Vô Tận Trùng Sinh

Chương 209: Bị ám toán




Thanh âm xé gió kia nghe vào giống như một thanh kim châm lao nhanh trong không khí. Cùng với thanh âm đó vang lên, thân ảnh Khương Thần cũng vừa lúc biến mất.

“Khang huynh đệ cẩn thận.” Cao Lâm đi phía sau Khương Thần đột nhiên la lên.

Ba người phía trước sắc mặt chợt biến không hẹn mà cùng ngoảnh lại. Cao Viễn Trình nhìn thấy Khương Thần biến mất, sắc mặt thoáng chút trầm xuống, khẽ nói:

“Người đâu?”

Cao Lâm đi phía sau lắc đầu ra hiệu không biết.

“Các vị đang tìm ta sao?” Giữa lúc này, một đạo thanh âm khẽ vang. Thân ảnh Khương Thần vừa mới biến mất lần nữa xuất hiện.

“Khang huynh đệ, ngươi không sao chứ? Vừa rồi hù chết ta.” Cao Lâm nhìn thấy Khương Thần, sắc mặt có chút vui mừng, mỉm cười tiến lại gần Khương Thần.

Phốc!!!

Không chút dấu hiệu báo trước, Khương Thần chụm tay thành chưởng đánh thẳng về phía Cao Lâm.

Chưởng lực màu xanh lục thế nhưng bao xung quanh lại là một ngọn hỏa diễm nóng bỏng. Đây chính là hai loại Hỗn Nguyên Chi Khí mộc hỏa được dung hợp với nhau.

Không thể không nói có thêm mộc, hỏa kia quả thật so với bình thường mạnh hơn rất nhiều.

Lại nói, chưởng lực của Khương Thần mang tính bất ngờ, bởi vậy Cao Lâm không hề có chút phòng bị. Sau khi lĩnh trọn công kích của Khương Thần, thân ảnh hắn giống như diều đứt dây bay thẳng về phía sau, miệng phun ra một ngụm tiên huyết.

“Khang Thần, ngươi có ý gì?” Cao Viễn Trình nhìn thấy Khương Thần hướng về phía Cao Lâm ra tay, lúc này liền nhanh chóng ngăn cản giữa hai người, mở miệng chất vấn.

“Các vị, hành động này của ta chính là thay các ngươi xé rách da mặt a.” Khương Thần mỉm cười: “Bởi vậy ai nấy cũng không cần giả vờ nữa.”

Nghe vậy, Cao Từ Vinh, Cao Hùng sắc mặt khẽ biến. Cao Viễn Trình khuôn mặt âm trầm, thanh âm hơi chút khàn khàn mang theo sát khí vang lên:

“Ngươi phát hiện ra từ bao giờ?”

“Từ đầu.” Khương Thần mỉm cười nói: “Chẳng qua không nghĩ tới các ngươi lại nhịn được lâu đến vậy.”

“Nếu đã xe rách da mặt, vậy thì không cần kiêng nể gì nữa.” Cao Từ Vinh cùng Cao Hùng vốn vẫn đứng phía sau Khương Thần từ lúc hắn đánh Cao Lâm, lúc này quát lên.

Nói đoạn, Cao Từ Vinh dẫn đầu hướng về phía Khương Thần giương lên một chỉ. Hắn lấy một loại tốc độ gia tốc không thể tưởng tượng muốn một kích tiêu diệt Khương Thần.

Từ chỉ lực của hắn, một đạo hắc mang bắn ra mang theo một loại khí tức khiến cho người đối diện có cảm giác linh hồn bị ăn mòn.

“Hừ.” Khương Thần khẽ hừ lạnh một tiếng, sâu trong ánh mắt hiện lên chút khinh thường.

Thời gian này hắn áp chế cảnh giới xuống còn Nguyên Đan Cảnh hậu kì, đám người họ Cao có lẽ tưởng hắn là tay mơ cho nên mới đánh chủ ý. Hiện tại không ngờ rằng ý đồ của bản thân đã bị phát hiện ra ngay từ đầu.

Lại nói, Khương Thần nhìn thấy đạo công kích của Cao Từ Vinh kia chuẩn bị đánh thẳng vào cuống họng mình, hắn chỉ khẽ lắc đầu. Từ mi tâm, một đạo tinh thần lực phát ra thuận thế hướng tới công kích của Cao Từ Vinh trấn áp.

Phốc phốc phốc!

Thế công không những bị chặn lại, bản thân còn nhận vào trùng kích phản phệ, Cao Từ Vinh phun ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt lùi lại phía sau.

Không để cho đối phương kịp dưỡng sức, Khương Thần khẽ nhún chân, thân ảnh liền biến mất.

Từ lúc Cao Từ Vinh xuất kích cho đến khi Khương Thần đánh cho hắn phải lui lại phía sau chỉ xảy ra trong thời gian vài hơi thở do vậy Cao Viễn Trình cùng Cao Hùng cũng không kịp phản ứng.

“Càn rỡ!” Cao Viễn Trình nhìn thấy Cao Từ Vinh trọng thương, sắc mặt biến trầm.

Cao Lâm bị Khương Thần một kích bất ngờ làm cho trọng thương liền không nói, thế nhưng Cao Từ Vinh thực lực đứng hàng thứ hai trong số bốn người chính diện đối kháng với Khương Thần liền bị hắn xuất ra một đạo tinh thần lực đánh gục. Có chết Cao Viễn Trình hắn cũng không tin Khương Thần chỉ là một tên Nguyên Đan Cảnh hậu kì.

“Cao Hùng, mau công kích hắn.” Cao Viễn Trình sau một thoáng do dự liền kêu lên.

Cao Hùng nhìn thấy hai vị huynh đệ bị Khương Thần đả thương, trong lòng cũng có chút nao núng, thế nhưng trước mệnh lệnh của Cao Viễn Trình, hắn cũng không dám chậm trễ.

Chỉ thấy Cao Hùng thân cao bảy thước, dáng người giống như tên, không khác gì một tôn đại hùng. Hắn giơ ra đôi tay thô to khẽ nhún chân bật nhảy về phía Khương Thần.

Thế công nhìn như kì dị kia lại khiến cho Khương Thần có chút ngạc nhiên. Người này không nghĩ tới linh hồn lực lại yếu tới mức thảm thương. Ngược lại thân thể lại vô cùng cường hãn. Hiển nhiên là tu luyện một loại thể chất đặc thù nào đó.

Nhìn thân thể như gấu của hắn kia nếu như để bị đè xuống chắc chắn cảm giác sẽ giống như bị một toà sơn nhạc trấn áp.

Hồn tộc cùng với Thánh tộc tại Đại Thiên Nguyên Giới nổi tiếng là linh hồn lực hung hãn. Đây cũng bởi vì đặc thù của hai tộc. Hồn tộc thôn phệ linh hồn để tăng trưởng thực lực, Thánh tộc thì là một cổ tộc chuyên tu phụ tu nghề nghiệp, cần phải có tinh thần lực hùng hậu.

Vì vậy cho nên khi nhìn thấy linh hồn lực của Cao Hùng yếu ớt, Khương Thần mới ngạc nhiên như vậy.

“Luyện thể sao?” Khương Thần khẽ mỉm cười: “Để ta cho ngươi biết…đối với tinh thần lực, luyện thể không chút sức phản kháng.”

Dứt lời, từ mi tâm Khương Thần tỏa ra một đạo tinh thần lực khủng bố. Tinh thần lực huyễn hóa ra một thanh cự phủ hướng về phía Cao Hùng chém xuống.

“Cẩn thận, công kích của hắn là tinh thần lực.” Cao Viễn Trình nhìn thấy tinh thần lực của Khương Thần gần như ngưng thực, nội tâm không khỏi trùng xuống.

Tinh thần lực có thể gần như ngưng thực, cảnh giới linh hồn của hắn rốt cục đạt tới trình độ gì đây?

“Hừ.” Cao Hùng khinh thường hừ lạnh. Hắn biết mình yếu ở điểm nào, bởi vậy cho nên bản thân hắn cũng đã chuẩn bị tới tình huống bị kẻ địch dùng tinh thần lực công kích.

Chỉ thấy trong quá trình nhảy từ trên không xuống, trên tay Cao Hùng nhiều hơn một tấm khiên chắn.

Khiên chắn này thoạt nhìn vô cùng bình thường, thậm chí vô cùng tầm thường. Bởi lẽ khiên chắn kia không chỉ đã rạn nứt mà còn khuyết đi một góc. Loại đồ vật kia có cảm giác chỉ một quyền cũng có thể đánh nát.

Quả thật một quyền liền có thể đánh nát khiên chắn kia. Thế nhưng trước cự phủ tinh thần lực của Khương Thần, khiên chắn cũ kỹ ngược lại lộ ra vô cùng cứng rắn.

“Pháp bảo chống lại công kích tinh thần lực?” Khương Thần hơi nhíu mày, khẽ nói.

Nhận ra sắc mặt Khương Thần thoáng chút biến đổi, Cao Hùng cười lạnh nói:

“Tiểu tử, không ngờ đi? Không có tinh thần lực, để xem ngươi làm gì được ta.”

Dứt lời, hắn cầm chắc tấm khiên hướng về phía cự phủ tinh thần lực kia đánh tới. Chỉ thấy cự phủ tinh thần lực nhìn như vô kiên bất tồi kia thời điểm chạm vào tấm khiên cũ kĩ liền lập tức bị một loại lực lượng phân rã.

“Công kích tinh thần lực thật mạnh. Gia hỏa này tu luyện tinh thần lực bí pháp?” Cao Viễn Trình khẽ lẩm nhẩm, sau trong mắt lóe lên một vệt sát ý.

Bí pháp tu luyện tinh thần lực dù cho tại Hồn tộc bọn hắn cũng là vô cùng hiếm có. Không thể không nói, trong một khoảnh khắc vừa rồi, Cao Viễn Trình hắn nảy chút tham niệm.

Cao Viễn Trình cũng không để cho Khương Thần rảnh tay. Hắn lấy ra binh khí của mình là một thanh đại đao hướng về phía Khương Thần chém tới.

Thanh đại đao kia chiếu theo cấp bậc liền là một thanh Linh khí pháp bảo. Thoát khỏi phàm khí, thanh binh khí đó liền không tầm thường.

Bởi lẽ loại binh khí kia liền có một chút linh tính.

Giống như ngươi không phải chủ nhân của nó mà cầm nó lên, chắc chắn sẽ nhận được phản ứng kịch liệt. Đó chính là cái gọi là linh trong binh khí.

Như pháp bảo đại đao của Cao Viễn Trình kia đã đạt tới Linh khí thượng phẩm. Đây cũng coi như rất khá.

Lại nói thời điểm đại đao chém tới Khương Thần cũng là lúc cự phủ tinh thần lực của Khương Thần bị tấm khiên cũ kĩ của Cao Hùng ma diệt.

Trên dưới hai mặt công, nhìn tưởng như Khương Thần gặp phải thế tiến thoái lưỡng nan. Thế nhưng vào lúc này, khóe miệng hắn như có như không khẽ nhếch lên một nụ cười quỷ dị.

“Cao Hùng! Cẩn thận.”

Nhìn thấy nụ cười quỷ dị của Khương Thần, Cao Viễn Trình đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng. Dựa theo kinh nghiệm chiến đấu bao năm nay của hắn, đây chắc chắn là có quỷ.

Phía bên kia, Cao Hùng đang từ trên không trung đem theo một lượng Hỗn Nguyên Chi Khí hùng hồn tụ tập trên quyền đầu giáng thẳng về phía Khương Thần.

Theo hắn thấy, dù cho Khương Thần có thủ đoạn gì đi nữa thì hiện tại cũng không thể bày ra kịp. Vả lại đối với công kích của bản thân mình, hắn vô cùng tự tin.

Ít nhất với thực lực cùng với thân thể mạnh mẽ này, hắn đã chống qua một vị Nguyên Vương Cảnh. Chẳng lẽ lại không làm gì được một Nguyên Đan Cảnh có tinh thần lực mạnh mẽ như Khương Thần?

Phốc phốc!

Một đạo tinh thần lực từ phía sau lưng Cao Hùng đột nhiên xuất hiện. Đạo tinh thần lực này sau khi bất ngờ xuất hiện liền hướng về sau ót Cao Hùng đâm tới.

Cao Hùng vốn dĩ tưởng rằng đã phá giải được cự phủ tinh thần lực của Khương Thần rồi liền ăn chắc đối phương không còn thủ đoạn gì, vì vậy đối với việc phòng thủ phía sau vô cùng chủ quan.

Lúc này bị tinh thần lực của Khương Thần nhập thể, chỉ thấy Cao Hùng chậm lại thế công. Thân thể khẽ run lên sau đó hai mắt liền thất thần. Linh hồnhắn lọt vào chôn vùi, trong nháy mắt chết thảm.

Như đã nói, Cao Hùng tu luyện thể chất, linh hồn vô cùng nhỏ yếu. Biết được điểm yếu của bản thân, hắn đã tìm tới đủ mọi loại biện pháp phòng tránh tinh thần lực công kích. Giống như khiên chắc vừa rồi chính là một trong những thủ đoạn của hắn.

Thậm chí Cao Hùng hắn vẫn còn rất nhiều thủ đoạn có thể đối kháng lại tinh thần lực của Khương Thần. Thế nhưng vạn lần không ngờ, chỉ một phút xảy chân chủ quan, hắn liền bị tinh thần lực của Khương Thần xâm nhập thân thể.

Đối với nguyên giả, mất đi linh hồn, dù ngươi có thể chất kiên cố đến mấy cũng chỉ là cái xác mà thôi. Hiển nhiên hiện tại Cao Hùng cũng như vậy. Một cái xác không hồn.