Lại nói từ trong Trấn Hồn Quan bước ra một đạo thân ảnh.
Đạo thân ảnh này thoạt nhìn hình dáng cùng khuôn mặt có phần giống với Cổ Trường Sinh. Chỉ khác một điều đó là hắn toàn thân đều một màu đen giống như được tạo thành từ một loại chất lỏng gì đó.
Thân ảnh này vừa ra, không khí xuất hiện một mùi gay mũi.
Thân ảnh này vừa ra, các loại hồn phách, lệ quỷ bay lượn khắp không gian.
Thân ảnh này vừa ra, thiên không xuất hiện ngàn vạn tiếng gào khóc.
Khương Thần nhận ra đạo thân ảnh này.
Đây chẳng phải là hình nhân màu đen lúc trước hắn trấn áp Trấn Hồn Quan, khi đó đối phương đã tự chui ra toan tính đối đầu với hắn hay sao?
Không nghĩ tới chừng ấy thời gian, hình nhân màu đen khi trước lúc này thực lực đã không thua kém gì hắn.
Khương Thần ngưng mắt nhìn về phía thân ảnh màu đen kia sắc mặt hơi chút khó nhìn.
Kẻ này được tạo thành từ vô số oan hồn. Chắc chắn những năm qua, Trấn Hồn Quan vừa thôn phệ Hỗn Nguyên Chi Khí cho hắn vừa âm thầm thôn phệ oan hồn uẩn dưỡng hình nhân này.
“Làm sao? Kinh ngạc không kinh ngạc?” Cổ Trường Sinh nhìn biểu lộ của Khương Thần, cười nói.
“Kinh ngạc.” Khương Thần quay sang nhìn Cổ Trường Sinh đạm mạc nói: “Quả thật Hồn tộc các ngươi đối với phương diện này có thật nhiều kinh nghiệm.”
“Đây có thể coi là một cỗ thân thể tạm thời của ta.” Cổ Trường Sinh nhếch mép nói: “Kinh hỉ còn ở phía sau.”
Đoạn hắn hóa thành một làn khói xám dung nhập vào trong thân ảnh đen sì kia.
Trong thoáng chốc, thân ảnh màu đen với khuôn mặt cứng ngắc đã trở nên sinh động. Lúc này thân ảnh màu đen cũng chính là Cổ Trường Sinh hướng về phía Khương Thần nói:
“Không ngại nói cho ngươi biết…đây cũng có thể coi là thủ đoạn cuối cùng của ta a.”
Dứt lời, không chút úy kị, Cổ Trường Sinh vung nắm đấm đấm thẳng về phía Khương Thần.
Bình thường, loại công kích vật lý dạng như đao kiếm hay quyền cước đều không thể làm gì được hồn thể. Thế nhưng trước một quyền này, Khương Thần có cảm giác nếu như không né tránh, bản thân sẽ bị đánh cho hồn phi phách tán.
Điều này hoàn toàn dễ hiểu bởi vì một quyền của Cổ Trường Sinh đem theo ngàn vạn oan hồn, oán linh… Một quyền đó đánh ra cũng giống như ngàn vạn oán linh cùng đánh lên linh hồn Khương Thần.
Nếu như trong trạng thái đỉnh phong, Khương Thần trước loại quyền cước này khinh thường đón đỡ. Thế nhưng hiện tại hắn đang trong thời điểm suy yếu. Đối với loại quyền cước này chỉ có thể hoặc là cố gắng đón đỡ hoặc là né tránh.
Lại nói, thời điểm một quyền của Cổ Trường Sinh tiến đến, trước mặt Khương Thần hiện ra một lá chắn tinh thần lực.
Lá chắn tinh thần lực này thoạt nhìn có vẻ rất đơn sơ nhưng không thể không nói tạo hình lại giống như khiên thật.
Hình dạng của nó đơn thuần chỉ là một tấm khiên chắn của binh sĩ phàm nhân thời cổ xưa với vòng ngoài được bao bởi vòng sắt. Trung tâm khiên chắn là một mũi nhọn.
Quyền đầu vừa chạm vào khiên chắn, Khương Thần lập tức bị đánh bay trở ra phía sau. Cổ Trường Sinh bị phản chấn, thân thể giống như chất lỏng màu đen cấu thành cũng khẽ rung động.
Cổ Trường Sinh vừa rồi hắn đã chủ động hóa lỏng thân thể để giảm tác động từ lực phản chấn. Hiện tại thân thể trở lại trạng thái bình thường, hắn hướng về phía Khương Thần cười nói:
“Ngươi xem ra vẫn còn chút sức lực a.”
Từ phản chấn mà khiên chắn tinh thần lực gây ra, Cổ Trường Sinh có thể khẳng định Khương Thần đã yếu đi rất nhiều.
Ít nhất so với cự phủ tinh thần lực kia, tinh thần lực của Khương Thần lúc này không còn được một nửa.
Khương Thần hiện tại cũng thầm kêu khổ.
Hắn lúc nãy đã dồn một nửa lực lượng của mình vào cự phủ tinh thần lực kia hòng nhất kích tất sát, tiêu diệt Cổ Trường Sinh.
Không nghĩ tới hắn hậu thủ vẫn còn một chiêu này.
Khương Thần hiện tại hắn chỉ là linh hồn thể, bản thân vừa phải chống đỡ đối phương vừa phải chống lại sự ăn mòn của thiên địa.
Bên kia Cổ Trường Sinh vốn dĩ cũng vậy, thế nhưng hiện tại hắn lại có thân thể được tạo thành từ ngàn vạn oan hồn.
So với Khương Thần, Cổ Trường Sinh rõ ràng chiếm ưu thế.
"Làm sao? Hiện tại sao không còn tỏ vẻ tự tin như vừa rồi?"
“Hừ…ta chính là một khối xương cứng…ngươi muốn ăn ta cũng phải gãy vài cái răng a.” Khương Thần cười lạnh đáp.
“Ha ha ha…ví von rất hay…” Cổ Trường Sinh cười lớn nói: “Nếu như khúc xương đó hợp khẩu vị, gãy vài cái răng có đáng gì.”
Vừa dứt lời, Cổ Trường Sinh lại lao tới công kích Khương Thần.
Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo. Hắn biết một khi chưa hoàn toàn thôn phệ được linh hồn Khương Thần, đối phương vẫn còn rất nguy hiểm. Hắn bị Khương Thần tính kế ngược lại hai lần rồi vì thế lần này dứt khoát không cho đối phương cơ hội hồi phục tinh thần lực phòng tránh đối phương có cơ hội lật bàn lần nữa.
Lại nói, Khương Thần dưới thế công như mưa của Cổ Trường Sinh, linh hồn lực có dấu hiệu suy yếu nghiêm trọng.
“Cổ Trường Sinh, ngươi hiện tại đã có thân thể, chẳng lẽ ngươi dự định sẽ đồng quy vu tận với ta ở đây…đừng ép ta.” Khương Thần vừa chống đỡ quyền cước vừa nói.
“Tiểu tử, ngươi không cần dọa nạt ta…ngươi hiện tại không có cơ hội tự bạo linh hồn.”
Cổ Trường Sinh vừa nói vừa không ngừng công kích lên những vị trí yếu hại của Khương Thần.
Linh hồn Khương Thần vốn ngưng thực lúc này càng lúc càng trở nên mờ ảo.
“Đây là ngươi ép ta.” Khương Thần kêu lên một tiếng.
Đoạn hắn lui về phía sau, hai tay kết ấn.
Thủ ấn ngưng tụ thành công, tinh thần lực bang bạc quanh thân Khương Thần lập tức nhanh chóng ngưng tụ.
Trong chớp mắt, tinh thần lực ngưng tụ thành hư ảnh một đạo chi nhãn màu trắng bạc.
Đạo chi nhãn trắng bạc này sau khi ngưng tụ thành công liền bay lên thiên không nhìn thẳng về phía Cổ Trường Sinh.
Mặc dù đây chỉ là hư ảnh thế nhưng từ đạo bạch kim chi nhãn này lại tràn ngập uy áp. Uy áp khiến cho Cổ Trường Sinh không khỏi ngừng tay.
Hắn ngưng thần nhìn về phía đạo chi nhãn kia.
“Bạch Kim Thánh Đồng hư ảnh? Ha ha ha…” Cổ Trường Sinh nhìn thấy hư ảnh đạo bạch kim chi nhãn kia lập tức cười lớn nói.
Hắn nói không sai.
Hư ảnh bạch kim nhãn trên không trung kia chính là Bạch Kim Thánh Đồng – thất tinh Thánh Đồng.
Khương Thần năm xưa tại Đại Thiên Nguyên Giới trước khi gặp ngộ hại liền là Nguyên Tôn Cảnh đỉnh phong. Thánh Đồng lúc đó của hắn chính là thất tinh Thánh Đồng.
Hiện tại không còn thân thể, không còn huyết mạch để triệu hoán ra chân chính Thánh Đồng, Khương Thần chỉ có thể dựa vào trí nhớ sử dụng tinh thần lực mô phỏng ra hư ảnh Thánh Đồng khi đó.
Dù sao Thánh Đồng cũng có công dụng khắc chế tà vật, Khương Thần mô phỏng lại hi vọng có thể gây nên chút áp lực cho Cổ Trường Sinh. Thế nhưng hắn lại không biết, dùng tinh thần lực mô phỏng Thánh Đồng lại là một bước đi vô cùng sai lầm.
Chỉ thấy sau khi dứt bỏ tiếng cười, Cổ Trường Sinh nói:
“Ngươi đột nhiên làm cho ta nhớ lại, ta cũng có…Hồn Ấn.”
Khương Thần nghe thấy vậy sắc mặt chợt biến. Vừa rồi trong lúc đối phương thế công mạnh mẽ, hắn cũng không nghĩ được nhiều như vậy. Hiện tại một lời của đối phương giống như cảnh tỉnh bản thân mình, Khương Thần sắc mặt càng thêm trầm trọng.
Huyết mạch Hồn tộc cùng Thánh tộc trên phương diện nào có có nét tương đồng, vì vậy cách kích hoạt đồ đằng cũng giống nhau.
Giống như loại thiên tài cổ kim như Cổ Trường Sinh năm đó. Hắn cũng giống như Khương Thần - Nguyên Thể Cảnh đã mở ra Hồn Ấn.
Thế nhưng thời điểm Cổ Trường Sinh bị ngộ hại bởi Thời tộc, hắn đã là Nguyên Đế Cảnh. Như vậy có nghĩa là Hồn Ấn của hắn khi đó đã chạm tới cửu tinh.
Hiện tại nếu như hắn có thể mô phỏng Hồn Ấn cửu tinh, so đấu này coi như xong, Khương Thần triệt để bại trận.
Cổ Trường Sinh cũng học theo Khương Thần mô phỏng Hồn Ấn.
Loại đồ đằng này thuộc về một loại thần thánh đồ vật, không phải ngươi tưởng tượng được ra trong đầu liền có thể dùng tinh thần lực khắc họa ra.
Vì vậy mà với lượng tinh thần lực ít ỏi của mình, Cổ Trường Sinh cũng chỉ có thể mô phỏng ra Hồn Ấn thất tinh là cực hạn.
Nguyên bản hắn định dùng tinh thần lực ngưng tụ ra Hồn Ấn cửu tinh đánh cho Khương Thần triệt để bại trận, thế nhưng không ngờ trên phương diện tinh thần lực, bản thân cũng chỉ ngang tay với đối phương.
Điều này không thể không nói khiến cho Cổ Trường Sinh hắn có chút khó chịu. Hắn khuôn mặt khó coi nhìn lấy Hồn Ấn thất tinh.
Bên kia Khương Thần thở phào một hơi.
Mặc dù hắn chưa được nhìn thấy Hồn Ấn cấp cao nhưng mà từ biểu hiện của Cổ Trường Sinh cùng với uy áp của Hồn Ấn hư ảnh, Khương Thần có thể phỏng đoán đối phương ngưng tụ ra Hồn Ấn cũng chỉ ngang ngang với Thánh Đồng hư ảnh của mình.
“May mắn…” Khương Thần khẽ lẩm nhẩm.
Một câu lẩm nhẩm này của Khương Thần, Cổ Trường Sinh cũng nghe thấy. Hắn lập tức cười lạnh nói:
“Không may mắn như người nghĩ đâu.”
Dứt lời, Cổ Trường Sinh không dùng Hồn Ấn hư ảnh tấn công Thánh Đồng hư ảnh, ngược lại hắn điều khiến Hồn Ấn hư ảnh hướng linh hồn Khương Thần đè ép tới.
Khương Thần trước thế công của đối phương bản thân phải thừa nhận một áp lực vô cùng lớn.
Hắn lập tức phải điều khiển hư ảnh Thánh Đồng cùng với Hồn Ấn dây dưa với nhau.
Khương Thần không thể bắt trước Cổ Trường Sinh dùng Thánh Đồng hư ảnh để đè ép đối phương được. Nếu như đánh như vậy, chỉ có hắn là người bị thiệt mà thôi.
Sau khi nhìn thấy hư ảnh Hồn Ấn cùng Thánh Đồng ma diệt lẫn nhau đến khi không còn chút gì, Cổ Trường Sinh cười nói:
“Tiểu tử, tiếp theo ta muốn thôn phệ linh hồn ngươi rồi.”
“Hừ…nói chuyện đó bây giờ có phải quá sớm hay không.” Khương Thần hừ lạnh nói.
“Ta không biết ngươi còn thứ gì dựa vào để hiện tại có thể tự tin nói được câu đấy.” Cổ Trường Sinh cười đáp: “Thế nhưng ngươi chết chắc rồi.”
Vừa dứt lời, Cổ Trường Sinh thân thể lập tức tan chảy.
Hắn biến thành dịch lỏng màu đen bốc mùi hôi thối.
Dịch lỏng màu đen sau đó liền hóa thành một tôn cự thú hình thù vô cùng dị hợm.
Cự thú này thoạt nhìn giống như một trái bóng da khổng lồ toàn thân màu đen. Trên thân thể hình cầu kia mọc ra rất nhiều xúc tu dài giống như chân bạch tuộc.
Đỉnh mỗi xúc tu lại có những thông đạo to lớn.
Nếu như nhìn kĩ ngươi có thể nhìn thấy thông đạo đó thực chất là những cái miệng rộng lớn.
Phần trước của dị thú, đúng hơn là trung tâm trái cầu đen ngòm đầy xúc tu này là một khuôn mặt với hai mắt tròn xoe trống rỗng. Một khuôn miệng rộng lớn há to như muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ trên đường nó đi qua vậy.
Dị thú này càng khiến cho người ta kinh sợ hơn bởi lẽ nó không được tạo ra từ huyết nhục. Dị thú này hoàn toàn được tạo ra từ oan hồn, ma quỷ các loại.
Vì vậy thời điểm dị thú xuất hiện, xuất hiện rất nhiều tiếng gào khóc vang lên khiến cho người nào nghe thấy chắc chắn sẽ phải kinh hồn táng đảm.
Khương Thần nhìn thấy dị thú khổng lồ này nội tâm không khỏi có chút run rẩy.
“Tiểu tử…ngươi có lẽ đã nghe qua về tên gọi của Hồn tộc trước thời Cổ Đế a.” Thanh âm Cổ Trường Sinh từ phía dị thú kia phát ra.
Ngừng một lúc, hắn nói:
“Đây là bản thể của tộc ta…Thôn Thiên Tộc.”