Lại nói, một câu kia của Cổ Trường Sinh không khỏi làm Khương Thần nhíu mày.
Đang định hỏi ngược lại đối phương, đối phương liền khẽ gắt:
“Để cho ta nói hết.”
Hắn nói:
“Thời điểm ta ngộ nhập nơi đây là bởi vì bị bọn chúng ám toán.”
Cổ Trường Sinh nói tới đây đột nhiên có chút phẫn nộ:
“Có lẽ liền do năm đó làm nhục tên khốn Diệp Nam Thiên kia…hừ, thiên tài chó má đánh không lại liền gọi trưởng bối ám toán ta.”
Khương Thần khuôn mặt hơi chút đăm chiêu.
Hắn đến hiện tại vẫn không biết tại sao Thời tộc lại nhắm vào bản thân mình. Hiện tại nghe Cổ Trường Sinh nói vậy, hắn nghĩ tới một vấn đề.
Có lẽ nào bởi vì năm xưa đánh bại Diệp Thiên Long – vị thiên tài Thời tộc kia, nên bản thân liền bị Thời tộc cường giả ám toán hay không?
“Tại sao ngươi biết nơi này không thuộc quyền kiểm soát của Thời tộc?”
“Thời gian quy tắc của nơi này bị đảo lộn khiến cho không gian phân liệt, Hỗn Nguyên Chi Khí dần biến mất. Nơi này sớm đã nằm ở một không gian hoàn toàn khác với Đại Thiên Nguyên Giới, nếu như không có tọa độ liền không thể tới được nơi này.”
Cổ Trường Sinh có chút cảm khái:
“Giống như cổ tộc các giới đều nằm ở không gian khác Đại Thiên Nguyên Giới vậy. Khác một điều nơi này thời gian còn không chút cố định.”
Hắn tiến lại gần bài vị của vị Mộ Thanh mà Khương Thần nhìn thấy đầu tiên kia nói:
“Người ta nể phục nhất liền là Mộ Thanh tiền bối. Sinh Mệnh Thần Tộc bọn họ quả thật ghê gớm. Năm đó hắn nói với ta rằng hắn một thế cuối cùng đã thôn phệ toàn bộ sinh mệnh trên thế giới này, một thân tu vi liền lên tới Nguyên Tôn Cảnh.”
Nói tới đây, như có như không trên người Cổ Trường Sinh hiện ra chút hùng tâm tráng khí:
“Bản thân Thời tộc có lẽ cũng sợ thời gian chi lực nơi đây ảnh hưởng, thường thường chỉ phái một tên Nguyên Tôn tới đây giám sát. Năm đó chính Mộ Thanh tiền bối đã giết chết vị Nguyên Tôn Cảnh Thời tộc kia, trục xuất không gian thông đạo của bọn chúng vào trong thứ nguyên tầng sâu đồng thời phá hủy tọa độ không gian của thế giới này. Thời tộc mất đi tọa độ của thế giới này liền khó có thể tìm lại được.”
“Hiện tại có thể tới được nơi này có lẽ chỉ có thể là Uông Tử thành của Hồn tộc bọn ta mà thôi. Nếu như có ngoại trừ, vậy thì đó liền là ta cùng ngươi…haha vận khí quả thật đen đủi mới ngộ nhập nơi này.”
Khương Thần nghe vậy nội tâm liền thầm cảm thán.
Trong điều kiện như Lam Hải tinh hiện tại, có thể tu luyện tới Nguyên Tôn Cảnh, vị tiền bối Sinh Mệnh Thần Tộc kia dùng bốn từ kinh tài tuyệt diễm liền cũng không đủ để hình dung a.
Có thể nói chính người tên Mộ Thanh kia đã đặt nền móng cho Cổ Trường Sinh cùng Khương Thần hiện tại không bị rơi vào tay Thời tộc.
“Các vị tiền bối Chiêm Tinh tộc cùng cổ tộc vốn nằm trong sự kiểm soát của Thời tộc cho nên đã tạo nên nơi này để tránh tai mắt của bọn chúng…chỉ tiếc sau cùng tất cả vẫn không thoát được vòng luân hồi. Có người tiếp tục chuỗi vòng lặp, có người lựa chọn đồng quy vu tận. Mộ Thanh tiền bối năm đó liền suýt chút nữa có thể thoát khỏi trớ chú. Tiếc rằng một phút chủ quan liền bị trớ chú phản sát.” Cổ Trường Sinh khuôn mặt hiện lên vẻ tiếc hận nói.
Khương Thần nghe vậy khuôn mặt hiện lên vẻ khó hiểu:
“Ngươi nói có người vẫn tiếp tục vòng luân hồi này? Làm sao có thể.”
“Chuyện này ta cũng chỉ được nghe Mộ Thanh tiền bối ý niệm truyền đạt lại. Nghe đâu có người lựa chọn vẫn tiếp tục vòng luân hồi thế nhưng lại không nằm trong thời không hiện tại.”
Khương Thần trong đầu hiện lên một tràng dấu hỏi lớn.
Không nằm trong thời không hiện tại?
Cổ Trường Sinh nhìn thấy khuôn mặt Khương Thần mộng bức, hắn khẽ lắc đầu nói:
“Chuyện này ngươi cũng đừng hỏi ta. Liên quan tới thời gian loại đồ vật này, lí giải quả thật tốn sức.”
Hắn nói:
“Đại khái có thể hiểu, người kia sống trong tương lai, tương lai này ngươi liền không chạm tới được bởi vì thời điểm đó có thể ngươi đã trùng sinh trở lại quá khứ.”
Khương Thần nghe vậy cũng thoáng hiểu ra.
Cái này có thể giải thích trên một đường thẳng. Ngươi vòng lặp trùng sinh trong khoảng vị trí một tới hai, thế nhưng người kia trùng sinh trong khoảng vị trí thứ ba cùng bốn. Như vậy cả hai liền không bao giờ gặp nhau cũng không bao giờ ảnh hưởng tới nhau.
Thậm chí không cần người kia sống trong khoảng trùng sinh khác với Khương Thần. Hắn chỉ cần sống trong thời không phía trước Khương Thần dù chỉ một giây thôi, hai người cũng liền không bao giờ gặp nhau rồi.
Nghĩ tới đây, Khương Thần nhìn bài vị khắc hai chữ Mộ Thanh kia sâu trong lòng xuất hiện sự kính trọng.
Bản thân hắn thời điểm chạy trốn truy sát liền ngộ nhập thế giới này, may mắn thế giới này đã vượt ngoài kiểm soát của Thời tộc, đây coi như trong cái rủi có cái may.
“Vậy tiền bối ngươi cũng thất bại?”
“Đúng vậy…thời điểm phá giải phù văn ta vốn dĩ đã thành công. Không nghĩ tới phút chót phù văn kia tự bạo, bản thân liền lâm vào vạn kiếp bất phục. Chỉ có thể phong ấn đạo tàn hồn này coi như dẫn đạo cho người sau.” Cổ Trường Sinh sâu trong mắt là sự tiếc hận, đồng thời ánh mắt thỉnh thoảng nhìn Khương Thần giống như cười trên nỗi đau của người khác.
Khương Thần nghe vậy đối với vị này cũng sinh ra nể trọng.
Hắn tinh thông phù văn, vì thế biết rằng phá giải đạo phù văn này là cỡ nào khó khăn, vậy mà vị Hồn tộc thiên tài này năm xưa đã phá giải thành công.
Không thể không nói hắn năm xưa được ví như Cổ Trường Sinh thứ hai cũng không phải là bị làm nhục.
“Một thế này ta cũng nghĩ phá giải phù văn kia…nếu như không thể thành công có lẽ liền tự bạo thần hồn đồng quy vu tận.” Khương Thần thở dài nói.
Hắn thông qua Cổ Trường Sinh mới biết được có thể tự bạo thần hồn, triệt để chết đi để thoát khỏi vòng luân hồi.
Quả thật một thế này nếu thất bại, hắn nghĩ bản thân cũng không cần lưu luyến cõi đời này nữa.
“Ngươi đã trải qua bao nhiêu lần trùng sinh? Còn bao nhiêu năm nữa ngươi liền trùng sinh?”
“Lần này vừa vặn tròn một ngàn lần, khoảng sáu năm có thừa đi.”
“Ha ha một ngàn lần, còn kém ta chín ngàn đây…nếu như một thế này ngươi thất bại, một thế sau coi như ngươi cũng không thể thấy được ta nữa.” Cổ Trường Sinh mỉm cười sảng khoái nói: “Đạo tàn hồn này vốn không thuộc về hiện tại, ngươi một thế sau nếu như muốn gặp lại ta lần nữa, chỉ có thể đi về quá khứ một vạn năm ngàn năm trước mà thôi…ha ha ha.”
Khương Thần nghe đối phương nói vậy liền giật mình.
Bản thân trùng sinh ngàn lần đã cảm thấy không thể chịu nổi nữa. Cổ Trường Sinh người này thế mà trùng sinh tới vạn lần.
Như vậy hắn phải chịu cảnh buồn chán kia mười lăm vạn năm?
Đây không phải là một con số nhỏ a.
Nguyên giả Đại Thiên Nguyên Giới nếu như không chạm tới Đế cảnh, vậy thọ nguyên cũng không chạm được con số vạn năm.
Mười lăm vạn năm nếu như có thể quay trở về, đây cũng là cảnh còn người mất.
“Ngươi đã lưu lại một đạo tàn hồn tại sao không ra ngoài tìm một thân xác đoạt xá?” Khương Thần nhíu mày có chút khó hiểu hỏi.
Hồn tộc đám người này đáng lẽ đối với loại sự tình này phải là người thông thạo nhất chứ?
"Không nói tới đây chỉ là một mảnh tàn hồn. Thậm chí trọn vẹn linh hồn của ta sau khi thoát phong ấn cũng không thể rời đi được."
“Bởi vì lí do ngươi mang theo phù văn luân hồi, ta tại nơi này lại không bị nó ảnh hưởng vì vậy tính toán nếu như bản thân đi ra ngoài liền bị một vạn năm ngàn năm của ngươi trải qua ma diệt…ngươi nghĩ đạo ta có thể chống đỡ mấy năm?” Cổ Trường Sinh tựa tiếu phi tiếu nói.
“Vả lại với đạo tàn hồn này muốn đoạt xá trùng sinh? Nói thì dễ…trừ khi…” Cổ Trường Sinh nói tới đây liền thở dài, sâu trong mắt hiện lên một cỗ tiếc hận.
Khương Thần trầm mặc không đáp, sâu trong mắt hắn hiện ra chút quang mang khó hiểu.
“Mà thôi nói với ngươi chuyện này cũng không để làm gì…hiện tại có lẽ nguyện vọng duy nhất của ta liền là trông thấy ngươi thoát khỏi phù chú luân hồi này a.”
Cổ Trường Sinh khuôn mặt có chút buồn rầu nói:
“Năm xưa Mộ Thanh tiền bối đặt kì vọng vào ta, hiện tại ta liền đặt kì vọng vào ngươi a tiểu thiên tài Thánh tộc…ha ha ha…nếu như ngươi thành công thoát khỏi luân hồi kia, Thánh tộc coi như vẫn chưa có bài vị nào ở đây cả.”
Dứt lời, tàn hồn của Cổ Trường Sinh hóa thành một làn khói chui vào chiếc hộp nhỏ đặt cạnh bài vị.
Thanh âm không mang theo vui buồn mừng giận vẫn còn thoang thoảng:
“Ngươi một thế này liền ở tại đây tu luyện đi thôi…đây có lẽ cũng là cơ hội cuối cùng của ngươi nếu muốn thoát khỏi nguyền rủa.”
...
Khương Thần sau đó lựa chọn ở lại trong cơ quan này tu luyện.
Nơi đây Hỗn Nguyên Chi Khí mức độ nồng đậm có thể so với Đại Thiên Nguyên Giới một ít thánh địa, kẻ ngu mới không lựa chọn ở lại.
Đồng thời hắn nếu như có ý định muốn về cũng không về nổi bởi lẽ theo như Cổ Trường Sinh kia nói, trừ khi có thực lực Nguyên Đan Cảnh, nếu không sẽ không thể khai mở được đạo môn kia ra.
Khương Thần trong khoảng thời gian tu luyện cũng đã đi hết các ngõ ngách trong đại điện.
Không nghĩ tới gian đại điện này còn rộng hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
Cảm giác như nơi đây là một thế giới dưới lòng đất vậy.
Đại điện này mỗi một dãy hành lang đều nối thông mới một khoảng không gian vô cùng rộng lớn.
Muốn có trang viên liền có trang viên, muốn có vườn cây liền có vườn cây, muốn có hồ nước liền có hồ nước…
Sơn thủy hữu tình các loại đều đầy đủ.
Nơi này linh dược cũng không hề thiếu thốn. Thậm chí cao giai linh dược cũng có rất nhiều.
Cái này cũng không hề khó hiểu.
Nơi này không bị ảnh hưởng bởi Luân Hồi Chú, ngoại giới sau ngàn lần Khương Thần trùng sinh tưởng như mới chỉ mười lăm năm, thế nhưng trong đây sớm đã qua vạn năm.
Các loại linh dược chết đi sống lại sớm đã nhân ra vô số.
Nói tới thiếu thốn, nơi này thiếu thốn đối với Khương Thần duy nhất chính là người để tâm sự nói chuyện.
Tàn hồn Cổ Trường Sinh sau khi chui vào trong hộp nhỏ kia từ lần đó tới nay chưa từng xuất hiện, vì thế Khương Thần trong gian đại điện rộng lớn này chỉ vò võ một mình.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa.
Khương Thần thực lực ngày một tăng trưởng.
Hắn ngoại trừ tu luyện cũng chỉ có luyện đan, xây dựng trận pháp, tìm kiếm tài liệu khắc họa phù chú.
Thời gian này hắn còn may mắn tìm được một khối Hư Không thạch.
Loại tài liệu này tại Đại Thiên Nguyên Giới công dụng phổ biến nhất liền dùng để chế tạo trữ vật giới chỉ.
Tại bất kể nơi đâu dù là Đại Thiên Nguyên Giới hay đô thị thế giới Lam Hải tinh này, có một chiếc nhẫn trữ vật không thể không nói liền vô cùng tiện lợi.
Loại Hư Không Thạch Khương Thần tìm được cũng không phải loại cao cấp gì. Chế ra nhẫn trữ vật không gian lưu trữ cũng chỉ khoảng hai mét vuông mà thôi.
Khương Thần ngoại trừ chọn ra một số loại dược liệu quý giá có thể bảo tồn cùng một số tài liệu luyện chế phù chú nhét đầy nhẫn trữ vật, còn lại đều được hắn luyện chế thành đan dược trực tiếp phục dụng.
Có thể nói tiền vốn để sau khi phá giải phù văn có thể giúp hắn thuận lợi tiếp tục tu luyện đều nằm trong chiếc nhẫn này.