Vô Tận Trùng Sinh

Chương 184: Khoái ý ân cừu




Lại nói, lúc này năm người liền đồng thời cùng hướng về nơi phát ra đạo thanh âm kia nhìn tới.

“Thúc thúc…là ngươi nha.” Thải Thải là người đầu tiên phát hiện ra Khương Thần, nhận ra hắn chính là người đã dẫn nàng đi tìm mẹ trước đây, tiểu nha đầu hai mắt híp thành nguyệt nha, phấn khích nói.

Khương Thần hướng về phía Thải Thải gật đầu hai cái. Đoạn, hướng về phía ba người Chu Kiệt Luân, nói:

“Làm sao? Nhìn bộ dáng các ngươi giống như chuẩn bị giờ trò bỏ trốn.”

“Ngươi là ai? Chuyện này không liên quan tới ngươi.” Chu Kiệt Luân sau khi định thần lại, đang tính toán cầm tiền rời đi, không nghĩ tới bị Khương Thần phát hiện ra ý định. Lúc này lạnh lùng hỏi.

“Tất nhiên là chuyện này không liên quan tới ta.” Khương Thần cười nhạt nói: “Nhưng biết sao đây... hiện tại đột nhiên ta nổi hứng muốn quản chuyện bao đồng.”

“Thúc thúc…mẹ Thải Thải đã đền tiền, bây giờ áo của bọn họ là của mẹ có đúng không?” Thải Thải ở phía sau lưng Khương Thần, thò ra đầu nhỏ nhí nhảnh nói.

“Đúng vậy nha…vì vậy bọn họ hiện tại phải cởi áo ra để trả cho các ngươi.” Khương Thần cười cười đưa tay xoa đầu tiểu nha đầu.

Thải Thải nghe vậy liền đưa hai tay che mắt nói:

“Như vậy thì thật xấu hổ a.”

Ba người Chu Kiệt Luân làm sao nghe không ra Khương Thần cùng với Thải Thải người tung kẻ hứng. Lúc này sắc mặt xám thành màu gan heo. Chu Kiệt Luân hừ lạnh nói:

“Không ai nói cho ngươi biết, quản chuyện bao đồng sẽ gặp nhiều phiền toái hay sao?”

“Rất xin lỗi, chuyện đó chưa từng xảy ra trên người ta.” Khương Thần nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên nụ cười đầy ý vị.

Xung quanh lúc này đã xuất hiện một chút người chỉ trỏ.

“Chu thiếu, hiện tại làm thế nào?” Một trong hai nam tử phía sau lưng Chu Kiệt Luân lúc này khẽ nói.

Chu Kiệt Luân sắc mặt hiện lên chút đắn đo.

Hiện tại cởi quần áo giữa thanh thiên bạch nhật như thế này, không thể không nói đối với danh tiếng của hắn có ảnh hưởng sâu sắc.

Thế nhưng hai mươi triệu Thiên tệ a. Đây là một số tiền không hề nhỏ.

Mặc dù nhà hắn làm kinh doanh, ở Đế đô này cũng có chút nhân mạch, thế nhưng hai mươi triệu Thiên tệ này đối với hắn quả thật to lớn.

Lựa chọn giữa mặt mũi cùng với một số tiền lớn như vậy, hắn quả thật cần phải suy nghĩ.

Hiện tại xung quanh đã tụ tập đông người, thậm chí tiểu nha đầu Thải Thải mồm miệng nhanh nhẹn đã kể lại mọi chuyện vừa mới xảy ra ở đây, bởi thế cho nên đám người vây xung quanh này càng lớn xem kịch vui.

Hắn lúc này muốn ôm tiền bỏ trốn cũng không thể nữa.

“Thúc thúc, ngươi đoán vị thúc thúc kia sẽ trả lại tiền hay cởi quần áo.” Thải Thải đứng phía sau khẽ giật giật lưng áo Khương Thần, nhỏ nhẹ hỏi.

“Ngươi đoán xem?” Khương Thần cười đáp.

“Thải Thải đoán bọn họ sẽ cởi quần áo a.” Thải Thải nói: “Thế nhưng như vậy thật xấu hổ.”

Khương Thần nhìn bộ dáng che mặt xấu hổ của nàng, nội tâm lại thấy chút buồn cười. Đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn ba người Chu Kiệt Luân, hắn ra hiệu cho đối phương mau mau thực hiện yêu cầu của Lâm Thải Hân.

Tiền đã trao, cháo tất nhiên phải múc rồi.

Hiện tại bộ âu phục trên mình Chu Kiệt Luân liền thuộc về Lâm Thải Hân, bởi vậy nàng ra lệnh cho hắn cởi đồ cũng là hợp tình hợp lý.

“Cởi thì cởi, hừ…” Chu Kiệt Luân sau một phen đắn đo lập tức đưa ra quyết định.

Dù sao hiện tại trong người hắn có mặc đồ lót, bởi vậy cũng chỉ coi như mất mặt một chút. Đổi lại hai mươi triệu Thiên tệ tính ra còn lời lãi vô cùng.

Thời điểm Chu Kiệt Luân cởi bỏ toàn bộ trang phục trên người. Hắn hiện tại nửa thân trên liền không có gì, thân dưới liền mặc độc một chiếc quần lót.

Trước đó, Khương Thần đã dùng tinh thần lực của mình che lại hai mắt Lâm Thải Hân cùng với tiểu nha đầu Thải Thải đồng thời đem chiếc quần lót che chắn bộ vị nhạy cảm của Chu Kiệt Luân kia tiêu biến.

Chu Kiệt Luân không hề phát hiện ra bản thân lúc này đã trần như nhộng. Hắn đưa ánh mắt cay độc nhìn Khương Thần sau đó ôm mặt bỏ đi.

Hắn không hề biết sau ngày hôm nay danh tiếng sẽ thối um Thiên Độ quốc. Thậm chí hắn cũng không thể sống qua nổi hôm nay.

Trước khi Chu Kiệt Luân chạy đi, Khương Thần đã đưa vào người đối phương một đạo tinh thần lực, chỉ cần hắn dụng tâm, Chu Kiệt Luân sẽ chết một cách bất đắc kỳ tử.

“Thúc thúc, chúng ta lại gặp nhau a.”

Thải Thải mặc dù không hiểu tại sao thời điểm Chu Kiệt Luân cời đồ, hai mắt lại tối om. Thế nhưng nàng cũng không để ý tới điều đó. Hiện tại gặp được Khương Thần, nội tâm tiểu nha đầu vô cùng vui vẻ, bởi vậy chuyện khó hiểu cũng dẹp sang một bên.

Ngược lại Lâm Thải Hân từ nãy tới giờ vẫn luôn dõi mắt nhìn Khương Thần. Càng nhìn hắn, nội tâm nàng càng không hiểu thấu có một cỗ tư vị khó hiểu.

Nam tử này quả thật quá giống với Khương Thần mà nàng biết.

Từ cách hành xử, cử chỉ, hành động…đều rất giống. Nếu như không phải dung mạo hai người khác nhau, nàng có thể còn nhận lầm đây.

“Chuyện vừa rồi liền cảm ơn ngươi.” Bước lên một bước, thanh âm trong trẻo của nàng vang lên.

“Dệt hoa trên gấm mà thôi. Nếu như ta không đứng ra, tin tưởng ngươi cũng có thể giải quyết được.” Khương Thần cười nhạt nói. Hai mắt không nhìn Lâm Thải Hân, hiện tại hắn đang trêu đùa cùng với tiểu nha đầu Thải Thải.

“Thúc thúc, ngươi tới Đế đô từ khi nào…chỗ này rất gần nhà của Thải Thải a, ngươi có muốn đến nhà Thải Thải chơi không?” Thanh âm nãi thanh nãi khí của Thải Thải vang lên.

Dứt lời, nàng còn đưa hai mắt long lanh nhìn Khương Thần, khẽ nháy nháy ra hiệu cho hắn đồng ý.

Khương Thần nghĩ lại cảnh nàng bán mẹ trước đây, nội tâm lại biến thành màu đen.

Tiểu nha đầu này xem ra rất chăm chỉ mai mối đây. Không biết tên Vân Tu Kiệt kia có hay không cảm thấy nguy hiểm khi sinh ra tiểu nha đầu này.

“Hiện tại chúng ta chuẩn bị đi ăn, ngươi có thời gian ngồi lại một chút hay không?” Lâm Thải Hân khẽ nói: “Tiện đây cũng cảm tạ ngươi lần trước đã chiếu cố Thải Thải.”

“Rất không may hiện tại ta có việc bận trong người.” Khương Thần lộ ra vẻ mặt tiếc nuối nói: “Như vậy đi, lần tới gặp nhau, ta sẽ mời các ngươi một bữa.”

“Thúc thúc, ngươi nói dối phải không?” Thải Thải đột nhiên nói.

“Tiểu nha đầu, tại sao nói vậy?” Khương Thần cúi xuống nhìn lấy Thải Thải đang đong đưa tay mình, khẽ nói.

“Thải Thải biết ngươi đang nói dối.” Thải Thải bĩu môi nói.

Khương Thần chỉ khẽ lắc đầu không nói gì.

Đoạn, hắn móc ra từ trong túi một chiếc hộp nhỏ làm bằng ngọc đưa cho Lâm Thải Hân nói:

“Viên thuốc này đối với ngươi có chút tiểu tác dụng, gặp được nhau liền là có duyên, tiễn đưa cho ngươi vậy.”

Đứng phía dưới, tiểu nha đầu khuôn mặt hiện lên chút phấn khích.

Thúc thúc xem ra cũng biết tán gái nha! Nội tâm nàng thầm nghĩ.

Nếu như Khương Thần biết được hiện tại nàng nghĩ gì, hắn có lẽ muốn đập đầu vào gối chết cho rồi.

Thứ hắn vừa đưa cho Lâm Thải Hân liền là một khỏa Trú Nhan Đan.

Trú Nhan Đan công dụng liền như tên gọi. Có thể trú nhan, lưu giữ thanh xuân. Đối với Lâm Thải Hân có ít nhất lưu giữ hai ba mươi năm thanh xuân của nàng.

Sau khi tặng cho nàng Trú Nhan Đan, Khương Thần liền rời đi.

Trên tòa cao ốc, Tiểu Lam cùng Tiểu Ái nhìn theo bóng lưng Khương Thần rời đi, cả hai không hẹn mà cùng thở dài một hơi.

“Nhìn bộ dáng tiên sinh dường như lại muốn rời đi một lần nữa.” Tiểu Ái lắc đầu khẽ nói.

“Có nên nói chuyện kia cho tiên sinh không?”

“Ta nghĩ không nên.”

“Hi vọng sau này còn có thể được gặp lại hắn.”

“…”

Khương Thần trước khi rời khỏi Đế đô đã cho đạo tinh thần lực lạc ấn trong người Chu Kiệt Luân phát nổ khiến hắn chết không toàn thây.

Chết đi rồi thanh danh của hắn cũng triệt để bại liệt.

“Nghĩ tới lúc trước dường như vẫn còn một vài kẻ thù chưa tính toán…xem ra trước khi ra đi cũng nên dọn dẹp thoáng một phát.” Hư không trống rỗng vang lên một đạo thanh âm phiêu miểu.

Vân Lam thành phố…

Đây là một thành phố trung tâm của một tỉnh lẻ. Nói tới giàu có cũng không hẳn giàu có. Nếu như xét so với các thành phố thuộc các tỉnh lẻ khác cũng thuộc tầng lớp trung lưu.

Tất nhiên so với Vân Minh thành phố cùng với Vẫn Triết liền là không bằng. Hai thành phố kia không phải thành phố trung tâm tỉnh lẻ mà là thành phố trực thuộc trung ương giống như Đế đô.

Lại nói, Vân Lam thành phố cách đây vài năm do một nhà Vương gia độc đại. Thế nhưng trong một đêm, Vương đại thiếu gia Vương Bác Văn cùng với khách khanh trưởng lão chết thảm.

Sau đó Vương gia liền bị Cao gia Vẫn Triết đè ép. Hiện tại rơi vào thảm cảnh, từ một gia tộc giàu có bây giờ chỉ dám thu mình làm một tiểu gia tộc bình thường tại Vân Lam thành phố.

Khương Thần lúc này đang đứng trên không trung nhìn xuống Vân Lam thành phố.

Không mất nhiều thời gian để có thể lật lại những kẻ từng tính toán hay gây xích mích với mình. Bởi vậy, lúc này Khương Thần đang tìm tới kẻ đầu tiên trong danh sách đó.

Mục tiêu đầu tiên đáng nhẽ là Trương gia. Thế nhưng Trương gia đã bị hắn tiêu diệt gần như không còn một mống. Vì vậy mục tiêu tiếp hiện tại liền là Vương Bác Văn tại Vân Lam thành phố này.

Người này nếu như hắn nhớ không lầm, lúc trước đã từng buông lời miệt thị hắn trong buổi họp lớp của Mộng Phạn.

Đúng vậy. Chính là hắn.

Lúc trước dự định giết đối phương trong buổi họp lớp đó, cuối cùng lại quên mất.

Thế nhưng kẻ này tới thành Tây Vẫn Triết cùng với đám người Cao Nhược Vũ sau đó bị quỷ hồn quấn thân. Hiện tại cỏ cũng đã mọc cao ba thước.

Khương Thần hỏi qua một lượt người dân tại Vân Lam thành phố, biết được Vương Bác Văn đã chết từ lâu, Vương gia đã lâm vào suy thoái, hắn bỏ qua đối phương tiếp tục tìm tới kẻ thù tiếp theo.

Một số hiểu lầm nhỏ gây nên xích mích như Nạp Lan Kiệt, Cố Hào Kiện hắn cũng không rảnh rỗi truy tội.

Lúc này Khương Thần đang đạp lên không trung phi hành trên bầu trời Thiên Độ quốc. Tốc độ phi hành so với máy bay tân tiến nhất tại Lam Hải tinh còn nhanh hơn rất nhiều.

Chỉ một thoáng, hắn đã lơ lửng trên một khu rừng rậm âm u.

Trung tâm khu rừng này chướng khí mù mịt, khói sương dày đặc khiến cho vệ tinh cũng khó lòng có thể biết nơi đó có gì.

Khương Thần ngược lại, hắn chỉ cần nhìn thoáng qua liền biết dưới lớp sương mù dày đặc kia là một căn biệt thự hoa lệ.

Không.

Nói chính xác hơn là một sơn trang rộng lớn.

Mục tiêu tiếp theo của hắn chính là nơi này - sào huyệt của Vu tộc.