Vô Tận Trùng Sinh

Chương 192: Tái hiện Sâm La Thủ Ấn




Lại nói, một bầu trời toàn là yêu thú muôn màu muôn vẻ đã hấp dẫn rất nhiều tộc nhân Hồn tộc chạy tới.

Khi nhìn thấy tràng diện nơi đây, sắc mặt ai nấy đều hiện lên vẻ kinh sợ. Những người ban đầu khinh thường kẻ đột nhập nói hắn là ngu xuẩn, lúc này sắc mặt đều đỏ lên.

Hiển nhiên gọi tới được vô vàn yêu thú như thế này, thực lực người kia làm sao có thể thấp, trí tuệ làm sao lại có vấn đề được. Thậm chí với số lượng yêu thú ở đây, bọn họ còn không dám tự tin có thể mau chóng giải quyết được.

Thời điểm này, hắc bào nhân đứng giữa muôn vàn yêu thú vẫn kết ấn, miệng niệm chú ngữ. Yêu thú vốn chỉ từ một thông đạo thứ nhất chui ra đã nhiều, hiện tại ở các thông đạo khác cũng bắt đầu có yêu thú xuất hiện.

“Tất cả mau chóng tiêu diệt hắn…không nên để cho hắn thôi động trận pháp.” Cổ Khư nhận thấy tình hình có chút không ổn liền quát lên.

“Giết hắn...”

Toàn bộ nguyên giả Hồn tộc không hẹn mà cùng hướng về phía Khương Thần xông tới. Đầy trời quang mang nguyên thuật khiến cho thế giới trở nên bừng sáng. Tràng diện hiện tại hiện lên càng thêm rực rỡ.

Khoảng cách từ hắc bào nhân kia với nguyên giả Hồn tộc chỉ có hơn trăm bước chân, thế nhưng muốn tiến lên được một bước, nguyên giả hồn tộc phải tiêu diệt rất nhiều yêu thú.

Không biết qua bao lâu thời gian, không biết bao nhiêu yêu thú đã phải nằm xuống, cường giả Hồn tộc mới có thể tiếp cận hắc giả thần bí kia trong vòng mười bước chân.

Hiện tại xác yêu thú chồng chất như núi, máu chảy thành sông, cảnh tượng xung quanh có thể nói là vô cùng đẫm máu.

Nguyên giả Hồn tộc cũng xuất hiện tử thương vô số, xác người cùng với thịt vụn rải rác lẫn với xác yêu thú.

“Khốn kiếp…” Cổ Khư nghiến răng, hai mắt nảy lửa.

Lúc trước hắn cũng tham gia vào vòng chiến. Chết trên tay hắn cũng có không ít yêu thú hung hãn. Bản thân ra nhiều sức lực như vậy thế nhưng kẻ địch lông tóc không chút tổn hao. Một người kiêu ngạo như hắn làm sao có thể chịu được cục tức này.

“Làm sao? Ta tưởng các ngươi nói đây là đại hội săn thú…bởi vậy ta cũng thuận tiện mời đến một chút yêu thú đến chơi.” Hắc bào nhân suốt cả quá trình luôn luôn im lặng, lúc này thanh âm đạm mạc của hắn mới vang lên.

“Giết hắn…yêu thú đã không còn nhiều.” Cổ Khư hừ lạnh một tiếng, quát lên.

Mặc dù nguyên giả Hồn tộc tử thương không ít, thế nhưng cũng chỉ là một phần nhỏ.

Hiện tại với số lượng đông đảo, tất cả tạo thành từng vòng người bao vây hắc bào nhân cùng với lượng yêu thú còn lại.

“Tiếp tục a.” Hắc bào nhân cười nhạt nói.

Đoạn, chỉ thấy hắn vung tay lên, lượng yêu thú ít ỏi còn lại ồ ạt lao ra.

Mặc dù yêu thú đã bị tiêu diệt hết chín thành thế nhưng một thành còn lại đều là những yêu thú đẳng cấp cao nhất, thực lực cùng độ hung hãn cũng là cao nhất.

Lại một trận chiến nảy lửa nổ ra.

Giữa chiến trận đang cao trào, phương xa phát ra một tiếng nổ lớn. Tiếng nổ mang theo sóng khí khủng bố quét tới khiến cho người cùng yêu nơi đây cũng bị ảnh hưởng.

Sau khi sóng khí kia quét qua, toàn bộ yêu thú cùng với hắc bào nhân trống rỗng biến mất. Thậm chí máu chảy thành sông, thây chất như núi cũng hư không tiêu thất.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Cổ Khư gầm lên:

“Khốn kiếp…truy sát…truy sát hắn cho ta…”

Tràng diện hiện tại có chút quỷ dị.

Chỉ thấy sau khi yêu thú biến mất, trên bầu trời lúc này những tộc nhân Hồn tộc vẫn đang mải mê đấu đá lẫn nhau. Thậm chí chính cả Cổ Khư hắn cũng đang bóp cổ một tộc nhân Hồn tộc trẻ tuổi.

Hiển nhiên toàn bộ những thứ họ trông thấy lúc trước đều là ảo cảnh do ảo trận gây nên.

Bọn họ vốn dĩ đã bị người kia tính kế từ đầu đến cuối mới gây nên tình trạng thương vong như hiện tại.



Trước thời điểm đám người Cổ Khư nhận ra bản thân lâm vào ảo trận một khoảng thời gian, tại vị trí tiết điểm không gian dẫn tới Lam Hải tinh xuất hiện một vị hắc bào nhân.

Nếu như đám người Cổ Khư lúc đó mà ở đây chắc chắn sẽ nhận ra người này cùng với hắc bào nhân gọi ra yêu thú là cùng một người.

Sau một hồi nhìn về phương xa, nơi kia xuất hiện ba động không gian mãnh liệt, hắc bào nhân vén ra mũ trùm đầu, mỉm cười nói:

“Một đám ngu xuẩn…nếu như muốn săn yêu thú vậy liền để cho các ngươi săn.”

Gương mặt lộ ra giữa bầu trời u tối. Đó không phải Khương Thần thì còn ai.

Chủ ý của hắn vẫn luôn muốn tiếp dẫn tiểu nha đầu tại nơi mà hắn xây dựng tiểu truyền tống trận ban đầu.

Thế nhưng sau khi bị tiểu đội Khang Kha Nguyệt phát hiện, hắn đã lâm thời thay đổi ý định. Đến khi một lần nữa càng đông người phát hiện ra tiểu truyền tống trận dang dở, đặc biệt là nhóm chấp pháp đội do Cổ Khư dẫn đầu kia, hắn mới quyết ý buông tha.

Sau đó, bản thân lại nảy ra ý định mới, đó chính là đánh lừa đám người kia hòng phân tán sự chú ý của họ. Có thể nói hắn đã đánh lừa toàn bộ tộc nhân Hồn tộc tại Uông Tử thành này.

Những ngày đi liệp sát yêu thú cùng với tiểu đội Khang Kha Nguyệt, Khương Thần đã âm thầm bố trí những tiểu trận pháp nho nhỏ.

Cho đến ngày hôm nay, những tiểu trận pháp liên hoàn kia đã biến thành một tòa ảo trận cự đại.

Những cột sáng, những thông đạo nối hai thế giới lúc đầu mọi người nhìn thấy vốn chỉ là ảo cảnh do trận pháp gây nên mà thôi.

Đến mức tất cả yêu thú tưởng như hắc bào nhân kia gọi đến, đó cũng chỉ là ảo cảnh trong lòng mỗi tộc nhân Hồn tộc.

Ngay từ đầu bọn hắn đã tự đánh đấm, tự gây thương vong đến nhau rồi.

“Một đám người luôn nghĩ bản thân mình ưu việt hơn người khác.” Khương Thần mỉm cười nói: “Không biết rằng đang bị người khác tính toán.”

Trên tay Khương Thần lúc này nhiều hơn một quyển trục màu xanh lam. Quyển trục vừa ra, không gian có cảm giác giống như đang run rẩy lên từng đợt.

“Hừm…có Khai Thiên Đồ trong tay, chẳng lẽ ta còn phải xây dựng truyền tống trận sao?” Khương Thần cười cười nói.

Trên tay hắn chính là Khai Thiên Đồ phiên bản phỏng chế. Dựa vào Khai Thiên Đồ cùng với tiết điểm không gian nơi đây, hắn có thể dễ dàng mở ra thông đạo nối thông Uông Tử thành này với Lam Hải tinh.

Điểm sáng lúc trước Khương Thần tới đây hiện tại đang nằm ngay trước mặt hắn. Điểm sáng này chính là tiết điểm không gian, cũng chính tại đây không gian mỏng manh không bền vững nhất.

Hiện tại, toàn bộ lực lượng của Uông Tử thành đã bị đám yêu thú của ảo trận hấp dẫn, các tiết điểm không gian liền không có ai canh giữ. Đây chính là thời điểm tốt nhất mở ra thông đạo không gian.

“Tiểu nha đầu…để tiếp dẫn ngươi tới đây, ca ca cũng tổn hao một hồi tâm sức a.” Khương Thần khẽ nói.

Đoạn, hắn mở ra quyển trục.

Khai Thiên Đồ vừa được mở ra, phương viên ba mét xung quanh Khương Thần không gian chuyển sang màu xanh lam. Tiết điểm không gian vốn chỉ là một điểm sáng lúc này có dấu hiệu mở ra.

“Khai.” Khương Thần khẽ quát.

Hắn vung tay ném Khai Thiên Đồ về phía tiết điểm không gian. Đạt được Khai Thiên Đồ, tiết điểm giống như cúc áo đính trên không gian kia đột nhiên vỡ ra.

Ầm ầm…

Không gian rung chuyển mạnh mẽ, tiết điểm không gian nứt vỡ, thông đạo không gian thuận thế bắt đầu khai mở.

Nhìn hắc động phía trước, Khương Thần khóe miệng khẽ nhếch lên.

“Các vị nguyên giả Hồn tộc…Khương mỗ đi trước một bước.” Thanh âm trầm thấp bình đạm khẽ vang lên.

Thời điểm Khương Thần chuẩn bị bước vào không gian thông đạo, trong một khoảnh khắc, hắn cảm giác bản thân giống như rơi vào vô tận tử vong, thân thể không tự chủ khẽ run lên.

Không chút chần chờ, Khương Thần đạp lên hư không lùi ra khỏi thông đạo.

Lúc này, từ trong thông đạo vươn ra một đại thủ tử sắc toan tính hướng về phía hắn trấn áp. Cùng với đại thủ vươn tới, không gian vang lên một đạo thanh âm lạnh lùng, giá rét:

“Đệ tam ấn – Sâm La Thủ Ấn.”

Thanh âm rơi xuống, từ trong thông đạo tối đen kia vươn ra một bàn tay thon dài. Bàn tay mang theo không gian chi lực thẳng cánh vỗ xuống. Thuận theo bàn tay thon dài kia vỗ xuống, đại thủ tử sắc trực tiếp xuyên qua hư không giống như thái sơn áp đỉnh đánh thẳng xuống đầu Khương Thần.

“Nguyên Tôn Cảnh?”

Sắc mặt Khương Thần kinh biến. Vừa mới đưa tinh thần lực của mình ra dựng thành một tấm khiên chắn khổng lồ, đại thủ tử sắc kia đã chạm tới.

Phanh phanh!

Khiên chắn tinh thần lực giống như đậu hũ trực tiếp bị đại thủ đánh vỡ nát.

Đại thủ quét đến đâu, không gian nơi đó đều ầm ầm sụp đổ tới đó. Loại lực lượng này đánh xuống khiến cho da đầu Khương Thần cũng trở nên tê dại. Chiến đấu với cấp bậc này, với thực lực hiện tại của hắn vẫn là không thể.

Từ sau một trận ám toán của Thời tộc hơn vạn năm trước, đây là lần tiếp theo hắn cảm nhận được mùi vị của tử vong.

Lại nói, sau khi khiên chắn tinh thần lực vỡ nát, Khương Thần liền đối mặt trực tiếp với đại thủ. Bản thân hắc lúc này đã không có đường lui.

Muốn thoát?

Không thể. Bởi lẽ không gian xung quanh hắn lúc trước đã bị bàn tay thon dài kia phong tỏa. Có thể phong tỏa được không gian, cảnh giới của người kia chắc chắn là Nguyên Tôn Cảnh trở lên.

Vì vậy mà ngay khi đối phương ra tay, Khương Thần đã biết bản thân mình đụng độ với loại tồn tại như thế nào.

Lúc này, nhờ có tinh thần lực khiên chắn ngăn cản cự thủ một thoáng, Khương Thần đã kịp thời chuẩn bị biện pháp đối kháng.

Thời điểm cự thủ tử sắc rơi xuống, toàn thân Khương Thần cũng là hóa thành một đạo tia chớp lục sắc trực tiếp cùng với cự thủ va chạm.

Oanh!

Năng lượng mênh mông đáng sợ rung động khiến cho bầu trời rung chuyển. Sóng khí mạnh mẽ quét qua khiến cho mọi thứ tưởng như đổ vỡ.

Sóng khí cùng tiếng va chạm lớn này cũng là thời điểm ảo trận bên phía Cổ Khư biến mất, đây cũng là thời điểm mà tộc nhân Hồn tộc phát hiện ra bản thân mình bị lừa.

Bọn họ mang theo lửa giận ngút trời không hẹn mà cùng bay về phía bên này, nơi mà Khương Thần đang hết sức chật vật.

Thân thể Khương Thần lúc này bị dư chấn mạnh mẽ đánh bay ngược mà ra, trên thân máu tươi chảy đầm đìa, một bên tay lúc trước trực tiếp đón đỡ cự thủ đã bị đánh gãy theo một phương vị kì dị.

“Thật đáng sợ.” Khẽ lẩm nhẩm cảm thán, Khương Thần đưa hai mắt nhìn vào sâu trong thông đạo kia.

Hiển nhiên người kia đã chờ hắn ở trong không gian trước khi hắn mở ra thông đạo.

Ở thế giới này, người có thể đi lại trong không gian thứ nguyên, người có thể chờ hắn trong tiết điểm không gian ngoại trừ Uông Tử thành thành chủ thì còn ai.

Tại nơi này có lẽ cũng chỉ có mình hắn đạt tới Nguyên Tôn Cảnh thực lực.

Lúc này, một đạo tiếng cười cùng với thanh âm nhàn nhạt vang lên:

“Ha ha…có thể ngăn cản một kích Hồn ấn của ta…xem ra ngươi cũng có chút bản sự.”