Vô Tận Trùng Sinh

Chương 86: Khương Thần tới (1)




Lâm Thải Hân khóc lóc phảng phất giống như một cái tiểu hài tử lạc đường, nghe lên vừa cảm nhận được sự bất lực, vừa cảm nhận được sự thương tâm của nàng.

Khương Thần ban đầu một thoáng thất thố, lúc này cũng đã bình ổn lại cảm xúc. Hắn ngược lại cũng có chút ngạc nhiên, không biết chuyện gì có thể khiến một cái tiểu nữ tử không sợ trời không sợ đất như nàng trở nên yếu đuối như vậy.

“Ngươi đừng gấp, có ta tại, ngươi từ từ nói.”

Bên kia, Lâm Thải Hân dường như bị thanh âm mềm mại, ấm áp của hắn làm cho bình tĩnh trở lại. Nàng cũng ngừng khóc, thỉnh thoảng sẽ sụt sịt một hồi.

Lúc này trong lòng nàng hiện ra một tia an toàn, tựa như chỉ cần một câu nói của Khương Thần cũng là một cái bền vững kiên cố điểm tựa cho nàng dựa dẫm.

Lâm Thải Hân đem tình huống hiện tại của bản thân nói cho Khương Thần.

Thì ra trong thời gian nửa năm này, nàng cũng phải gánh chịu một chút kích thích không hề nhẹ.

Không chỉ việc lo lắng cho Khương Thần đột nhiên mất liên lạc mà bên kia Thiên Huyễn quốc, ngoại bà của nàng cũng từng trải qua một trận ốm thập tử nhất sinh. May mắn giữ lại được mạng già, thế nhưng thời gian còn lại phải sống thực vật.

Lâm Thiên Bá cha nàng trong một lần đi công tác bị tai nạn xe cộ ngã gãy chân, lúc này còn đang phải chống nạng mới đi lại được.

Trong quãng thời gian này, Viên Thải Hàm cũng xuất hiện bệnh lạ. Cơ thể thường thường sẽ nổi lên những vết ban nhỏ màu đen cùng với đó là tinh thần sa sút, ốm yếu nghiêm trọng. Mấy lần đột nhiên ngất xỉu phải đưa vào bệnh viện. Mặc dù chạy chữa khắp nơi thế nhưng đều không thể phán đoán ra bệnh gì.

Nghe Lâm Thải Hân nói, Viên Thải Hàm ngày hôm qua đột nhiên té ngã, lúc này nằm liệt tại bệnh viện, toàn bộ chỉ số sinh mệnh đều đang đặc biệt giảm sút.

Lâm Thải Hân bởi vì thời gian qua tâm lí bị đè nặng, dồn nén quá lâu, lúc này mới trở nên cực độ khủng hoảng. Nàng không biết dựa vào ai, đành phải gọi tới Khương Thần hi vọng hắn có thể nghe máy. Không nghĩ tới lần này hắn cũng đã bắt máy.

Khương Thần nghe chuyện của Lâm Thải Hân, lúc này khuôn mặt càng hiện ra xấu hổ cùng áy náy. Ngàn thế trước, hắn cơ hồ chưa bao giờ bỏ rơi Lâm Thải Hân, chưa bao giờ để nàng phải chịu kích thích lớn đến vậy.

Không nghĩ tới một thế này, quen biết nàng còn chưa lâu, không nói tới có làm cho nàng vui vẻ hay chưa thế nhưng nguyên chuyện nửa năm nay nàng phải trải qua, hắn cảm thấy lỗi lớn nhất liền là ở hắn.

“Được rồi, ngươi hiện tại bình tĩnh, ta một chút nữa liền tới chỗ ngươi ngay.”

Khương Thần một hồi trấn an Lâm Thải Hân, liền nhờ Từ Trạch Đông chở mình tới sân bay.

Hắn hiện tại có thể phi hành, thế nhưng chỉ trong một thời gian ngắn. Phi hành từ Vẫn Triết tới Đế đô đối với hắn thời điểm bây giờ là điều không thể. Tối thiểu cũng phải có Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong thực lực hắn mới nghĩ tới chuyện đó.



Ngồi máy bay suốt hai tiếng đồng hồ, mặc dù ngoài mặt tỏ ra không có gì, thế nhưng nội tâm hắn cũng là rất lo lắng.

Không biết chịu đả kích lớn như vậy, Lâm Thải Hân nàng hiện tại sẽ suy sụp tới mức nào nữa.

Vừa mới đáp xuống Đế đô, ngay lập tức hắn bắt taxi tới bệnh viện.

Bệnh viện Thiên Độ lấy chính tên quốc gia này, là cái bệnh viện lớn nhất, hiện đại nhất, đội ngũ bác sĩ tài giỏi nhất Thiên Độ quốc.

Rất nhiều cái nhất như vậy, thế nhưng cái nhất khiến cho danh tiếng bệnh viện này vang xa cả các quốc gia bệnh cạnh đó chính là viện phí rẻ nhất. Đặc biệt có cả các phúc lợi giúp đỡ các bệnh nhân hoàn cảnh khó khăn.

Lâm gia có một vị chủ nhiệm khoa tại bệnh viện Thiên Độ, tên là Lâm Thừa Chi. Hắn là con trưởng của Lâm Xưởng, Lâm Thiên Bá tính toán chính là đường ca của Lâm Thừa Chi.

Lúc này, bên ngoài một phòng bệnh đứng đấy rất nhiều bóng người, xung quanh còn có một đám vệ sĩ ngăn cản người khác tới gần.

Toàn bộ những người đứng đây nếu như có người bên ngoài nhìn thấy chắc chắn sẽ vô cùng hoảng hốt. Bọn họ đều là những tồn tại cự đầu của Đế đô, một cái dậm chân cũng có thể khiến cho Đế đô rung chuyển.

“Thiên Bá ca, đại tẩu hiện tại tình trạng ra sao?” Một vị trung niên nhân khuôn mặt lo lắng hỏi.

Vị này tên là Lâm Viễn Đồ, là một vị đường đệ của Lâm Thiên Bá, thân phận mặc dù so với Lâm Thiên Bá không hiển hách bằng thế nhưng tại Đế đô danh khí cũng vô cùng lớn. Bản thân chính là chủ của một chuỗi công ty bất động sản có các công ty con trải khắp Thiên Độ quốc.

Tại Lâm gia nếu như có thể nói kẻ nào có tiếng nói ngang ngửa Lâm Thiên Bá, vậy thì chính là Lâm Viễn Đồ này.

Lâm Viễn Đồ này đối với một nhà Lâm Thiên Bá cũng rất thân thiết. Nghe tin Viên Thải Hàm đổ bệnh, tức tốc bỏ công bổ việc chạy tới thăm nom.

Lâm Thiên Bá hiện tại bộ dáng đâu còn mang vẻ bá khí của gia chủ một đại gia tộc.

Có lẽ vì lo lắng cho lão bà, cộng thêm lần trước tai nạn, hiện tại khí sắc của hắn nói bao nhiêu kém liền có bao nhiêu kém.

Chỉ thấy hắn khẽ lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe.

Lúc trước, trong phòng cấp cứu một bác sĩ sau khi bước ra liền chỉ hướng hắn một bộ áy náy rồi lắc đầu bỏ đi, hắn liền biết lão bà của mình không ổn. Hiện tại, ca cấp cứu mặc dù đã kết thúc thế nhưng các bác sĩ vẫn đang sát sao theo dõi các chỉ số sinh mệnh của Viên Thải Hàm trong phòng hồi sức.

“Thừa Chi vẫn còn ở trong đó…” Lâm Thiên Bá hất cằm về phía phòng hồi sức, đoạn uể oải dựa hai thanh nạng sang một bên, ngồi xuống ghế thẫn thờ.

Bên ngoài đám trưởng bối này chính là đám thanh niên trẻ tuổi Lâm gia, lúc này mọi người đang vây quanh Lâm Thải Hân, Lâm Hinh Nhi. Hai cái thiếu nữ xinh đẹp hoa dung thất sắc. Đôi mắt sớm đã đỏ hoe đang khóc lóc thảm thiết.

“Không có chuyện gì, Thừa Chi bá bá nhất định chữa khỏi cho đại bá mẫu, Thải Hân tỷ, Hinh Nhi tỷ không cần lo lắng.”

Đám thanh niên nam nữ trẻ tuổi Lâm gia khuôn mặt ai nấy đều hiện lên chút rầu rĩ, cũng không biết khuyên can Lâm Thải Hân cùng Lâm Hinh Nhi như thế nào.

Thanh âm nãi thanh nãi khí vừa rồi là của một cái tiểu nữ hài sáu tuổi tên Lâm Yêu Yêu. Nàng mặc dù nhỏ tuổi thế nhưng thiên tư thông minh, cũng chỉ có nàng là tiến tới cầm lấy bàn tay không xương mềm mại của Lâm Thải Hân an ủi.

Không ai để ý, tại một góc khuất gần cửa thang máy đứng đấy một vị thanh niên nam tử. Thanh niên này dáng người dong dỏng, thân mặc một bộ đồ đơn giản, khuôn mặt anh tuấn sáng ngời.

Đôi mắt hắn đượm buồn nhìn lấy Lâm Thải Hân, thế nhưng dưới tràng cảnh này hắn lại không dám tiến tới an ủi nàng.

Hắn không phải ai khác chính là Vân Tu Kiệt.

Thông qua Vũ Manh, hắn rốt cục biết được chuyện của Lâm Thải Hân. Chỉ là khi đi tới đây, hắn mới trông thấy tràng diện, một loạt những vị đại lão hắn thường thấy trên ti vi đứng ở kia.

Lúc này hắn mới đoán già đoán non ra thân phận của Lâm Thải Hân. Tâm trạng của hắn lúc này cũng là vô cùng ngổn ngang. Trông thấy người mình thương yêu đứng đó khóc lóc, bản thân lại không dám đứng ra an ủi nàng, hắn nội tâm quả thật khó chịu vô cùng.

“Tại sao ngươi không tiến tới an ủi nàng?” Bên cạnh Vân Tu Kiệt vang lên một đạo thanh âm mềm mại, thanh thúy.

Vân Tu Kiệt nghe vào liền đoán ra người bên cạnh là Vũ Manh, cũng chính là khuê mật của Lâm Thải Hân. Hắn cười khổ đáp:

“Loại tràng diện này ta tiến tới có ý nghĩa sao?” Đoạn lại khẽ thở dài: “Không nghĩ tới nàng lại là một vị công chúa của Đế đô này a.”

Nói xong, dường như sức nhớ ra điều gì, hắn hai mắt mở lớn, không dám tin tưởng nói:

“Ngươi…họ Vũ…ngươi là người Vũ gia?”

“Chuyện đó quan trọng sao?” Vũ Manh khuôn mặt lúc này hiếm khi hiện ra nghiêm túc, nàng nhìn về phía Lâm Thải Hân nói: “Chuyện quan trọng chính là nàng lúc này cần chính là một chỗ dựa.”

Vân Tu Kiệt đối với thân phận Vũ Manh lúc này cũng không còn thấy bất ngờ nữa. Bạn thân với Lâm Thải Hân viên minh châu Lâm gia làm sao có thể là cái người tầm thường. Một thoáng trầm ngâm, sau đó khuôn mặt hiện ra một vệt quyết tâm. Hắn chầm chậm bước về phía đám đông người Lâm gia, trong mắt lúc này chỉ có một hình bóng duy nhất. Đạo hình bóng kia lúc này đang ôm mặt khóc, bờ vai khẽ run rẩy, chính là Lâm Thải Hân.



Mười lăm phút ngồi taxi, Khương Thần rốt cục đi tới bệnh viện Thiên Độ.

“Khương Thần?”

Khương Thần vừa mới bước ra khỏi cửa thang máy, liền bị một thanh âm gọi giật trở lại. Đây ngoại trừ Vũ Manh thì còn ai. Nàng từ lúc nghe chuyện của Viên Thải Hàm tới giờ, vẫn âm thầm đứng đây cùng Vân Tu Kiệt, chờ cơ hội tốt tới an ủi Lâm Thải Hân một phen.

Lúc này trông thấy Khương Thần bước ra, liền gọi giật hắn lại. Khuôn mặt nàng hiện tại hiện lên vô cùng phẫn nộ không nói không rằng giơ tay lên định tát Khương Thần.

“Có chuyện gì?” Khương Thần khuôn mặt hiện ra vẻ âm trầm. Một tay chặn lại bàn tay của Vũ Manh.

“Cặn bã nam, ngươi hiện tại không có tư cách đến đây.” Vũ Mạnh cười lạnh nói.

Khương Thần đôi mắt lạnh lùng nhìn nàng một thoáng, lát sau coi như nàng là không khí, trực tiếp bước qua.

Cuối hành lang chính là phòng bệnh của Viên Thải Hàm, Khương Thần lúc này lặng lẽ bước tới. Tràng cảnh hiện ra đầu tiên trong mắt hắn đó chính là đám thanh niên nam nữ trẻ tuổi Lâm gia đang vây quanh một dãy ghế ngồi.

Trên đó, Lâm Thải Hân vừa ôm mặt khóc vừa dựa đầu vào vai Vân Tu Kiệt. Vân Tu Kiệt khuôn mặt mặc dù có chút mất tự nhiên nhưng phần lớn là lo lắng, thỉnh thoảng lại khẽ lẩm nhẩm an ủi Lâm Thải Hân.

Hắn là người đầu tiên trông thấy Khương Thần đi tới. Nhìn thấy khuôn mặt tràn ngập lạnh lùng của Khương Thần, nội tâm hắn không khỏi sinh ra một tia sợ hãi. Bất giác, hắn khẽ kêu lên:

“Khương Thần?”