Vô Tận Trùng Sinh

Chương 189: Hóa ra là hàng giả




Vừa rồi Khương Thần đã nhắc tới Cổ Phần, thậm chí nói tới một cách vô cùng hời hợt, hờ hững giống như không có chút tôn trọng đối phương, Cổ Khư hắn đã cảm thấy có chút tức giận.

Cách đây mấy năm, thành chủ có nhiệm vụ phải hồi tộc, Cổ Phần chính là tộc nhân được cử tới phân thành này thay thế. Hắn thời điểm đó mới chỉ là Nguyên Tôn Cảnh đỉnh phong.

Nguyên Tôn Cảnh tại các cổ tộc là một thứ gì đó rất đỗi bình thường, thế nhưng tại Hồn tộc, Cổ Phần Nguyên Tôn Cảnh lại không tầm thường.

Hắn không chịu đột phá cảnh giới mà chỉ chăm chú vào việc rèn dũa huyết mạch, tìm mọi cách đột phá huyết mạch của bản thân.

Tại Hồn tộc, hắn không phải thiên tài yêu nghiệt, thế nhưng lại là trong số ít người không đột phá cảnh giới mà có thể đột phá được Hồn Ấn.

Nhớ lúc trước, Khương Thần giao đấu với Cổ Phần, Hồn Ấn của người kia lúc đó đã đạt tới ngũ tinh. Thế nhưng Khương Thần không hề biết, thời điểm mới đột phá Nguyên Tôn Cảnh, Hồn Ấn của Cổ Phần mới chỉ tam tinh mà thôi.

Không đột phá Nguyên Thánh, Nguyên Đế, giữ vững Nguyên Tôn mà có thể đột phá hai tinh Hồn Ấn. Chuyện này nếu như Khương Thần được hay, hắn có lẽ cũng phải ngả mũ thán phục.

Lại nói, bởi vì chiến tích đó cho nên Cổ Phần tại Minh Giới cũng có chút danh khí. Thời điểm hắn tới Uông Tử thành này chấp chưởng, Cổ Khư liền trở thành người hâm mộ của hắn.

Nhìn thấy thần tượng bị Khương Thần nhắc tới giống như nhắc tới một thứ gì đó rất đỗi bình thường, Cổ Khư hắn làm sao chịu được.

Thế nhưng sau khi thấy hư ảnh Thôn Thiên Thú do Khương Thần ngưng tụ ra, Cổ Khư lại phải nghĩ lại.

Có thể ngưng tụ ra hư ảnh Thôn Thiên Thú, tại nội tộc làm sao có thể là hạng tầm thường.

Nói tới tên gọi Cổ Phần mà sắc mặt vẫn bình thản như vậy, tại nội tộc làm sao có thể không có chút thân phận.

Nghĩ tới đây, Cổ Khư bối rối. Nếu như Khương Thần là một vị thiếu gia của nội tộc, như vậy Cổ Khư hắn hôm nay liền triệt để đụng phải thiết bảng.

Phải biết Cổ Khư hắn mặc dù đến từ Minh giới, thế nhưng bản thân tại đó vốn cũng chỉ là chân binh lính quèn, chân gác cổng mà thôi. May mắn được điều tới Uông Tử thành phân thành này, hắn mới được quát tháo tứ phương, mới được phong quang như hiện tại.

Nếu như thực Khương Thần là một vị thiên kiêu nào đó đến từ Minh giới, ngày hôm nay hắn coi như chơi hỏng.

“Làm sao? Hiện tại còn dám ngông cuồng?” Khương Thần nhìn thấy hiệu quả chấn nhiếp của hư ảnh hắc khí liền mỉm cười nói.

Ngoài mặt tuy cười nói bình thường thế nhưng trong lòng hắn lúc này vừa là ngạc nhiên lại là thở phào nhẹ nhõm.

Thời điểm ngưng tụ hắc khí thành hư ảnh Thôn Thiên Thú, hắn cũng chỉ là mang tâm may mắn phỏng theo bản thể Thôn Thiên Thú do Cổ Trường Sinh biến hóa khi trước mà thôi.

Trên thực tế, hình ảnh mô phỏng hiện tại nói một cách chuẩn xác liền là đầu thừa đuôi thẹo, nhớ được chi tiết nào liền mô phỏng tạm bợ ra chi tiết đó. Cuối cùng lại ra hình ảnh dị hợm như hiện tại.

Kia chắc chắn không phải là Thôn Thiên Thú.

Nói như nhân loại tại Lam Hải tinh đề cập đến, kia chắc chắn là hàng giả hàng nhái, hàng kém chất lượng.

Lại nói, Thôn Thiên Thú là giả, thế nhưng đám người Cổ Khư cùng thiên kiêu Hồn Nguyên Thiên Giới này lại chưa từng nhìn thấy hư ảnh nó bao giờ mà chỉ nghe miêu tả thoáng qua cho nên mới ngộ nhận.Đó cũng chính là một phần may mắn của Khương Thần.

“Không ngờ đánh bậy đánh bạ liền trúng phải đám người không có kiến thức.” Khương Thần nội tâm cảm thấy chút vui vẻ: “Không thể không nói, có những lúc vẫn phải dựa vào vận khí a.”

Quả thật nếu như không phải đám người Cổ Khư kia không có nhiều kiến thức về Thôn Thiên Thú, hắn liền không thể chấn nhiếp được bọn họ. Hôm nay cũng vì thế sẽ phải đánh qua một trận với đối phương.

Đánh?

Hắn không sợ. Chẳng qua khi đó thân phận sẽ bị lộ.

Thân phận bị lộ sẽ là chuyện sẽ phải xảy ra. Thế nhưng hắn không muốn chuyện này xảy ra quá sớm. Nhất là thời điểm tiểu nha đầu Y Na kia còn chưa được tiếp dẫn tới nơi này.

Cổ Khư thấy Khương Thần mỉa mai bản thân mình, hắn nội tâm cũng có chút khó chịu. Chẳng qua vẻ mặt vẫn phải cười nịnh nói:

“Không biết tiểu thiếu gia ngươi tên gọi là gì?”

Tốc độ trở mặt của Cổ Khư hiện tại khiến cho đám tộc nhân Hồn tộc trố mắt kinh ngạc. Mới vừa một phút trước hắn còn đối với Khương Thần chỉ tay quát mắng. Hiện tại đã giống như thú cưng nịnh chủ.

Triệt để rơi xuống vực thẳm liền là nam tử hướng tới Khương Thần ra tay lúc trước.

Sau khi nhìn thấy Khương Thần ngưng tụ ra hư ảnh Thôn Thiên Thú, lại thấy Cổ Khư thay đổi một trăm tám mươi độ, người này đã tự bạo linh hồn mà chết. Miễn cho Cổ Khư bởi vì nịnh nọt Khương Thần mà tiến hành hình thức tra tấn đối với mình.

“Ngươi cũng xứng hỏi tên ta?” Khương Thần học theo bộ dáng kiêu ngạo vừa rồi của Cổ Khư, khinh thường nói.

Cổ Khư sắc mặt thoáng chút biến giận. Chẳng qua hắn cố nín nhịn xuống, vội vàng gật đầu nói:

“Phải a phải a…chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm, mong tiểu thiếu gia bỏ qua cho ta.”

“Ừm.” Khương Thần khẽ hừ lạnh: “Không cần đem chuyện này phô trương ra bên ngoài, tất cả mọi người ai làm việc người nấy, không cần quản đến ta.”

“Tuân lệnh…”

“Tuân lệnh thiếu gia…”

Đám nguyên giả Hồn tộc tại Hồn Nguyên Thiên Giới đứng nghiêm chỉnh đợi cho Khương Thần rời đi mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù trên người Khương Thần không tỏa ra khí thế bức người như Cổ Khư, thế nhưng dưới thủ đoạn hắn vừa mới thi triển, ai nấy trong lòng liền tự sinh ra một cõ đè nén cảm giác.

Lại nói, Cổ Khư nhìn theo bóng lưng Khương Thần, sâu trong mắt hiện lên chút quang mang. Không biết người này đang nghĩ gì.

“Tất cả giải tán, chuyện hôm nay không cần truyền ra ngoài miễn cho ảnh hưởng tới các tộc nhân ngoài kia.” Cổ Khư một phen trầm tư, cuối cùng hướng về phía mọi người quát lên.



Tại phiến thế giới này không phân ngày đêm, cũng không biết qua bao lâu thời gian kể từ thời điểm Khương Thần bước chân tới đây, ngày hôm nay, một kiện sự tình rung động phát sinh.

Thời điểm tất cả mọi người còn đang hăng say liệp sát Hồn Nguyên Thú, một cột sáng trắng xóa giữa không gian xám xịt vọt lên.

Khoảng thời gian cột sáng này lóe lên rồi vụt tắt chỉ trong vài hơi thở. Thế nhưng giữa một thế giới toàn một màu hắc ám thế này, môt khoảnh khắc đó bất cứ ai cũng có thể bắt được.

Lại nói, sau khi cột sáng lóe lên rồi biến mất, không gian xuất hiện chấn động. Trên bầu trời màu xám kia dần mở ra một thông đạo khổng lồ.

Hiện tại nghĩ bằng đầu gối cũng biết, có người muốn mở ra giới môn truyền tống người từ bên ngoài vào trong thế giới này.

“Là tên kia.”

“Hắn có phải bị ngu hay không? Thời điểm hiện tại liền truyền tống người từ bên ngoài vào? Không biết rằng Cổ Khư đại nhân đã cho người âm thầm phong tỏa trận pháp sao?”

“Hắc hắc…có kịch hay để xem.”

“Đi thôi…ta cũng muốn xem xem kẻ nào to gan dám đột nhập vào Uông Tử thành.”

Toàn bộ nguyên giả Hồn tộc Hồn Nguyên Thiên Giới lúc này không hẹn mà cùng hướng về phía dưới thông đạo trên bầu trời kia.

Sâu trong phiến rừng rậm hắc ám này là một tòa cổ thành rộng lớn.

Uông Tử thành!

Đây chính là Uông Tử thành trong miệng thế nhân. Hình ảnh của tòa cổ thành này cũng chính là tòa thành mà Khương Thần từng nhìn thấy khi đứng tại Lam Hải tinh.

Sâu trong cổ thành có một tòa truyền tống trận khổng lồ nối thông với Hồn Nguyên Thiên Giới. Tòa truyền tống trận này chính là nơi truyền tống tộc nhân tới lịch luyện, săn bắt Hồn Nguyên Thú.

“Rốt cuộc cũng chịu không nổi.” Một đạo thanh âm trầm thấp vang lên: “Cổ Khư, đi gọi tất cả mọi người…ta cũng muốn xem xem…là kẻ nào dám mang người vào Uông Tử thành.”

“Tuân lệnh thành chủ.” Một đạo thanh âm khác vang lên.

So với thanh âm phát ra ban đầu, đạo thanh âm thứ hai mang theo vẻ thiết huyết lại sặc mùi sát khí. Thanh âm đó không ai khác chính là Cổ Khư, chưởng khống chấp pháp đội tại Uông Tử thành phân thành này.

Sau một khoảng thời gian, tại vị trí lúc trước Khương Thần bày ra tiểu truyền tống trận đã chật cứng người. Tất cả đều là thiên kiêu tới từ Hồn Nguyên Thiên Giới.

Không ngoại trừ một ai, tất cả trên khuôn mặt đều hiện lên chút ít sát khí.

Đây cũng là do đặc thù của tộc nhân Hồn tộc. Bọn họ từ nhỏ đã phải tranh đấu với nhau, giành giật tài nguyên tu luyện, đồng thời thường xuyên tham gia các đợt liệp thú do tông tộc tổ chức. Bởi vậy vờn quanh mỗi người đều sẽ như có như không sát khí cùng mùi vị huyết tinh.

“Từ hiện tại đến xem, đầu kia thông đạo sắp sửa mở ra.”

“Ha ha, ta đột nhiên nghĩ ra chút chủ ý, có nên đi qua thông đạo này tới thế giới bên kia nhìn xem rốt cuộc đó là dạng thế giới gì mà có thể dưỡng ra một tên ngu đần như vậy.”

“Hắc hắc…chỉ sợ tên này biết bản thân bị phát hiện nên đã trốn chui trốn lủi rồi thôi.”

Không ít người nhìn về phía thông đạo trên bầu trời kia phát ra từng đợt thanh âm trào phúng, mỉa mai.

Giữa muôn vàn người thần sắc khinh thường kia, vẫn có những người mang theo vẻ mặt khác thường. Trên khuôn mặt ai nấy đều có chút ít ngưng trọng.

Tin tức có kẻ đột nhập vào thế giới này đã phát ra được một khoảng thời gian khá dài, trong khoảng thời gian im lặng đó người kia chắc chắn cũng đã hiểu rõ sự khủng bố của nơi đây.

Mặc dù vậy hắn vẫn khởi động truyền tống trận mang người từ thế giới khác tới. Bọn họ không tin trên đời này lại có người ngu đến vậy.

Nếu như hắn không phải quá mức ngu si, như vậy chỉ có một khả năng, đó là người này đã có tính toán, hoặc giả hắn đủ tin tưởng vào thực lực của bản thân mình.

Như vậy rốt cuộc là kẻ ngu hay là một vị cường giả đây?