Vô Tận Trùng Sinh

Chương 203: Uy lực của Hóa Nguyên Đại Pháp




Lại nói, Khương Thần bước ra một bước liền từ trên cành cao chạm tới mặt đất, trong khi đó tiểu nha đầu vẻ mặt vẫn hiện lên chút mộng bức không biết hắn sẽ làm gì trong phiến rừng rậm này.

“Tiểu nha đầu, nhìn kĩ!” Từ bên dưới tán cây rậm rạp, một đạo thanh âm lạnh nhạt vang lên.

Thanh âm vừa dứt, thiên địa đột nhiên thoáng chút xao động. Bằng mắt thường có thể nhìn thấy một phiến rừng rộng lớn bên dưới đang cấp tốc héo dần. Từng luồng khí xanh lục hội tụ với nhau sau đó liền hướng về trung tâm phiến rừng rậm héo úa kia tràn tới. Chỉ trong thoáng chốc cả khu rừng sinh thái bị héo rút một phần tư.

Lam Hải tinh so với các đại lục ở Đại Thiên Nguyên Giới mặc dù nhỏ bé hơn rất nhiều, thế nhưng tổng lại mà nói, nơi này cũng là mênh mông vô ngần. Khu rừng sinh thái này được coi là rộng lớn nhất Lam Hải tinh, bởi vậy có thể gián tiếp tưởng tượng nó rộng lớn như thế nào.

Ấy thế nhưng chỉ chưa đầy năm phút đồng hồ, một phần tư khu rừng sinh thái đó bị hút cạn sinh mệnh. Loại tốc độ thôn phệ biến thái này quả thật không thể dùng lẽ thường để hình dung.

Trên không trung, Khương Y Na nhìn thấy trong thoáng chốc một vùng rừng rộng lớn bị héo rút, nội tâm là vô hạn sóng trào.

Không nghĩ tới Hóa Nguyên Đại Pháp lại khủng bố đến vậy. Trực tiếp hút cạn sinh mệnh chi lực của thực vật chuyển hóa thành Hỗn Nguyên Chi Khí cho người thi pháp.

Trong thoáng chốc kia, nàng có thể cảm nhận Hỗn Nguyên Chi Khí trong người Khương Thần trở nên mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.

“Tiểu nha đầu, Hóa Nguyên Đại Pháp cũng không chỉ có vậy.” Thanh âm Khương Thần lại một lần nữa vang lên.

Phiến rừng rậm héo rũ kia bằng mắt thường có thể trông thấy lại dần trở nên xanh tươi.

Mặc dù thời gian từ lúc héo rũ trở nên xanh tươi trở lại như ban đầu lâu hơn lúc sinh mệnh trôi đi, thế nhưng quả thật một phiến rừng rậm tưởng như chết héo kia sinh sinh hoàn hảo trở lại như ban đầu.

Loại đem một sinh mệnh đã bị kết thúc trở lại hoàn hảo như ban đầu không phải phạm trù mà Nguyên Vương Cảnh có thể chạm đến được, thế nhưng điều đó vẫn cứ đang xuất hiện trước mặt.

Mỗi cảnh giới nguyên giả đều sẽ có một loại đặc trưng riêng biệt. Giống như Nguyên Thể Cảnh bồi đắp thân thể khiến cho huyết nhục trở nên mạnh mẽ kiên cố.

Nguyên Khí Cảnh bồi đắp khí huyết, khiến cho khí huyết toàn thân thông thuận, quá trình vận hành Hỗn Nguyên Chi Khí trong cơ thể có thể chảy xuôi một cách trơn tru mượt mà.

Nguyên Hồn Cảnh lại nhảy sang phạm trù linh hồn. Tại cảnh giới này nguyên giả củng cố, bồi đắp, cô đọng linh hồn.

Vượt qua ba cảnh giới đầu tiên cũng là ba cảnh giới cốt yếu của một nguyên giả, nguyên giả hóa Nguyên Linh Cảnh. Ở cảnh giới này, hồn, khí, thể hòa nhập làm một. Thời điểm đó, nguyên giả có thể được coi là chính thức bước lên con đường tu luyện.

Rất nhiều người bởi vì một trong tam đại tiền cảnh xảy ra vướng mắc, bởi vậy cho nên không thể đột phá Nguyên Linh.

Tại Nguyên Linh Cảnh, Hỗn Nguyên Chi Khí dần hóa lỏng. Hóa lỏng cô đọng thành đan, nguyên giả đột phá Nguyên Đan Cảnh. Hỗn Nguyên Chi Khí hùng hậu hơn Nguyên Linh Cảnh gấp nhiều lần.

Vượt qua Nguyên Đan Cảnh, nguyên giả đột phá Nguyên Vương. Tại cảnh giới này, nguyên giả có thể phân ra linh hồn của mình, chính là cái gọi linh hồn phân thân.

Nguyên Tôn Cảnh liền lấn sang phạm trù không gian. Giống như Cổ Minh, tại Nguyên Tôn Cảnh có thể thi triển nguyên thuật liên quan tới không gian, có thể phong tỏa không gian xung quanh đối thủ có thể đi lại giữa không gian.

Nguyên giả Nguyên Thánh Cảnh bắt đầu tìm hiểu về ý nghĩa của sinh mệnh. Lên tới Nguyên Đế Cảnh, nguyên giả có thể khiến cho hạt khô nảy mầm, cây khô sống lại.

Hậu Đế tam đại cảnh giới không tìm hiểu về sinh mệnh. Cao xa hơn, loại cường giả này tìm hiểu về sáng tạo ra sinh mệnh.

Bọn họ muốn từ bàn tay trống không sáng tạo ra hạt mầm chứ không còn quan tâm từ mầm khô sống trở lại nữa.

Lại nói, để khiến cho cây khô sống lại, đó là phạm trù của Nguyên Thánh Nguyên Đế. Bởi vậy mới nói phạm trù này không phải một tên Nguyên Vương Cảnh như Khương Thần có thể chạm đến.

Sở dĩ có thể khiến cho rừng cây kia trở lại như cũ đó chính là công năng của Hóa Nguyên Đại Pháp.

Có thể hiểu Hóa Nguyên Đại Pháp chính là một sợi dây dẫn nối Khương Thần với thảm thực vật xung quanh. Hắn sẽ thông qua sợi dây đó hút đi sinh mệnh của thực vật.

Nếu như sợi dây kia chưa mất đi, hắn có thể tùy thời trả lại sinh mệnh chi lực đó khiến cho thực vật sinh sôi trở lại.

Bằng không với Nguyên Vương Cảnh?

Dù cho hắn là một vị thiên tài vạn năm có một của Thánh tộc cũng không thể làm được điều đó.

Lại nói, sau khi phiến rừng rậm trở lại hoàn hảo như ban đầu, tiểu nha đầu hai mắt càng thêm mở lớn. Nàng sớm được Khương Thần giảng giải về các cảnh giới nguyên giả, bởi vậy nàn cũng biết loại ban phát sinh mệnh cho cây khô kia không phải phạm trù mà Khương Thần có thể làm được.

Như vậy có thể khẳng định kia chính là sự nghịch thiên của Hóa Nguyên Đại Pháp.

Hóa Nguyên Đại Pháp không ngờ lại kinh khủng như vậy, cướp đoạt sinh mệnh, trả lại sinh mệnh cho thực vật.

Nếu như vận dụng hợp lý, đây có thể coi là một đòn hồi mã thương dành cho đối thủ nếu như cả hai đều lâm vào thế sức cùng lực kiệt.

Thử nghĩ xem ngươi cùng đối thủ đánh nhau đến mức cạn kiệt Hỗn Nguyên Chi Khí. Trong khi bình thường phải vừa giao chiến vừa vận dụng công pháp thôn nạp Hỗn Nguyên Chi Khí xung quanh để bổ sung, ngươi trực tiếp dùng Hóa Nguyên Đại Pháp thôn phệ sinh mệnh thực vật xung quanh chuyển hóa thành Hỗn Nguyên Chi Khí. Đây coi như ngươi có thể đứng trên thế bất bại đồng cảnh giới.

Rất tiếc đó chỉ là mặt lý thuyết. Hóa Nguyên Đại Pháp cũng không dễ sử dụng như vậy. Ngươi càng mở rộng phạm vi hấp thu sinh mệnh của thực vật càng tổn hao tinh thần lực. Nếu như kẻ địch nắm bắt được điều này mà sử dụng tinh thần lực công kích, vậy ngươi liền thảm rồi.

“Ca ca…ta có thể thử hay không?” Tiểu nha đầu lúc này khoái trí nói.

Khương Thần từ dưới tán cây rậm rạp bay về phía nàng, nghiêm giọng nói:

“Tại Lam Hải tinh này ngươi có thể tùy ý vận dụng Hóa Nguyên Đại Pháp để tu luyện…nhưng nhớ kĩ chỉ được hấp thu một phần sinh mệnh, không được làm chết bất kì một ngọn cỏ nào.”

“Tuân lệnh ca ca.” Tiểu nha đầu cũng làm bộ nghiêm túc nói.

“Bao giờ ngươi có thể đột phá Nguyên Đan Cảnh trung kỳ, chúng ta liền tiến vào Uông Tử thành.” Khương Thần đột nhiên nở một nụ cười nói.

“Được, nhất định ta sẽ đột phá trung kỳ.” Khương Y Na gật đầu thật mạnh nói.

Hiện tại nàng đã là Nguyên Đan Cảnh sơ kì, khoảng cách tới trung kì cũng không phải là xa.

Mặc dù nàng không biết với thảm thực vật của Lam Hải tinh này có thể giúp nàng đột phá được hay không, thế nhưng gặp phải bất cứ chuyện gì không biết có thể hoàn thành được không, vẫn nên cho người khác thấy một bộ quyết tâm của mình thì tốt hơn.

“Ha ha, ca ca tin tưởng ngươi.” Khương Thần mỉm cười, dứt lời đạp không mà đi.

Hắn biết tiểu nha đầu nhà mình tính khí có chút cương liệt, bình thường ăn nói hổ báo thế nhưng chuyện nàng quyết tâm hoàn thành chắc chắn nàng sẽ hoàn thành.

Hiện tại hắn cũng không cần thiết đi kè kè bên cạnh để giúp nàng tu luyện nữa. Dù sao giúp đỡ nàng đột phá tới Nguyên Đan Cảnh cũng đã vượt qua giới hạn của hắn rồi.

Cũng nên để nàng biết được thế nào là tự lập. Ngộ nhỡ một ngày hai người cách xa nhau, hắn không thể chiếu cố được nàng, nàng cũng có thể giống như một con dao rựa, thả nơi đâu vẫn tồn tại được.

Lại một khoảng thời gian trôi qua, thời gian này Khương Thần thường thường sẽ một mình đứng trên đỉnh tòa tháp cao nhất Lam Hải tinh, hướng về thiên không kết nối với linh hồn phân thân.

Từ sau sự việc Cổ Minh phát hiện ra đạo phân thân thứ nhất, hắn cũng không dám chủ quan để cho đạo phân thân thứ hai chạy lung tung như trước nữa.

“Thật sự là mong chờ uy lực của Tứ Cực Hỏa Linh Trận nha.”

Khương Thần nở ra một nụ cười đầy ý vị. Xung quanh hắn lúc này trôi nổi bốn ngọn đèn màu đen cũ kĩ tỏa ra nhiệt độ khủng bố.

Nhiệt độ cao tới nỗi không gian xung quanh có cảm giác bị nung đỏ. Nếu như người bình thường đứng tại nơi đây chắc chắn đã sớm bị nướng thành than cốc.

Giữa lúc bản thân hắn còn đang luyện tập vận dụng Tức Cực Hỏa Linh Trận cho trôi chảy, bỗng từ phương xa phóng tới một thanh cự kiếm.

Thanh cự kiếm này toàn thân tỏa ra thanh sắc quang mang. Thanh cự kiếm này khiến cho mỗi người nhìn vào đều cảm giác như một tòa sơn nhạc sắp sửa đè ép xuống.

“Vừa lúc tới luyện tay một chút.” Khóe miệng khẽ nhếch lên, Khương Thần hướng về phía cự kiếm khẽ phất tay.

Bốn ngọn hắc đăng vốn đang trôi nổi phiêu phù giữa không trung lúc này đột nhiên cấp tốc xoáy tròn.

Xoáy tròn cực đại, bốn ngọn hắc đăng rời bỏ Khương Thần bao vây lấy cự kiếm. Từ ba ngọn hắc đăng tại ba phía Nam, Bắc, Tây đều tỏa ra một đạo hỏa diễm màu vàng nhạt, chỉ riêng ngọn hắc đăng trấn thủ tại phương Đông kia là nổi trội nhất.

Bởi lẽ từ bấc đèn nhỏ xíu kia, một ngọn hắc hỏa đang dần dâng lên một cách chậm rãi.

So với ba ngọn hỏa diễm màu vàng nhạt, ngọn hắc hỏa kia không mấy bắt mắt, thế nhưng thời điểm ngọn lửa bắt đầu dâng lên, không gian vốn nóng rát giống như cạnh lò thiêu đột nhiên trầm xuống.

Chỉ thấy mây trời chuyển biến, thành phố phía dưới vốn nằm trong vùng khí hậu nhiệt đới luôn luôn nắng nóng lúc này rốt cục xuất hiện kì quan.

Tuyết rơi!