Vô Tận Trùng Sinh

Chương 89: Một lần xuất thủ của ta chính là vô giá




Phòng bệnh lúc này, Khương Thần hai mắt nhắm nghiền từ từ mở ra.

Hắn vừa rồi trong lúc phẫn nộ đã miễn cưỡng sử dụng thần thông thứ ba của Thánh Đồng- Di Hình nhằm truy tung dấu vết cổ trùng, dịch chuyển Thánh Đồng tiêu diệt chủ nhân của nó.

Di Hình là thần thông thứ ba của Thánh Đồng. Loại thần thông này sơ kì cho phép bản thân có thể dịch chuyển đồ vật tới một tọa độ được định sẵn.

Tu luyện cảnh giới càng cao, loại thần thông này càng thêm khủng bố. Thần thông đại tới đỉnh phong có thể dịch chuyển được nguyên thuật của người khác thậm chí tráo đổi vị trí địch nhân với bản thân trong lúc giao chiến.

Loại thần thông này khai mở nếu như Khương Thần có thể bước vào Nguyên Hồn Cảnh. Hiện tại hắn mới chỉ Nguyên Khí Cảnh đỉnh phong, miễn cưỡng mở ra thần thông này quả thật đối với hắn vô cùng tổn hao nguyên khí cùng huyết khí.

“Vu sư…món nợ này còn chưa xong đâu.” Thanh âm lành lạnh khẽ vang lên trong cổ họng Khương Thần.

Lần này, hắn thực sự bị chọc giận. Đám người kia lần trước như có như không nhằm vào hắn, chẳng may lại gây hại tới Mộng Phạn, hắn còn chưa tính sổ. Hiện tại không chỉ khiến cho Lâm Thải Hân chịu áp lực, còn khiến cho Viên Thải Hàm đổ bệnh.

Cũng không biết chuyện Viên Thi Đình tại Thiên Huyễn quốc nằm thực vật cùng với Lâm Thiên Bá tai nạn xe cộ có phải hay không là một tay đám Vu sư kia gây nên.

Nếu như đều là do bọn chúng gây nên, chuyện này coi như xong. Khương Thần chắc chắn sẽ bê trọn ổ bọn chúng mới hả giận.

Lại nói, hắn vừa rồi trong lúc dùng mộc chi nguyên khí ép cổ trùng kia li thể, đồng thời cũng là chữa trị bệnh cho Viên Thải Hàm.

Cổ trùng kia nếu như rời đi thân thể Viên Thải Hàm, bệnh của nàng tính toán cũng không nặng lắm. Chẳng qua huyết khí bị cổ trùng kia thôn phệ, thời gian lâu dần sẽ kéo theo tuổi thọ giảm sút.

Hiện tại Khương Thần chỉ cần sử dụng Hỗn Nguyên Chi Khí của bản thân, dẫn động Hỗn Nguyên Chi Khí trong thiên địa dần dần nhập thể Viên Thải Hàm, từ từ bổ sung phần huyết khí bị tiêu hao của nàng, đồng thời chữa trị những tổn thương trong nội thể của nàng. Nàng liền bình phục.

Tại sao hắn không sử dụng chính huyết khí của bản thân bổ sung cho nàng?

Hắn hiện tại là Nguyên Khí Cảnh đỉnh phong, huyết khí tràn đầy, chỉ kém một chút là có thể đột phá. Tối kị nhất thời điểm bây giờ chính là tổn hao huyết khí.

Vừa rồi sử dụng Di Hình đã khiến hắn tổn hao một lượng lớn huyết khí, lúc này hắn cũng không muốn cảnh giới của bản thân bị tụt xuống.

Lại nói, không nói tới chuyện tổn hao huyết khí, với cơ thể người thường của Viên Thải Hàm có thể chịu đựng nổi một giọt tinh huyết Khương Thần truyền tới hay không đã là một vấn đề lớn.

Một giọt tinh huyết của hắn hiện tại vừa mang mộc thuộc tính vừa mang hỏa thuộc tính, có thể nói là cuồng bạo vô cùng. Nếu như người thường nuốt phải, chắc chắn bạo thể mà chết.

Vì thế, cách duy nhất để nàng có thể khỏe lại như ban đầu chính là hắn không ngừng đưa Hỗn Nguyên Chi Khí vào thể nội nàng, dẫn động Hỗn Nguyên Chi Khí bên ngoài chui vào cơ thể để cơ thể nàng tự động hồi phục.

Quá trình này thắng được ở cam lai. Về sau cơ thể nàng bởi vì có Hỗn Nguyên Chi Khí tẩm bổ giống như thoát thai hoán cốt, sẽ vô cùng khỏe mạnh, tránh được bệnh tật.

Bước ra khỏi phòng bệnh, Khương Thần hướng tới Lâm Thiên Bá nói:

“Nàng hiện tại đã an toàn, chỉ là cần nhiều tẩm bổ, tránh ra gió, tránh đám tang, tránh đi đêm.”

Lâm Thiên Bá từ lúc Khương Thần bước vào phòng bệnh, hai mắt vẫn luôn chằm chằm nhìn về phía cửa ra vào. Thậm chí Lâm Chấn Thiên cha hắn muốn mạnh mẽ xông vào, đều bị hắn ngăn cản.

Lúc này, trông thấy Khương Thần đi ra, nghe thấy Khương Thần nói vậy, cảm giác không tin vào tai mắt mình, hai mắt trợn lớn nói:

“Ngươi nói thật?”

“Không thể nào?” Lâm Thừa Chi là người đầu tiên lên tiếng phản đối, hắn chạy như bay vào trong phòng bệnh.

Lúc này Viên Thải Hàm vẫn đang hôn mê thế nhưng khí sắc của nàng tốt hơn vừa rồi rất nhiều.

Quan sát chỉ số hiển thị trên máy tính, Lâm Thừa Chi hét lên một tiếng, không tin vào mắt mình. Một người mười mươi chỉ có thể sống từng giờ từng phút hiện tại các chỉ số sinh mệnh hoàn toàn bình thường.

Điều này trong giới y học còn chưa bao giờ xảy ra. Đặc biệt là người bệnh còn không chuẩn đoán được mắc bệnh gì.

Nghe thấy tiếng Lâm Thừa Chi hét lên, đầu tiên là các vị bác sĩ, y sĩ ùa vào, kế đến là đám người Lâm gia.

Sau khi nhìn thấy khuôn mặt không thể tin của đám bác sĩ, đám người Lâm gia mơ hồ đoán ra được Viên Thải Hàm bệnh tình đã chuyển biến tốt.

Lúc này, mọi người đều hướng ánh mắt về phía thanh niên đứng sau cùng, ánh mắt nhìn hắn đã không còn chút nghi ngờ, khinh thị. Thay vào đó chính là vô cùng tò mò.

“Tiểu Thần, ngươi không có vấn đề gì chứ?” Lâm Thiên Bá mặc dù vô cùng vui mừng thế nhưng hắn vẫn để ý tới Khương Thần sắc mặt không tốt, lúc này mới khẽ hỏi.

Khương Thần đứng phía sau đám người lắc đầu.

“Chuyện này…tiểu huynh đệ, ngươi có thể nói cho ta biết, Viên tẩu là thế nào hay không?”

Lâm Thừa Chi khuôn mặt lúc này không còn vẻ khinh thị, thay vào đó là nịnh nọt. Hắn có một cái tật đó chính là hắn tò mò điều gì, chắc chắn phải tìm mọi cách moi ra cho bằng được.

Giống như tình trạng Viên Thải Hàm bây giờ. Hắn trước nay chưa từng gặp qua trường hợp này, hiện tại Khương Thần đi vào một lúc, bệnh tình của nàng đã trở nên tốt đẹp hơn, hắn vừa đối với Khương Thần phải nói là vô cùng tò mò.

“Tiểu huynh đệ, ngươi có phải là một vị bác sĩ?”

“Tiểu huynh đệ, Lâm gia chúng ta nợ ngươi cái nhân tình a.”

“Tiểu hỏa tử rất khá, mặc dù Lâm gia nợ ngươi cái nhân tình, thế nhưng hành động lúc nãy của ngươi đối với ta, ngươi nhất định phải cho ta trả lời thỏa đáng.”

Giữa lúc mọi người đang vui mừng đua nhau tán thưởng Khương Thần. Một thanh âm lạnh lùng nghiêm nghị vang lên.

Hiện tại đối với Khương Thần phát ra địch ý, ngoại trừ Lâm Chấn Thiên thì còn ai.

Lâm Chấn Thiên khuôn mặt vẫn giữ được vẻ uy nghiêm, lúc này hai mắt khẽ lóe lên nhìn Khương Thần.

Vừa rồi, hắn không hiểu thấu bị một luồng uy áp từ Khương Thần tỏa ra chấn cho hộc máu. Theo kiến thức cả đời của hắn, mơ hồ đoán ra Khương Thần là một võ giả.

Chỉ là võ giả loại người này hắn cũng đã gặp không phải ít. Đối với một võ giả như Khương Thần, hắn cũng không lấy làm sợ hãi. Ngược lại hành động lúc nãy của Khương Thần, hắn có thể dùng thân phận của bản thân kiện tới ám ti việc võ giả cố ý đả thương người.

Vì thế hiện tại mới tỏ ra thái độ hưng sư vấn tội đối với Khương Thần.

Đối với thái độ của Lâm Chấn Thiên, Khương Thần trực tiếp bỏ qua. Hắn hướng về phía Lâm Thiên Bá nói:

“Lâm thúc, hiện tại a di tình trạng đã khá hơn, chỉ cần bồi bổ, kết hợp với biện pháp chữa trị của ta, không ra mấy hôm liền sẽ khỏi.”

Liên tiếp mấy ngày sau đó, Khương Thần liên tục sử dụng loại thủ pháp kia giúp đỡ Viên Thải Hàm chữa trị tổn thương trong cơ thể.

Mà trong mấy ngày này, Viên Thải Hàm nguyên bản cơ thể từ trong bệnh viện nhợt nhạt, lúc này mắt thường có thể trông thấy đã hồng nhuận phơn phớt trở lại.

Để cẩn thận hơn, đám bác sĩ Lâm Thừa Chi còn cẩn thận làm kiểm tra cho nàng. Nhận thấy toàn bộ các chỉ số sinh lí của nàng đã trở lại bình thường, lúc này ai nấy đều không thể tin vào mắt mình.

Vốn dĩ bọn họ đã chuẩn đoán mười mươi nàng cứ tình trạng này kéo dài, không ra mấy hôm sẽ chết. Không ngờ Khương Thần không biết bằng vào phương pháp gì, chỉ trong vài ngày giống như đem nàng khởi tử hồi sinh.

Điều này khiến cho bọn họ ta thán không thôi. Muốn mới Khương Thần tới Thiên Độ bệnh viện nghiên cứu một hai, thế nhưng đều bị Khương Thần từ chối.

Lâm gia đại sảnh lúc này, ngồi trên chủ vị liền là Lâm Chấn Thiên, hai bên trái phải là hai vị lão giả khác tuổi chừng sáu bảy mươi, hai người họ phân biệt liền là Lâm Xưởng cùng Lâm Viêm. Thân đệ đệ Lâm Chấn Thiên.

Xung quanh phòng khách cũng kê thêm rất nhiều bàn ghế, ngồi đấy toàn bộ đều là những trưởng bối, những người có bối phận cao tại Lâm gia. Đến mức đám hậu bối chỉ có thể đứng ở bên ngoài vòng người nhìn vào.

Thế nhưng giữa đám trưởng bối kia lại lọt vào một thân ảnh trẻ tuổi, thân ảnh này hiện tại hiện ra giống như hạc giữa bầy gà. Hắn ngoại trừ Khương Thần thì còn ai.

Lâm gia hôm nay bởi vì bệnh tình của Viên Thải Hàm hoàn toàn khỏi hẳn liền tập hợp tất cả mọi người lại, dự định sẽ mở tiệc ăn mừng.

Bên ngoài trang viên, công nhân viên đang hỏa tốc dựng rạp giống như tổ chức sự kiện lớn. Không khí Lâm gia bình thường trang nghiêm thần thánh, ngày hôm nay hiện ra vô cùng náo nhiệt.

“Tiểu Thần, Lâm thúc một lần nữa phải đa tạ ngươi, nếu như không có ngươi, Thải Hân nha đầu này coi như không có mẹ.”

Lâm Thiên Bá khuôn mặt hiện lên vô cùng nghiêm trang, lúc nói chuyện với Khương Thần cũng không đem theo thái độ ngạo mạn, hoặc như thái đội bề trên nhìn xuống. Ngược lại, hiện tại có phần nâng Khương Thần cao hơn một đầu.

Khương Thần nghe vậy chỉ khẽ lắc đầu, khuôn mặt không hiện ra vui buồn mừng giận. Người ngoài cũng không thể nhìn vào khuôn mặt hắn hiện tại mà đoán ra hắn đang tỏ ra khiêm tốn hay tự ngạo.

Hắn hiện tại ánh mắt chỉ hướng về một hình bóng nhỏ lấp ló phía sau đám trưởng bối. Có lẽ do chiều cao khiêm tốn, nàng lúc lúc lại nhảy cẫng lên, ngửa đầu nhìn về phía hắn.

“Hừm…”

Lâm Chấn Thiên ngồi trên ghế chủ vị, thấy mọi người đối với Khương Thần sùng bái, nội tâm cảm thấy ghen ghét. Lại nhìn thấy hắn cùng tôn nữ của mình thỉnh thoảng lại liếc mắt trao đổi.

Nội tâm cáo già của hắn làm sao không đoán ra chuyện gì, lúc này mới hừ lạnh ra hiệu cho mọi người im lặng.

Đoạn hắn hướng về phía Khương Thần nói:

“Khương y sĩ, ngươi nói đi, Lâm gia cần đưa ngươi bao nhiêu thù lao.”

Hắn gọi Khương Thần là Khương y sĩ, coi như đối với hắn, Khương Thần hoàn toàn là người xa lạ không chút quan hệ. Vì thế nói chuyện cũng không chút khách khí.

Mọi người trong sảnh ngửi thấy mùi thuốc súng, vội vàng ngoảnh mặt làm ngơ. Đồng thời trong lòng ai nấy cũng hiện lên dấu hỏi.

Tại sao Khương Thần ngay lần đầu tiên đã chọc giận Lâm Chấn Thiên? Tại sao Lâm Chấn Thiên ngay lần gặp đầu tiên đã không coi Khương Thần ra gì?

Lại nói Lâm Chấn Thiên vốn không ưa Khương Thần từ cái nhìn đầu tiên, thời điểm khuôn mặt lạnh lẽo hờ hững, ánh mắt coi thường mọi thứ của Khương Thần nhìn hắn khiến cho hắn vô cùng khó chịu.

Lâm Chấn Thiên ghen ghét mình, Khương Thần làm sao không biết. Hắn cũng đối với Lâm Chấn Thiên vô cùng ghét bỏ. Thậm chí không thèm cho Lâm Chấn Thiên chút mặt mũi.

Nghe Lâm Chấn Thiên nói như vậy, Khương Thần lạnh nhạt nói:

“Nếu như người bị bệnh là ngươi, ngươi sẽ hiểu, có những thứ không phải tiền có thể mua được.”

“Vậy ngươi nói xem, tiền không mua được thứ gì?” Lâm Chấn Thiên ngạo mạn nói. Quan điểm của hắn chính là thứ gì không mua được bằng tiền, có thể mua được bằng rất nhiều tiền.

“Giống như lần này, nếu như người bị bệnh là ngươi, Lâm gia dù cho tất cả quỳ xuống ta cũng không xuất thủ giúp đỡ.” Khương Thần thanh âm lạnh lùng không chút nể tình nói: “Lâm gia các ngươi không mua nổi một lần xuất thủ của ta.”

***

Cảm giác tiết tấu vẫn có chút chậm. Cầu các dh cho đánh giá.