hắn hiện tại một tay chống bàn một tay vạch lưng áo lên gãi gãi, một bộ vô cùng mất lịch sự.

“Xem ra hai vị đây muốn cùng ta là địch a.” Nạp Lan Kiệt cười lạnh nói.

“Địch? Ngươi cũng xứng làm địch với bổn thiếu.” Từ Trạch Đông bởi vì uống nhiều rượu, lúc này có chút men say. Hắn khẽ nấc một cái, nói.

Nạp Lan Kiệt giống như nghe được thiên đại tiếu thoại, lúc này hắn ngửa cố cười phá lên. Tiếng cười vang vọng dẫn tới ánh mắt của mọi người xung quanh.

“Ngươi nói ta không xứng làm địch với ngươi?” Nạp Lan Kiệt đôi mắt hiện lên chút sắc lạnh, lạnh lùng nói: “Ngươi có biết đối mặt với ngươi là ai? Năng lực lớn bao nhiêu?”

Từ Trạch Đông cùng Khương Thần khuôn mặt hiện lên vẻ khinh thường.

Một đám con cháu phú hào thời điểm bị dồn tới không nói nên lời đều sẽ thả ra một chút lời nói giống như vậy.

Cả hai người không cần suy nghĩ cũng có thể đoán ra, thanh niên này đây là chuẩn bị phun ra một tràng thành tích trong quá khứ của bản thân để chứng tỏ mình.

Quả nhiên, Nạp Lan Kiệt nói tiếp:

“Ta thời điểm học tiểu học, phụ thân ta liền đưa ta đi nước ngoài du học.Ta một cái phất tay liền có thể học được ở đại học danh giá ngoại quốc.”

“Tốt nghiệp hai bằng đại học, hai bằng thạc sĩ, một bằng tiến sĩ.”

“Thời điểm trở về nước, ta liền trực tiếp mở công ty riêng.”

“Gia nhân nhà ta thức ăn liền chính là ước mơ của các ngươi. Thậm chí các ngươi tiêu phí cả tháng tiền lương cũng không thể mua nổi một món ăn thường ngày ta ăn.”

Nạp Lan Kiệt vừa nói, khuôn mặt không tránh khỏi hiện lên vẻ tự đắc.

Con người mà, ai ai trong mình cũng sẽ có chút ngạo khí. Chỉ cần được người khác tôn sùng, nịnh nọt, loại ngạo khí này sẽ biến thành tự đắc trong phút chốc.

“Hiện tại ngươi nói xem, Nạp Lan Kiệt ta có xứng là địch với ngươi?”

Bên ngoài, đám thanh niên nam nữ nhìn về phía này, số lớn người đều nhận ra Nạp Lan Kiệt. Lúc này bọn họ nhìn về phía Khương Thần, Từ Trạch Đông như nhìn hai người chết.

“Hai người này rốt cục làm ra chuyện gì khiến cho vị Nạp Lan thiếu gia này giận dữ như vậy.”

“Bọn họ chẳng lẽ không biết buổi đấu giá hôm nay là do Nạp Lan gia tổ chức hay sao?”

Về phía Khương Thần, hắn vẫn điềm nhiên ngồi xem Từ Trạch Đông cùng Nạp Lan Kiệt đấu võ mồm. Khuôn mặt hờ hững lạnh nhạt, thỉnh thoảng lại hiện lên ý cười.

Ngược lại Từ Trạch Đông lúc này nở một nụ cười nói:

“Ta nói làm sao từ đâu chui ra một tên tiểu tử tính khí lớn a….hóa ra buổi đấu giá ngày hôm nay do nhà các ngươi mở.”

Nói đoạn, hắn đưa bàn tay vung vẩy khẽ vỗ nhẹ hai cái lên mặt Nạp Lan Kiệt nói:

“Nhưng vẫn câu nói cũ…ngươi không xứng làm địch nhân của ta a.”