Vô Tận Trùng Sinh

Chương 74: Giao thủ trong rừng sâu




“Không biết Từ lão hôm nay mời ta tới có việc gì.”

Trong phòng Từ Chính Thuần, lúc này chỉ có bốn người Từ Chính Thuần, Liễu Thanh, Từ Trạch Đông cùng Khương Thần đang ngồi ăn cơm.

Bình thường, Từ Trạch Đông chính là không đủ tư cách có mặt trong căn phòng này. Thế nhưng, từ sau khi mời tới được Khương Thần, lại nói rằng Khương Thần là bằng hữu của bản thân. Nơi đây cơ hồ trở thành địa bàn thứ hai của hắn.

Điều này khiến cho đám con cháu Từ gia không khỏi ghen tị đỏ mắt.

Bọn họ còn chưa bao giờ được bước vào phòng riêng của Từ Chính Thuần bao giờ đâu.

“Không giấu gì Khương tiên sinh, hôm nay mời ngươi tới chính là có hai chuyện.”

Từ Chính Thuần cười khách khí nói. Đoạn hướng về phía Từ Trạch Đông khẽ hất cằm.

Từ Trạch Đông giống như một tên chạy việc, gật đầu sau đó hấp tấp chạy về phía tủ đồ, lấy ra một quyển sổ đỏ cùng một chùm chìa khóa.

“Khương tiên sinh, không giấu gì ngươi chuyện thứ nhất liền chính là lão già ta muốn tặng ngươi một căn biệt thự tại Mộng Đình hồ, coi như nho nhỏ hồi báo a.”

“Thực ra lần trước Khương tiên sinh ngươi chữa được nội thương cho ta cũng chính là gián tiếp giúp cho Từ gia, ngươi lại rời đi không lấy chút công xá, cái này khiến cho Từ lão huynh vẫn luôn trằn chọc…” Liễu Thanh cũng mỉm cười khách khí nói.

Khương Thần không có động tác, trong bụng ngược lại có chút tiểu vui mừng. Ngoài miệng cũng không khách khí nói:

“Đa tạ thịnh tình của Từ lão, ta cũng không già mồm từ chối, căn biệt thự này ta quả thật có chút cần thiết. Coi như ta nợ Từ gia các ngươi cái ân tình.”

“Ha ha…Khương tiên sinh ngươi nói vậy là không đúng, đây là chuyện chúng ta phải làm a.” Từ Chính Thuần quay sang nhìn Liễu Thanh, đoạn cười nói.

Bề ngoài nói vậy nhưng trong bụng cũng mở cờ. Theo như Liễu Thanh bằng hữu hắn nói, Khương Thần người này không chỉ là một cái kì nhân dị sĩ, mà thực lực lại vô cùng cao cường. Nếu như có thể may mắn kết giao được với hắn vậy liền vô cùng có lợi cho Từ gia.

Vì thế Từ Chính Thuần vẫn luôn muốn tìm cơ hội ngồi nói chuyện với Khương Thần, cùng hắn xây dựng tình cảm. Hi vọng sau này Từ gia xảy ra chuyện, hắn có thể đỡ đần một hai.

“Chuyện thứ hai có lẽ liền là tỷ đấu của Liễu lão cùng vị Âm lão quỷ kia a?” Khương Thần cười đáp.

Liễu Thanh gật đầu cười nói:

“Không giấu gì Khương tiên sinh, trước khi được ngươi chữa nội thương, ta đã chạm trán hắn một lần.”

Nói đến đây, Liễu Thanh khuôn mặt hiện lên chút ngưng trọng.

“Hắn cũng là Hóa cảnh Tông sư, đồng thời theo như tin tức ta điều tra được, hắn còn học thêm một chút tà thuật, khống chế quỷ hồn, vì thế đối với lần này tỷ đấu, ta chỉ nắm chắc bốn thành.”

Từ Chính Thuần cũng gật đầu tiếp lời:

“Bất đắc dĩ, đành phải mời Khương tiên sinh tới trấn tràng, miễn cho xuất hiện kinh biến, hi vọng Khương tiên sinh có thể ra tay giúp đỡ.”

“Chút chuyện cỏn con, chuyện này cứ giao cho ta.” Khương Thần cười nhạt nói. Vừa mới nhận “nho nhỏ hồi báo” của người ta, cầm còn chưa nóng tay, hiện tại làm sao tiện từ chối đây.

Đồng thời, hắn từ lúc trùng sinh tới giờ, cũng chưa thực sự được ra tay một lần thống khoái. Nếu như vị Âm lão quỷ kia là một vị Tông sư, hắn may ra có thể một lần được làm nóng người.

“Vậy lão già ta liền đa tạ Khương tiên sinh trước, tiên sinh ngươi đêm nay liền ở lại Từ gia a, nửa đêm chúng ta sẽ ra ngoại thành.” Từ Chính Thuần chắp tay cười, khuôn mặt hiện lên vẻ không có ý tứ nói.

Địa điểm giải quyết ân oán của Liễu Thanh cùng vị Âm lão quỷ kia là một khu rừng vắng ngoại thành.

Lúc này, bốn người Khương Thần, Liễu Thanh, Từ Chính Thuần, Từ Trạch Đông lái một chiếc ô tô bốn chỗ đã đứng đợi ở đây từ nửa đêm.

Khu rừng hoang vắng cộng thêm trời tối khiến cho khung cảnh có chút ghê rợn. Thỉnh thoảng lại có một chút tiểu động vật chạy qua tạo thành thanh âm soạt soạt.

“Hừ hừ, không biết vị Âm lão quỷ kia nửa đêm nửa hôm hẹn giải quyết ân oán tại đây làm gì? Liễu lão ngươi cũng đồng ý được, thật sự không nói nổi.” Từ Trạch Đông hai tay ôm vai khẽ run lên từng đợt, miệng lẩm nhẩm.

“Xem ra kẻ thù của ngươi cũng là cái người cẩn thận.” Khương Thần quan sát xung quanh khu rừng vắng vẻ này, cười nhạt nói.

“Khương tiên sinh sao lại nói vậy?” Liễu Thanh quay sang hỏi.

“Hắn lo sợ ngươi sẽ đem theo trợ giúp, vì vậy chọn giao đấu tại thời điểm này đồng nghĩa hắn có thể xuất ra thủ đoạn mạnh nhất.”

Liễu Thanh khẽ gật đầu, dường như lời nói của Khương Thần đã giúp hắn giải đáp nghi vấn những ngày nay. Hắn vẫn luôn thắc mắc, không biết nguyên nhân tại sao Âm lão quỷ này lại hẹn nơi này làm địa điểm giải quyết ân oán.

Dù sao, thời điểm trước đó, Liễu Thanh hắn mới chỉ có thực lực Nội cảnh tiểu thành. Âm lão quỷ thân là một tên Hóa cảnh Tông sư, giết một Nội cảnh tiểu thành không khác gì giết một con kiến, tại sao vẫn chọn địa điểm cùng thời gian hẻo lánh vậy đâu.

Thì ra bởi vì lo sợ Liễu Thanh đem theo trợ thủ, nếu như đánh nhau trong khung cảnh này, hắn có thể tùy tiện rút lui, cũng có thể tùy tiện phát ra chiến lực mạnh nhất.

“Hừ, xem ra tên họ Âm này vẫn cẩn thận như ngày nào.”

“Ha ha…nếu như không cẩn thận, vậy thì năm đó ta cũng không thể thoát khỏi ma chưởng của ngươi a.”

Một đạo thanh âm rét lạnh vang lên. Thanh âm này vang lên kèm theo gió rít gào, giống như âm hồn đòi mạng.

Từ trong bóng tối bước ra một vị lão giả, lão giả này trên người mặc một bộ quần áo cũ kĩ, đầu tóc rối bời. Khuôn mặt trong bóng tối hiện lên giống như ma quỷ. Bên hông hắn còn đeo một chiếc hồ lô nhỏ.

“Âm lão quỷ, ngươi đã tới…” Liễu Thanh thanh âm không kém rét lạnh vang lên.

“Khặc khặc…xem ra ta đã đánh giá thấp ngươi a Liễu lão quái, không nghĩ tới ngươi lần trước có ẩn giấu.” Thanh âm từ lão giả kia lại vang lên kèm theo tiếng cười man rợ.

Lúc này, thân ảnh hắn cũng đã hiện rõ ra. Trông thấy hắn, Từ Chính Thuần, Từ Trạch Đông khong khỏi lùi lại một bước.

Khí thế trên người lão giả này tỏa ra có chút khủng bố a. Hai người họ không khỏi cảm thấy không gian trở nên ngột ngạt.

Liễu Thanh khuôn mặt cũng trở nên ngưng trọng, yết hầu khô khan.

Hắn tự tin tiến nhập Tông sư, có thể đánh một trận ngang tay với Âm lão quỷ kia, xem ra hắn còn đánh giá thấp đối phương.

Nội tâm lại thầm hô may mắn dẫn theo Khương Thần đến trợ trận.

“Làm sao Liễu lão quỷ, cách đây ít hôm gặp ngươi, ngươi một bộ thấy chết không sờn a, hiện tại làm sao biết lo lắng.”

Âm lão quỷ tủm tỉm cười nói. Ánh mắt đảo qua Từ Chính Thuần, Từ Trạch Đông, cuối cùng nhìn chằm chằm về phía Khương Thần như muốn đào móc toàn bộ nội tình của hắn ra.

“Vị này hôm nay liền là trợ thủ của ngươi sao?” Âm lão quỷ khúc khích cười nói.

Từ bộ dáng của Khương Thần, hắn có thể đoán ra, thanh niên này cùng lắm liền hơn hai mươi tuổi. Tầm tuổi này thiên phú cực cao cùng lắm cũng chỉ là một cái Nội cảnh võ giả. Trước mặt Tông sư bọn chúng, Nội cảnh võ giả chính là kiến hôi.

Liễu Thanh khóe miệng nhếch lên. Hắn không sợ Âm lão quỷ mạnh hơn bản thân mình. Chỉ sợ Âm lão quỷ đối với Khương Thần dè chừng. Đến lúc đó trong khung cảnh này, muốn tiêu diệt hắn có chút khó.

Nếu như hắn khinh thường Khương Thần tuổi tác còn trẻ, vậy thì chút nữa chắc chắn có trò hay để nhìn.

“Không cần nhiều lời, nếu như có gan tới đây vậy thì trong chúng ta hôm nay, phải có một người bỏ mạng lại.”

Liễu Thanh một quyền vung lên, chỉ một cái nhún chân liền triển khai thế công tiến về phía Âm lão quỷ.

“Đúng vậy, và kẻ hôm nay nằm lại chính là ngươi cùng Từ gia.”

Âm lão quỷ cười khặc khặc nói.

Đoạn, hắn cũng vung lên một quyền lao tới.

Quyền cước chạm nhau, Âm lão quỷ cùng Liễu Thanh cùng lúc lui lại.

Liễu Thanh trên khuôn mặt hiện lên chút âm trầm.

Từ một chiêu giao thủ vừa rồi hắn có thể thấy được, thực lực của hắn vẫn còn một khoáng cách nhỏ so với Âm lão quỷ này.

“Liễu lão quái, không nghĩ tới vừa mới đột phá Tông sư a, ta còn tưởng ngươi ẩn giấu thực lực đây này…”

Âm lão quỷ mỉm cười nói. Đoạn bước tới một bước, chủ động triển khai thế công.

Hai người trong nháy mắt quyền cước chạm nhau bảy tám lần. Hai ông cháu Từ Chính Thuần, Từ Trạch Đông chỉ có thể nhìn thấy hai cái bóng đen trên mặt đất không ngừng lao vào nhau rồi lại tách ra. Xung quanh, cây cối nghiêng ngả, lá rụng tung tóe.

Mỗi lần hai bóng đen va vào nhau, xung quanh đều mang theo kình phong gào thét. Mỗi lần bọn họ chiến tới chỗ nào, chỗ đó đều có cây đổ. Thậm chí có những gốc cây to lớn trực tiếp bị đánh thủng.

“Đây chính là Tông sư? Thật đáng sợ.” Từ Trạch Đông trong lòng không nhịn được, mồ hôi lạnh ứa ra. Hắn lúc này coi như được nhìn thấy hai vị võ giả chân chính giao thủ. Mặc dù không phải chưởng pháp chói lóa, bay nhảy như trong phim, thế nhưng tính phá hoại lại không kém trong phim chút nào.

Cứ nhìn cây côi xung quanh chỗ gãy đổ, chỗ thủng ruột liền biết, quyền kính hai người này giao phong tỏa ra mạnh mẽ cỡ nào.

Hắn hiện tại mới biết chính mình ếch ngồi đáy giếng. Trước đây quậy phá Vẫn Triết, chỉ nghĩ rằng võ giả đám người này chỉ là loại người biết đánh nhau, có thể so với các nhà vô địch đấm bốc trên truyền hình. Nhưng hiện tại hắn mới biết, cái gọi là vô địch quyền anh, vô địch boxing gặp gỡ loại cao thủ này, chỉ sợ một đấm liền thành cặn bã.

“Trận chiến này sau khi, chắc chắn ta phải xin gia gia chiêu mộ một vị võ giả làm hộ vệ a.” Trong lòng hắn tự nhủ. Đoạn lại nhìn sang Khương Thần, ánh mắt càng thêm sùng bái.

Khương Thần hắn dường như vẫn đang theo dõi cuộc chiến không bỏ sót bất kì chi tiết nào. Thế nhưng trên khuôn mặt hắn lại không hiện ra chút ba động cảm xúc. Quả nhiên là cao nhân vẫn khác với người thường.

Trong lòng Từ Trạch Đông nghĩ vậy, chỉ là không dám nói ra miệng.

Trận đấu vẫn tiếp diễn căng thẳng. Lúc này không chỉ là quyền cước giao phong nữa, thậm chí cả hai người đã bắt đầu sử dụng nội lực. Thỉnh thoảng hai luồng nội lực giao phong lại vang lên những tiếng nổ to lớn, theo đó là khói lửa mù mịt.

Chỉ nghe bốp một tiếng, hai bóng người giao thủ đột nhiên tách ra. Một người đứng tại chỗ, khuôn mặt hiện lên chút tái nhợt đang thở dốc. Một người liên tục rút lui, khóe miệng hiện ra chút máu.

Hai ông cháu Từ Chính Thuần, Từ Trạch Đông định thần nhìn lại, khuôn mặt không khỏi hiện lên vẻ vui mừng. Từ hai người nhìn ra, Âm lão quỷ dường như là người trọng thương trước.

Chỉ là thanh âm của Liễu Thanh vang lên kéo cả hai người về hiện thực. Hắn nói:

“Không cần đùa giỡn…mở ra chân chính thực lực của mình đi.”