Vô Tận Trùng Sinh

Chương 183: Gặp lại Chu Kiệt Luân




Khương Thần lúc này đang nhàn nhã đi trên phố. Phong cách ăn mặc giản dị nhưng sáng sủa, mái tóc dài khác biệt so với phần đông nam tử còn lại, làn da trắng mịn cộng thêm khuôn mặt tuấn tú.

Hình tượng hiện tại của Khương Thần có thể nói là khiến cho các tiểu mê muội trên đường không ngừng liếc nhìn. Không thể không nói, cỗ thân thể này lớn lên quả thật soái hơn hắn lúc trước rất nhiều.

Khương Thần vốn không quan tâm giá trị nhan sắc lắm, thế nhưng được những người khác âm thầm nghị luận cũng khiến cho hư vinh trong lòng hắn có chút tăng lên.

Từ nãy đến giờ, hắn vẫn một mực đi theo một vị nữ nhân cùng một tiểu nữ hài. Kia không ai khác ngoài Lâm Thải Hân cùng tiểu nha đầu Thải Thải.

Hai mẹ con nàng đi đến đâu người đi đường đều dẹp ra đến đó. Không phải bởi vì hai người có vấn đề gì cả mà là bọn họ sợ hãi trước thứ mà tiểu nha đầu Thải Thải kia đang dắt theo.

Bình thường mỗi khi xuống phố đi dạo, người ta thường thường sẽ dắt theo chó hoặc bế theo mèo. Thế nhưng tiểu nha đầu kia khoa trương hơn.

Nàng trực tiếp dắt theo một con cá sấu. Thậm chí sợi dây nàng buộc vào cá sấu kia chẳng qua là hờ hững buộc vào một bên chân nó mà thôi. Hoàn toàn không có một chút dấu hiệu nào cho thấy sự an toàn của cá sấu đối với người xung quanh.

Khương Thần nhìn bộ dáng thấp lùn của Thải Thải cộng thêm bên mình có thêm con cá sấu kia liền liên tưởng tới một chút sự tình thú vị. Nội tâm không khỏi bật cười mấy lần.

Lúc trước tại Đại Thiên Nguyên Giới, cụ thể là một phiến thế giới có tên Già Lam thế giới. Nơi đó hắn đã từng chạm mặt một tiểu nha đầu tên là Hỏa Lạt Tiêu.

Người đúng như tên, tính khí dữ dằn, nghịch ngợm, quậy phá cơ hồ khiến cho bất cứ nơi đâu nàng đi qua đều sẽ gà bay chó chạy. Thế nhưng bởi vì gia thế thuộc hàng số má tại Già Lam thế giới nên không ai dám làm gì nàng.

Thời điểm nàng ra ngoài đi dạo thường thường trái phải mỗi bên sẽ dắt theo hai tôn yêu thú khổng lồ.

Thậm chí lần hắn chạm mặt nàng kia, bên phải nàng là một tôn Thiên Ngạc khổng lồ. Thiên Ngạc to lớn đến mức Hỏa Lạt Tiêu khi đó chỉ lớn chừng cỡ móng chân Thiên Ngạc.

Hiện tại hình ảnh Thải Thải dắt theo cá sấu kia so với Hỏa Lạt Tiêu cũng hao hao như vậy.

Mà cá sấu kia đối với Khương Thần đâu còn lạ lẫm. Chính là Tiểu Ngạc đã từng chung sống với hắn trên Mê Thất đảo.

Hiện tại mặc dù vẫn giữ được thân thể trắng bóc như bị bệnh bạch tạng, thế nhưng thân hình so với mấy năm trước to lớn hơn không biết bao nhiêu.

Có lẽ hiện tại không cần phải vận động nhiều, thức ăn dâng tới miệng, bản thân sinh ra lười biếng nên mới béo ú đến mức như kia. Thậm chí đi lại còn khó khăn, nhiều lúc đi chậm tới nỗi tiểu nha đầu Thải Thải phải cầm dây kéo thật mạnh, thúc giục mới chịu đi tiếp.

“Ai nha Tiểu Ngạc a…ai kêu ngươi bình thường ăn nhiều như vậy…hiện tại phải đi tập thể dục giảm béo a.”

“Cáp…cáp…” Tiểu Ngạc há miệng ra đớp hai cái vào không khí, ánh mắt nhìn Thải Thải ra hiệu phản đối.

“Ngươi lại còn phản đối? Hiện tại mỗi ngày đều phải đi bộ giảm béo, nếu không liền không cho ngươi ăn ngon nữa.” Thải Thải hai tay chống hông, khuôn mặt nghiêm túc nói.

Nhìn bộ dáng trưởng bối giáo hài tử của nàng như vậy, Khương Thần đứng từ xa chỉ muốn cười phá lên. So về tuổi tác, Tiểu Ngạc có lẽ chỉ thua kém mẹ nàng vài năm đây.

Lúc này, trên đỉnh một tòa cao ốc đứng lấy hai tiểu nữ hài. Hai người này lần lượt chính là Tiểu Lam cùng Tiểu Ái. Cả hai sớm đã không còn ở chung với Lâm Thải Hân thế nhưng vẫn một mực âm thầm đi theo bảo vệ nàng.

Hiện tại nàng đi ra ngoài, bởi thế cả hai cũng vì thế đứng từ xa quan sát cùng bảo vệ.

“Tiên sinh quả thật muốn hù chết bảo bảo.” Tiểu Lam vuốt ngực khẽ nói.

Tiểu Ái cũng cười khổ, âm thầm đổ một trận mồ hôi lạnh.

Ban đầu nhìn thấy Khương Thần đi theo sau hai mẹ con Lâm Thải Hân một đoạn dài, cả hai còn định xông tới dạy cho hắn một bài học đây. Sau khi nhận ra là Khương Thần, cả hai mới biết bản thân mình vừa mới đi dạo một vòng quanh Quỷ Môn Quan.

Phía dưới, Khương Thần cũng biết sự tồn tại của Tiểu Lam cùng Tiểu Ái. Thế nhưng hắn cũng không để tâm đến chuyện đó lắm.

Đợi cho hắn rời đi, cả hai chính là tồn tại số một số hai tại Lam Hải tinh này. Tin tưởng có hai nàng, sau này Lâm Thải Hân sẽ không gặp chút nguy hiểm nào nữa.

Lại nói, Khương Thần toan tính đi theo sau Lâm Thải Hân đến cuối con phố, bản thân hắn liền sẽ rời đi. Thế nhưng thời điểm hắn dự định rời đi lại có chút biến cố xảy đến với hai mẹ con nàng.

Số là cả hai mẹ con Lâm Thải Hân đang đi trên đường, tiểu nha đầu có lẽ liền đói bụng. Nàng sau đó liền vòi vĩnh lth dẫn đi ăn.

Sau đó hai ngườirẽ vào một nhà hàng ven đường liền va phải một nhóm người.

Nhóm này có ba người, dẫn đầu là một tên nam tử tuổi tầm ba mươi. Mày râu nhẵn nhụi, áo quần sạch sẽ, khuôn mặt cũng có chút tuấn tú.

Điểm duy nhất khiến cho nam tử này mất điểm liền là ánh mắt hơi nhỏ. Đây nếu như xét về nhân tướng học liền là loại người nhỏ mọn, hay chấp vặt.

Thời điểm hai mẹ con Lâm Thải Hân bước vào nhà hàng, cá sấu nhỏ khiến cho đám người kia sợ hãi, đặc biệt là nam tử dẫn đầu kia. Hắn loạng choạng ngã về phía sau. Nếu như không có người đi cùng dìu đỡ, có lẽ hôm nay hắn liền xấu mặt.

Lại phải nói thêm một điều, tính cách Lâm Thải Hân liền vô cùng giản dị, do vậy mỗi lần ra đường đều cùng với Thải Thải ăn mặc không quá lộng lẫy.

Điều này lọt vào mắt tên nam tử kia liền là hai người không có tiền. Bởi vậy sau sự tình bị dọa sợ, hắn liền muốn trút giận lên đầu hai mẹ con Lâm Thải Hân.

“Hừ, hỗn nha đầu, ngươi có biết bộ quần áo của ta bao nhiêu tiền không? Cá sấu của ngươi làm bẩn quần áo của ta, hiện tại nếu như không đền tiền, chuyện này liền không xong.” Nam tử kia hùng hùng hổ hổ nói.

Ban đầu, thời điểm va chạm với đám người này, Thải Thải cũng đã vô cùng lễ phép cúi đầu xin lỗi, đồng thời chỉ trích Tiểu Ngạc đi đứng không cẩn thận.

Không nghĩ tới đám người kia thấy hai mẹ con nàng yếu thế liền được đà lấn tới. Hiện tại tiểu nha đầu bị mắng, hai mắt liền rưng rưng.

“Thúc thúc…Thải Thải không cố ý a, Tiểu Ngạc cũng không cố ý dọa các ngươi sợ.”

Nói đoạn, nàng đưa một tay níu lấy vạt áo Lâm Thải Hân, miệng méo xệch sang một bên nói:

“Mẹ…không phải lỗi của Thải Thải đúng không?”

“Thải Thải ngoan, đây không phải lỗi của ngươi.” Lâm Thải Hân cưng chiều lau nước mắt cho tiểu nha đầu. Đoạn nàng quay sang đám người kia, khuôn mặt hiện lên vẻ nghiêm túc: “Bộ quần áo của ngươi bao nhiêu tiền, chúng ta tại đây có thể đền.”

Đám người kia, đặc biệt là tên nam tử dẫn đầu, ban đầu chỉ muốn vãn hồi lại chút mặt mũi. Thế nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Thải Hân, sắc tâm chợt nổi.

Hắn mỉm cười nói:

“Nhìn bộ dáng của các ngươi liền biết không đền nổi quần áo của ta. Thế nhưng ai bảo ta tấm lòng nhân từ đây.”

Nói đoạn, nam tử kia đảo mắt nhìn từ đầu tới chân nàng một lượt, nói:

“Chỉ cần ngươi chịu đi ăn với ta một bữa cơm, chuyện này coi như chấm dứt.”

Phía xa, Khương Thần nhìn thấy sự việc xảy ra, bản thân hắn liền khẽ lắc đầu. Lâm Thải Hân hiện tại mặc dù đã làm mẹ hài tử, thế nhưng là nha. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Danh hiệu tiểu ác ma Đế đô vẫn còn đó, ba người kia gây sự lên đầu nàng coi như không sáng suốt.

“Nói tới lại thấy kẻ kia có chút quen mắt.” Khương Thần nhíu mày nhìn tên nam tử dẫn đầu ba người, khẽ lẩm nhẩm.

Bình thường hắn sẽ không dễ dàng ghi nhớ một người qua đường. Thế nhưng chỉ cần đã từng có tiếp xúc với hắn, hắn dụng tâm suy nghĩ liền sẽ nghĩ ra kẻ đó là ai.

Hiện tại Khương Thần cũng tốn một hồi suy nghĩ.

Người kia nếu như hắn đoán không lầm liền tên là Chu Kiệt Luân. Trước đây đã từng có chút xích mích với hắn trong dịp hắn cùng với hai ông cháu Từ Trạch Đông đi tới hội đấu giá nguyên thạch.

Phải rồi!

Chính là hắn!

Mặc dù trải qua nhiều nắm không gặp, thế nhưng loại ánh mắt gian xảo tiểu nhân kia lại không lẫn đi đâu được.

Thời điểm trước kẻ này còn xúi giục Nạp Lan Kiệt của Nạp Lan gia gây hấn với bọn hắn đây.

“Lúc trước quên không tính sổ với ngươi, hiện tại đánh chủ ý lên nàng, vậy hôm nay ngươi liền bỏ mạng lại đây a.” Khương Thần khẽ nở một nụ cười. Không gian xung quanh đột nhiên có cảm giác trầm trọng.

Người đi trên đường một khi đi ngang qua người Khương Thần đều không tự chủ khẽ run lên một hồi.

“Không cần, hiện tại nói xem bộ quần áo ngươi bao nhiêu tiền, ta ngay tại chỗ đền cho ngươi.” Lâm Thải Hân khuôn mặt hiện lên vẻ không kiên nhẫn, khẽ nói.

“Ha ha…tốt, hai mươi triệu, ngươi tại chỗ đền cho ta.” Chu Kiệt Luân khóe miệng khẽ nhếch lên, cười đáp.

Lâm Thải Hân nghe tới đối phương đưa ra một cái giá tiền không thể tưởng tượng nổi, nội tâm càng thêm ghét bỏ.

Đây chẳng phải là gcông phu sư tử ngoạm thì là gì. Mặc dù trong lòng khó chịu, ngoài mặt nàng cũng không thể hiện ra chút gì.

“Ngươi chắc chắn hai mươi triệu?”

“Mười mươi hai mươi triệu.” Chu Kiệt Luân chắc như đinh đóng cột nói.

Bên cạnh hắn, hai tên nam tử khác đều che miệng khẽ cười. Ánh mắt cũng như có như không đảo qua những bộ vị mẫn cảm của Lâm Thải Hân, nội tâm tấm tắc khen.

Nữ nhân này quả thật là cực phẩm.

Nữ nhân một con…đây càng thêm thành thục a.

Nếu như có thể nằm với nàng một đêm, giảm mười năm tuổi thọ thì có làm sao?

“Tốt, hai mươi triệu là giá của bộ quần áo đó, ta đưa ngươi hai mươi triệu có phải bộ quần áo đó thuộc về ta hay không?”

“Đúng vậy.” Chu Kiệt Luân không chút suy nghĩ, cười đáp.

Theo hắn thấy, bộ quần áo hai người này mặc chẳng qua là chút đồ rẻ tiền, hiện tại dây dưa chẳng qua là đang đợi người đến mà thôi.

Mặc dù hắn không phải người Đế đô nhưng tại Đế đô cũng có chút nhân mạch. Tại nơi đây, trừ khi gặp phải người có bối cảnh, còn lại hắn đều không sợ bất cứ ai.

“Tốt thôi, số tài khoản của ngươi là gì, ta liền đánh hai mươi triệu cho ngươi.” Lâm Thải Hân bình đạm nói.

Sau một phen giày vò, điện thoại của Chu Kiệt Luân rốt cục thông báo hắn đã nhận được hai mươi triệu Thiên tệ từ một số tài khoản lạ.

Bản thân hắn lúc này hai mắt trợn trừng lên.

Báo ra giá hai mươi triệu chẳng qua là tùy ý mà thôi, hắn cũng không ngờ nữ nhân này trực tiếp chuyển cho hắn hai mươi triệu không chút nháy mắt.

Hai mươi triệu không phải là con số nhỏ a, xem ra nữ nhân này bối cảnh sau lưng không tầm thường chút nào.

“Hiện tại bộ quần áo trên người ngươi là của ta. Mau cởi ra!” Lâm Thải Hân sắc mặt hiện lên vẻ lạnh lùng nói.

Bên cạnh nàng, tiểu nha đầu Thải Thải vội vàng che miệng cười. Mặc dù nàng nhỏ tuổi thế nhưng đã phân biệt được đâu là tốt xấu.

Ban đầu đối với việc mẹ đồng ý bồi thường tiền, nàng còn tự trách do mình mà làm mẹ mất tiền đây. Không nghĩ tới hóa ra từ nãy tới giờ mẹ liền đang đùa nghịch đám người này.

“Chuyện này…” Chu Kiệt Luân sắc mặt hiện lên chút khó coi.

Lúc trước hắn bị sắc đẹp của Lâm Thải Hân mê hoặc, máu dồn lên não, không kịp suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện. Hiện tại tiền cũng đã nhận, nếu như nuốt lời, người càng xấu mặt hơn là hắn.

Thời điểm đang định thoái thác bỏ đi, một thanh âm lạnh lùng không chút cảm xúc vang lên:

“Nếu ngươi không cởi bộ quần áo đó ra, ngày hôm nay ngươi liền không ra được Đế đô.”