Vô Tận Trùng Sinh

Chương 53: Đại nhân vật




Dịch Phong ban đầu đã chạy ra khỏi sân bay trước, toan tính hẹn riêng nữ tiếp viên xinh đẹp kia để hỏi xin số điện thoại, không nghĩ tới lại nhìn thấy Khương Thần cùng nàng đang đứng cùng nhau. Hắn trong lòng có cảm giác giống như lão bà bị kẻ khác tán tỉnh mà không làm gì được.

Hắn cũng không dám tại nơi đông người thế này làm gì quá mức. Nói đùa, nếu như lộ ra chút tiếng xấu, nghề bác sĩ của hắn coi như xong.

Cuối cùng, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi rời đi trước.

Khương Thần cũng biết Dịch Phong tên này một bên nhìn trộm. Chẳng qua hắn đối với bản thân mình không động sát ý, vì thế Khương Thần cũng lười truy cứu.

Ngồi trên taxi, Khương Thần cũng không vội đến Lâm gia. Hắn lúc trước ở Vẫn Triết liền vội vã tới sân bay, đầu tóc quần áo cũng chưa chỉn chu đây. Dù hắn đối với ngoại hình cùng kiểu cách ăn mặc không để ý, thế nhưng đi với Lâm Thải Hân, để tránh cho người khác nhìn nàng với ánh mắt khác thường, vẫn nên quan tâm tới bản thân một chút.

“Nhỡ kĩ lần trước tắm rửa cũng là mấy tháng trước a.” Duỗi lưng mỏi ra ghế, Khương Thần khẽ lẩm nhẩm. Mặc dù hiện tại có Hỗn Nguyên Chi Khí hộ thể, không cần tắm rửa, thế nhưng nếu như sống trong thế giới phàm nhân này, cũng nên buông lỏng một chút.

“Tiểu huynh đệ, ngươi từ đâu tới?” Tài xế là một vị nam tử tuổi tầm hai mươi tám, lúc này nhìn Khương Thần qua gương chiếu hậu, tò mò hỏi.

Từ lúc Khương Thần lên xe đến giờ, hắn như có như không vẫn liếc nhìn. Nội tâm không khỏi cảm thấy vị khách áo đen này thật kì khôi. Trời thật nóng nhưng vẫn mang theo quần áo dầy cộp. Đồng thời tóc cũng nuôi thật dài.

“Vẫn Triết.”

“Vừa hay quê ta cũng tại thành Đông Vẫn Triết a.” Tài xế mỉm cười nói: “Tới Đế đô chạy taxi được ba năm.”

Khương Thần khẽ gật đầu, cũng không buồn đáp lại. Hắn đối với những chủ đề trò chuyện tầm phào như thế này thường sẽ không để ý. Vừa tốn thời gian, vừa phí miệng lưỡi, lại không được lợi lộc gì.

Vị tài xế taxi thấy Khương Thần cũng không mặn mà trò chuyện, liền cười gượng tưởng rằng chủ đề bản thân trò chuyện có phần nhàm chán, liền đổi một chủ đề mới:

“Ngươi xem, Đế đô có bao nhiêu hoa lệ a. So với thành thị khác chính là một trời một vực. Quả nhiên là thủ đô của một nước, dưới chân thiên tử, quả thật khác nhau.”

Khương Thần nghe thấy hai từ thiên tử, liền khóe miệng nhếch lên.

Hắn thời điểm chạy trốn tới Lam Hải tinh, thế giới này đã tiến tới thời kì mạt pháp, Hỗn Nguyên Chi Khí khan hiếm, cũng không còn chế độ vua tôi hay có chiến tranh bạo loạn. Hắn có một chút thắc mắc là, trong dòng sông lịch sử của Lam Hải tinh này, hoàn toàn không có ghi chép phổ thông về Nguyên giả.

Đồng thời cũng thắc mắc, phàm nhân không có thực lực, tại sao lại có thể khiến cho nhiều kẻ thuần phục, sống chết trung thành đến thế.

Điều này ở Đại Thiên Nguyên Giới sẽ không bao giờ xảy ra kể cả Nguyên giả lẫn phàm nhân. Nếu ngươi không có thực lực, không có bối cảnh, ngươi chẳng thể sai bảo được ai, cũng không ai sẽ nguyện ý trung thành với ngươi.

Lại nói, trước sảnh chờ sân bay lúc này xuất hiện sáu chiếc xe con cực kì sang trọng. Nếu như người biết hàng nhìn thấy, chắc chắn có thể nhận ra sáu chiếc xe con này đều là siêu xe phiên bản giới hạn.

Mọi người thấy vậy liền kéo nhau tránh xa sáu chiếc xe này ra. Bọn hắn biết rõ, sáu chiếc xe này chính là chuẩn bị đón tiếp một đại nhân vật.

Cửa xe lúc này ào ào mở ra. Một nhóm người cao to lực lưỡng mặc đồ đen, hiển nhiên là vệ sĩ bước ra. Bên cạnh bọn họ còn năm sáu vị bác sĩ y tá nữa, khuôn mặt có phần vội vàng gấp rút.

Đám người này lũ lượt chạy vào sảnh chờ, toan tính đi xuyên qua cửa kiểm tra.

“Các ngươi là ai? Các ngươi muốn làm gì?”

Bảo an cùng nhân viên kiểm tra ban đầu nhìn thấy tổ hợp này cũng có chút hốt hoảng. Tuy nhiên quy định của sân bay nếu như chưa kiểm tra hành lí liền không được bước qua cửa chờ. Vì vậy bọn họ liền lũ lượt chạy ra ngăn đám vệ sĩ kia lại.

Đầu lĩnh vệ sĩ không nói không rằng, rút ra một tấm giấy chứng nhận. Bảo an cùng nhân viên kiểm tra sân bay sau khi nhìn thấy tấm giấy kia, khuôn mặt biến sắc. Tất cả vội vàng né sang một bên, nhường lối cho nhóm vệ sĩ cùng y bác sĩ đi qua.

Sau khi đám vệ sĩ cùng y bác sĩ chạy qua cổng an ninh một đoạn, liền chạm mặt vị lão thái bà vừa rồi bệnh tim bộc phát. Lúc này nàng có lẽ sức khỏe đã ổn định trở lại.

Đầu lĩnh vệ sĩ trông thấy lão thái bà, sắc mặt liền biến đổi. Hắn nhanh chóng hướng về mấy vị y bác sĩ phất tay:

“Mau tới giúp lão phu nhân kiểm tra.”

Dứt lời, một đám bác sĩ cùng y tá vội vàng đem theo hộp thuốc chạy về phía lão thái bà.

“Ai ôi…các ngươi làm gì, ta không vấn đề gì cả.” Lão thái bà vội vàng hướng đám y bác sĩ phất tay. Đoạn nhìn về phía đầu lĩnh vệ sĩ nói: “Ngươi mang nhiều người tới như vậy làm gì?”

“Lão phu nhân, gia chủ nghe bên kia nói, ngài trên máy bay bệnh tim bộc phát, liền trước phái bọn ta chạy đến. Hắn hiện tại cũng đang trên đường chạy tới.” Đầu lĩnh vệ sĩ khẽ lau mồ hôi trên trán, hơi chút thở phèo nhẹ nhõm, đỡ lấy lão thái bà nói: “Lão phu nhân, trước hết liền để bác sĩ thay ngài làm kiểm tra a.”

“Không cần, không cần, vừa rồi trên máy bay có cái tiểu hỏa tử đã đem bệnh chữa lành.” Lão thái bà tranh thủ khoát tay nói.

Nói đoạn, khuôn mặt nàng hiện lên vẻ tiếc hận, khẽ lẩm nhẩm:

“Lúc đó vội vàng liền quên lấy cái liên lạc, hiện tại cũng không biết người đâu mất.”

Đầu lĩnh vệ sĩ cười cười nhìn lão thái bà hết ngó đông lại ngó tây, cảm thấy lão mẫu gia chủ nhà mình tính cách thực sự giống như tiểu hài tử.

“Lão phu nhân, nếu không ngươi cứ thử kiểm tra một lần cho chắc ăn a.”

“Ai dô, ta đã nói ta khỏe rồi…ngươi ngươi ngươi cái gì kiểm tra.”

Lão thái bà khoát tay nói. Đám người đi ra khỏi cổng kiểm tra. Nhân viên an ninh tới tấp cúi đầu cung kính. Mặc dù không biết lão thái bà này là ai, nhưng nguyên phần giấy chứng nhận mà vị đầu lĩnh vệ sĩ vừa nãy trình ra, bọn họ cũng biết, lão thái bà này đích là một vị đại nhân vật.

“Mau nhìn.” Lão thài bà bỗng nhiên chỉ tay: “Mau gọi nàng lại.”

Đám vệ sĩ theo ngón tay lão thái bà, liền nhìn thấy một thân ảnh nữ tử, mái tóc dài buộc gọn sau lưng. Mang trên mình quần bò rộng cùng áo sơ mi đang đi ngược vào sảnh. Đây không phải vị mỹ nữ tiếp viên thì còn ai.

Mỹ nữ tiếp viên sau khi nhìn thấy lão thái bà chỉ mình, vội vàng mỉm cười chạy tới nói:

“Lão thái gia, ngươi là lão thái gia bệnh tim bộc phát đúng không?”

Lão thái bà gật đầu cười nói:

“Ngươi là vị tiếp viên lúc đó đã đi tìm bác sĩ a, lão thân liền phải đa tạ ngươi rồi. Không có ngươi cái mạng già này có lẽ hôm nay liền chung kết a.”

Nữ tiếp viên mỉm cười, khuôn mặt hơi chút áy náy. Nàng sau khi máy bay hạ cánh liền tức tốc thay đồ chạy đi tìm Khương Thần, cũng quên béng đi chuyện lão thái bà sức khỏe vừa mới ổn định.

“Không có gì, lão thái gia, đây là trách nhiệm của bọn ta a.”

“Lại nói, ngươi có nhìn thấy tiểu hỏa tử đã chữa trị cho ta đi đâu không?” Lão thái bà ôn tồn nói.

Mỹ nữ tiếp viên khuôn mặt thoáng mất tự nhiên. Nhắc lại chuyện này nàng lại cảm thấy có chút xấu hổ. Nguyên bản những tưởng dựa vào tư sắc của mình có thể xin được thông tin liên lạc của Khương Thần. Không ngờ hắn lại là một kẻ không hiểu phong tình. Cuối cùng đến tên cũng không biết.

“Hắn lúc nãy đã bắt taxi rời đi.” Mỹ nữ tiếp viên mỉm cười hòa nhã nói.

“Vậy a. Thực tiếc a. Tiểu hỏa tử này là người tốt đây, muốn hảo hảo cảm tạ hắn một phen, không nghĩ tới người cũng liền đi mất.” Lão thái bà khuôn mặt hiện lên chút mất mát. Càng nhìn càng giống tiểu hài tử làm mất một món đồ chơi yêu thích.

“Đúng rồi.” Lão thái bà móc trong túi áo ra một tấm danh thiếp đưa cho nữ tiếp viên, mỉm cười nói: “Đây là danh thiếp của ta, ngươi có dịp tới Thiên Huyễn quốc liền gọi cho ta, lão thân chắc chắn dẫn ngươi đi dạo khắp Thiên Huyễn quốc.”

Nữ tiếp viên cười cười, lễ phép nhận lấy tấm danh thiếp, đoạn nàng khẽ liếc mắt nhìn vào tấm danh thiếp. Danh thiếp này bao khỏa bên ngoài một lớp kim tuyến vàng óng, nhìn có cảm giác giống như vàng. Nàng cũng không chắc đây có phải vàng thật hay không nhưng thực sự chỉ một tấm danh thiếp cũng có thể nói lên địa vị lão thái bà này.

“Họ Viên?” Nữ tiếp viên khẽ nhẩm trong miệng, khuôn mặt hiện lên vẻ nghi hoặc.

“Tạ lão thái gia, có dịp qua Thiên Huyễn, ta nhất định sẽ tới nhìn ngài.” Nữ tiếp viên hướng lão thái bà cười cười. Đoạn dường như nhớ ra chuyện gì, liền hấp tấp nói: “Phải rồi, ta có chuyện gấp phải đi trước…liền hẹn gặp ngài dịp khác a.”

Nói đoạn liền hớt hải chạy đi.

Lão thài bà cười híp mắt nhìn theo, chỉ nàng: “Nha đầu này…”

Đám vệ sĩ cùng y bác sĩ sau khi thấy hai người dừng cuộc nói chuyện, lúc này mới tiến tới lễ phép:

“Lão phu nhân, ta vừa mới nhắn tin cho gia chủ không cần đến nữa, hiện tại chúng ta liền quay về a.”

“Ừm, dù sao đây cũng không phải Thiên Huyễn quốc, đành phải nhờ con rể tìm tung tích tiểu hỏa tử kia vậy.” Lão thái bà khẽ lẩm nhẩm.

Đoạn, đầu lĩnh vệ sĩ dìu lão thái bà cùng đám y bác sĩ rời đi.