Vô Tận Trùng Sinh

Chương 153: Hai tiểu nữ hài bán hoa




Lại nói, Khương Thần nhìn theo bóng lưng hai tiểu nữ hài kia, từ bóng lưng của hai nàng, hắn có thể nhìn thấy được hình ảnh của tiểu nha đầu nhà mình, trong lòng không khỏi nổi lên chút gợn sóng.

Thời điểm còn nhỏ như vậy liền phải tự lo cho cuộc sống của mình, hai nàng hẳn là trôi qua không chút dễ dàng gì.

Khương Y Na trước đó cũng tựa như vậy. Nếu như không phải Khương Thần hắn mượn cỗ thân xác này đến thay người kia làm ca ca nàng, có lẽ nàng hiện tại cũng phải sống một mình nơi lạnh giá kia.

Lại nói, hai tiểu nữ hài sau một loáng liền dựa vào vẻ khả ái đáng yêu của mình bán hết số hoa, điều này gây nên một chút ánh mắt không có hảo ý.

Ngay tại thời điểm hai nàng dắt tay nhau tung tăng đi về liền bị một vị trung niên nam tử to béo, sắc mặt dữ tợn chặn lại.

“Hai tiểu tiện nhân, ai bảo các ngươi tại trên địa bàn của ta bán hoa?” Trung niên bụng phệ chặn đứng hai tiểu nữ hài, quát lên.

Hai tiểu nữ hài nhìn thấy một bóng dáng to lớn, lúc này mới ngẩng mặt lên liền nhận được câu quát kia của trung niên nam tử, cả hai không tự chủ được giật nảy mình, rụt rè nói:

“Thúc thúc, chúng ta không biết nơi này là địa bàn của ngươi, chúng ta bây giờ liền đi.”

“Muốn đi?” Trung niên bụng phệ vung tay lên, cùng lúc đó, một đám tầm năm sáu thanh niên mặt mũi dữ tợn từ bốn phía bao vây lấy hai tiểu nữ hài.

Trung niên nam tử này là công viên nước địa đầu xà, hắn thường xuyên tại nơi này tụ tập đám thanh niên hư hỏng trộm đồ của những người tới đây.

Không chỉ vậy, trung niên nam tử còn cầm đầu một đường dây mua bán trẻ em. Hắn mấy ngày nay đều chú ý đôi song bào thai tỷ muội này rất lâu.

Nhận ra cả hai dường như không có người thân thích, hắn lần này liền dẫn theo đám thanh niên hư hỏng hành động, chủ tâm liền chính là bắt cóc hai tiểu nữ hài bán lấy tiền ăn chơi.

Lại nói, lúc này hai nữ hài đều bị dọa sợ. Một trong hai người đẩy người còn lại ra xa, kêu lên:

“Muội muội, mau chạy đi tìm người!”

“Các ngươi ai cũng đừng hòng thoát.” Trung niên nam tử bụng phệ cười lạnh.

Mấy thanh niên nam tử cũng xúm tới.

Tiểu nữ hài tuy nghĩ đến chạy trốn, cũng hành động thật nhanh, thế nhưng chung quy các nàng chỉ mới năm sáu tuổi, làm sao có thể là đối thủ của những thanh niên sức khỏe này.

Các nàng rất nhanh liền bị bắt lại.

“Thúc thúc, van cầu ngươi thả chúng ta ra, chúng ta lần sau không dám tới đây bán hoa nữa.”

“Hừ, không có lần sau? Muốn không có lần sau vậy thì gia bắt các ngươi đi là xong.” Trung niên bụng phệ nhe ra hàm răng ố vàng, hơi thở hôi thối nói.

“Không không không, chúng ta chắc chắn không dám nữa, cầu thúc thúc tha chúng ta…tiền bán hoa chúng ta đều giấu một chỗ, thúc thúc nếu như thả chúng ta đi, chúng ta nhất định đem tiền tới cho thúc thúc.” Một trong hai tiểu nữ hài khuôn mặt vẫn giữ được vẻ kiên cường, không sợ hãi nói.

“Ha ha, ta bắt các ngươi rồi còn lo tiền của các ngươi chạy mất hay sao?” Trung niên cười nói: “Trước hết đưa đi đã.”

“Ngươi có biết hay không, hành động này của ngươi liền chính là phạm pháp.”

Một đạo thanh âm đột nhiên vang lên. Nương theo đạo thanh âm này, trung niên nam tử dáng cười khả ố cũng dừng lại.

“Hừ, gia làm việc, kẻ nào ở đây ngáng đường. Cút.” Trung niên bụng phệ nhìn về một phía, nơi đó xuất hiện hai bóng người một lớn một nhỏ, nói.

“Ca ca, cứu lấy chúng ta!” Hai tiểu nữ hài nhìn thấy hai bóng người kia, lúc này la lên.

Hai bóng người kia ngoại trừ Khương Thần cùng Khương Y Na thì còn ai.

Cách đấy vài phút, thời điểm hai tiểu nữ hài bán hoa bị đám người trung niên bao vây, sự việc này đã rơi vào tầm mắt Khương Y Na.

Sau đó Khương Y Na bởi vì cảm thấy hai tiểu nữ hài đáng thương liền đem chuyện này nói với Khương Thần, cầu Khương Thần cứu lấy các nàng. Bởi vậy mà có sự tình hiện tại.

“Ngươi có điếc hay không? Đại ca bảo ngươi cút, ngươi không nghe được sao?” Một thanh niên khuôn mặt dữ tợn, tay cầm một khúc cây chỉ thẳng Khương Thần quát lên.

Thế nhưng sau một khắc, cánh tay của hắn không hiểu thấu bị người vặn cho biến thành bánh quai chèo.

“A….A…” Thanh niên mặt mũi hung tợn kia bấy giờ mới nhận được cơn đau từ cánh tay truyền tới. Hắn không khỏi há hốc miệng rống lên như lợn bị chọc tiết.

Đám thanh niên xung quanh nhìn thấy đồng bọn bị đòn đau lập tức mặt mũi hung hãn xông tới Khương Thần hòng trấn áp đối phương.

“Hừ.” Khương Thần sâu trong mắt lóe lên một đạo sát ý.

Đoạn, Khương Thần dẫn dụ đám trung niên nam tử bụng phệ đuổi theo tới một góc khuất. Chỉ nghe thấy những thanh âm kêu la thảm thiết vang lên, đến khi không còn chút động tĩnh gì cũng là lúc Khương Thần ung dung bước về phía ba tiểu nha đầu.

Ba tiểu nha đầu khuôn mặt lúc này vẫn còn chút lo lắng, nhìn thấy Khương Thần đi ra, cả ba không hẹn mà cùng nhảy nhảy nhót nhót chạy về phía hắn.

“Ca ca, cảm ơn ngươi đã giúp đỡ.” Hai tiểu nữ hài bán hoa nãi thanh nãi khí nói: “Tiểu bằng hữu, cảm ơn ngươi đã giúp đỡ.”

Khương Thần ngồi xổm xuống, khẽ cười nói:

“Hai người các ngươi tên gì? Nhà ở đâu? Ca ca sẽ đưa các ngươi về.”

Hai tiểu nữ hài nhìn nhau, một vị rụt rè nói:

“Ta là tỷ tỷ Mộ Hân Lam.”

“Ta là muội muội Mộ Hân Nhi. Nhà chúng ta ở khu dân nghèo cách xa nơi này, thế nhưng ta cùng tỷ tỷ có thể tự về được, ca ca ngươi mau dẫn tiểu bằng hữu về đi kẻo trời tối.” Tiểu nữ hài còn lại nãi thanh nãi khí nói.

Khương Thần mỉm cười đưa tay véo véo hai má nàng nói:

“Không sao, ca ca sẽ đưa các ngươi về.”

“Ca ca, thúc thúc béo đâu?” Mộ Hân Lam chớp chớp mắt hỏi.

“Bọn họ a…” Khương Thần cười đáp: “Ca ca vừa rồi đã nói rằng mời bọn họ đi uống rượu, bọn họ vui vẻ liền tới đó trước a.”

Hai tiểu nữ hài nghe vậy không chút nghi ngờ, gật gật đầu nhỏ.

Sau đó, Khương Thần liền cùng Khương Y Na dẫn theo hai tiểu nữ hài này về nhà.

Thông qua hai tiểu nữ hài này nói chuyện, hắn đại khái biết được hoàn cảnh của cả hai.

Nguyên bản ban đầu hắn tưởng cả hai nàng đều không cha không mẹ, thế nhưng hóa ra không phải. Hai nàng chính là có mẹ, chẳng qua người kia bị bệnh không ra được khỏi nhà. Về phần cha cả hai, hắn ta sau khi biết vợ mang thai cộng thêm thân mang bệnh tật, hắn đã sớm bỏ đi từ mấy năm trước.

Bởi vì lý do mẹ mang bệnh không làm kiếm ăn được, hai nàng đành phải chạy ra ngoài bán hoa để có tiền trang trải sinh hoạt phí.

Khương Thần nghe hai nàng kể chuyện, bản thân hắn cũng có chút cảm động. Hai tiểu nha đầu này số phận cũng quá đáng thương a.

Chuyện này hắn tính toán, nếu như có thể giúp đỡ được các nàng, có lẽ hắn cũng tranh thủ một hai giống như Lam Tiểu Nhu năm xưa.

Xe bus đi một quãng đường dài cho đến bến cuối cùng, hai tiểu nữ hài mới ra hiệu cho Khương Thần cùng Khương Y Na xuống xe.

Bến xe cuối cùng cũng là địa điểm giáp với ngoại thành.

Khác với trung tâm thành phố hoa lệ, nơi này cảnh sắc có chút ảm đạm. Mặc dù thỉnh thoảng vẫn có những khu nhà nhiều tầng, thế nhưng đều vô cùng cũ nát.

Buổi đêm ánh đèn đường le lói khiến cho nơi đây càng thêm tiêu điều.

“Ca ca, tới đây là được rồi, nhà của chúng ta ở đằng kia rồi.” Mộ Hân Nhi lễ phép nói. Đoạn hướng tay chỉ về phía một hẻm nhỏ tối đen khuất sau những gốc cây.

“Không sao, tiễn người liền tiễn cho chót, ta liền dẫn các ngươi về tới nhà mới yên tâm.” Khương Thần cười cười đáp.

Bên này, Khương Y Na tiểu nha đầu cũng ra sức gật đầu nói:

“Hai tiểu bằng hữu, Y Na cũng muốn nhìn nhà các ngươi một chút.”

Hai tiểu nữ hài nghe vậy, khuôn mặt mặc dù hiện lên chút do dự, thế nhưng sâu trong mắt lại có chút cảm kích.

Đoạn, Mộ Hân Lam cùng Mộ Hân Nhi hai người mỗi người kéo một tay Khương Y Na hưng phấn đi và ngõ nhỏ.

Từ phía sau, nhìn ba người bộ dáng tương đồng, Khương Thần không hiểu thấu trong lòng xuất hiện một cỗ ngọt ngào.

Hắn không biết, từ bao giờ hắn đột nhiên có cảm giác ưa thích mấy tiểu nữ hài như vậy. Có lẽ bởi vì ảnh hưởng từ tiểu nha đầu Khương Y Na này đi.

Lại nói, hai tỷ muội họ Mộ sau khi dẫn hai người Khương Thần về tới nhà. Đứng trước cửa nhà, không đợi gõ cửa, cửa lại mở trước.

Từ trong nhà, một vị nữ tử tuổi tầm hai sáu dáng vẻ gầy gò ốm yếu, khuôn mặt xanh xao vàng vọt đi ra, trong miệng còn vừa cười vừa nói:

“Hân Lam, Hân Nhi đã về a, nhìn xem ma ma hôm nay làm cho các ngươi món gì.”

Bởi vì Mộ Hân Lam cùng Mộ Hân Nhi đều sẽ bán hoa từ chiều tới tối muộn mới về, nên hiện tại mặc dù đã chín mười giờ tối, hai nàng vẫn còn chưa được ăn.

Lại nói, nữ tử từ trong nhà bước ra, sau khi nói một câu kia, nàng người đầu tiên nhìn thấy là Khương Thần, khuôn mặt hiện lên chút ngoài ý muốn nói:

“Xin hỏi…ngươi tìm ai?”

Khương Thần không đáp, ngược lại ngưng mắt nhìn kĩ nữ tử này.

Nữ tử này bộ dáng mặc dù gầy gò ốm yếu, khuôn mặt hốc hác, thế nhưng vẫn giữ lại được những đường nét thanh tú.

Nói đùa. Sinh ra được hai tiểu nha đầu đáng yêu như Mộ Hân Lam, Mộ Hân Nhi, mẹ của bọn chúng làm sao có thể không xinh đẹp.

Lại nói, Mộ Hân Lam, Mộ Hân Nhi thấy nữ tử không nhìn mình, liền ra sức nhảy lên với với tay:

“Ma ma, chúng ta ở đây, mau nhìn.”

“Đúng vậy, chúng ta ở dưới này.”

Bấy giờ, nữ tử kia mới cúi xuống, nhìn thấy hai tiểu nha đầu nhà mình, nàng nở một nụ cười bi thương, ngồi xổm xuống hai tay xoa đầu hai nàng nói:

“Tại sao hôm nay lại về muộn thế? Các ngươi có biết ma ma lo cho các ngươi thế nào không?”

Hai tiểu nha đầu cười híp mắt lại, lần lượt móc từ trong túi ra những đồng xu cùng tờ tiền lẻ, nói:

“Ma ma nhìn xem, ngày hôm nay chúng ta bán được hết hoa a.”

Nữ tử nghe vậy, sâu trong đôi mắt hiện lên chút sương mù. Dĩ vãng mỗi lần Hân Lam cùng Hân Nhi đi bán hoa trở về, nàng đều sẽ không cầm được nước mắt mà khóc.

“Ma ma không khóc.”

“Ma ma không được khóc, khóc rồi sẽ bệnh.”

“Ma ma không khóc.” Nữ tử chớp thật nhanh đôi mắt, nuốt những giọt nước mắt trở lại.

Đoạn, nàng đứng dậy, hướng về phía Khương Thần:

“Hân Lam, Hân Nhi, vị này là…?”

“A đúng rồi ma ma.” Mộ Hân Lam lúc này mới sực nhớ ra điều gì, nàng hướng về Khương Thần cùng Khương Y Na nói: “Đây là đại ca ca, chính hắn đã mua hoa giúp chúng ta…không chỉ vậy chính hắn đã đánh người xấu giúp chúng ta.”

“Đúng vậy đúng vậy.” Mộ Hân Nhi gật đầu như gà mổ thóc nói.

Nữ tử mặc dù nghe câu được câu không từ hai tiểu nha đầu, cũng không rõ đã có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng nàng hiểu được đại khái, Khương Thần đã giúp đỡ hai tiểu nha đầu, đồng thời đưa hai nàng về nhà.

“Tiểu huynh đệ, cảm ơn ngươi đã đưa Hân Lam cùng Hân Nhi về. Nếu ngươi không chê, mời vào trong nhà uống nước.”

“Không chê không chê.” Khương Y Na cười cười nói. Đoạn cùng với Hân Lam Hân Nhi dắt tay nhau đi vào trong nhà. Bên ngoài, Khương Thần cũng không nói gì, chỉ im lặng đi theo nữ tử vào trong.

Trong gian phòng nhỏ bé được chia thành những vách ngăn, nơi là phòng ngủ, nơi là phòng ăn, nơi là nhà vệ sinh. Mặc dù nhìn thì như tiện nghi, thế nhưng không gian sinh hoạt lại vô cùng nhỏ. Đồ đạc trong nhà cũng thiếu thốn trăm bề.

Phía nhà bếp ngoại trừ chạn bát chứa vài cái bát, cũng chỉ có một chiếc bếp ga rỉ sét. Phòng ngủ cũng chỉ có một chiếc giường nhỏ, thậm chí không đủ cho ba người nằm ngủ.

Phòng khách cũng chỉ có một chiếc bàn nhỏ cùng hai chiếc ghế. Nữ tử ngồi tiếp nước Khương Thần, ba tiểu nha đầu đành phải đứng một bên.

Sau khi nghe được mọi chuyện từ miệng Khương Thần, nữ tử thật sâu cúi đầu nói:

“Thật sự cảm ơn tiểu huynh đệ. Nếu như hôm nay không có ngươi, hai tiểu nha đầu không biết sẽ bị đưa tới đâu.”

Khương Thần khuôn mặt cũng không có bao nhiêu cảm xúc, nhẹ nhàng nói:

“Tiện tay mà thôi.”