Vô Tận Trùng Sinh

Chương 108: Trấn áp Trấn Hồn Quan




Lại nói, tinh thần lực của Khương Thần vốn mạnh hơn Trấn Hồn Quan này rất nhiều.

Một chưởng tinh thần lực đánh ra, đại ấn tinh thần lực của Trấn Hồn Quan bị đánh nát.

Trấn Hồn Quan thời điểm này hắc khí thu liễm có dấu hiệu trở về hoàn toàn là một khẩu quan tài bình thường.

“Tốt quá.”

“Tuyệt vời.”

Tiểu Ái cùng Tiểu Lam phía sau lưng Khương Thần nhìn thấy Trấn Hồn Quan thu liễm khí tức liền lập tức nhảy cẫng lên.

“Tiên sinh quả nhiên là thần nhân a.”

Dứt lời, cả hai không hẹn mà cùng đi tới gần Trấn Hồn Quan mỗi người đá về phía nói một cái.

“Ta cho ngươi bạo.”

“Mấy ngày hôm nay ăn hết các thúc thúc bá bá của ta chắc no rồi a.”

Cả hai còn toan tính đá thêm vài đá, Trấn Hồn Quan đột nhiên phát ra hắc khí cuồng bạo hơn nữa.

Nắp quan bật ra. Từ trong quan tài, một luồng khói đen tỏa ra ngưng tụ thành hình nhân.

Hình nhân bằng khói đen này ngoại trừ đầy đủ tay chân như con người, còn lại khuôn mặt đều không có ngũ quan.

“Á…”

Tiểu Ái cùng Tiểu Lam đứng ngay gần hình nhân hắc khí kia liền bị nó vươn hai tay tóm lấy.

Chỉ là thời điểm bàn tay hình nhân kia sắp tóm được hai tiểu nha đầu này, một thanh âm lạnh nhạt vang lên:

“Di Hình.”

Hai tiểu nha đầu kia tại chỗ biến mất đồng thời xuất hiện bên cạnh Khương Thần.

“A…chúng ta không sao?”

Sau khi xác định bản thân an toàn, Tiểu Ái ngây thơ sờ nắn toàn thân xem có bị mất đi bộ vị nào không.

Tiểu Lam ngược lại vuốt vuốt ngực thở dài nói:

“Hù chết bảo bảo.”

Đoạn, cả hai hướng về Khương Thần ánh mắt cảm kích. Không có vị chủ này các nàng hôm nay coi như chơi xong.

Hình nhân hắc khí lúc này như có như không hướng về phía Khương Thần.

Từ hành động của nó có thể nhìn ra, nó đối với Khương Thần hết sức e dè.

“Thôn phệ linh hồn diễn sinh ra hồn thể…không nghĩ tới chủ nhân lúc trước của ngươi cũng là cao cường như vậy.” Khương Thần lạnh nhạt nói.

Không phải ngẫu nhiên khẩu Trấn Hồn Quan này sinh ra linh trí.

Chắc chắn chủ nhân của nó trước đây đã dùng một tia linh hồn của bản thân phong ấn trong khẩu Trấn Hồn Quan này.

Trấn Hồn Quan thông qua trận pháp không bị ngược dòng thời gian, tính toán đến hiện tại nó tuổi thọ cũng có vài vạn năm.

Vài vạn năm đó khẩu này Trấn Hồn Quan nhờ đám âm hồn kia thôn phệ không biết bao nhiêu sinh khí người sống, hiện tại tia linh hồn kia sinh ra linh trí.

Mặc dù hiện tại chỉ có một chút linh trí thôi thế nhưng Trấn Hồn Quan này cũng biết thứ gì có thể gây nguy hiểm cho bản thân.

Khương Thần tính là một.

Lại nói hình nhân hắc khí bỗng nhiên thu lại bên trong Trấn Hồn Quan, nắp quan cũng vì thế mà đóng lại.

Trấn Hồn Quan toan tính bay đi liền bị Khương Thần ngăn lại.

“Phong.”

Thanh âm này vừa ra, không gian xung quanh Trấn Hồn Quan bị phong bế.

Trấn Hồn Quan nếu như có thể đi xuyên qua không gian mới có thể thoát ra được, nếu không chắc chắn bị giam cầm.

Tất nhiên Trấn Hồn Quan này vừa mới thông linh, thực lực cũng không có bao nhiêu, làm sao có thể thoát khỏi bàn tay của Khương Thần.

“Lần này liệu đã nhốt được nó chưa?” Tiểu Ái ngồi co cụm một chỗ khẽ nói.

“Có lẽ là nó đã bị tiên sinh phong bế.” Tiểu Lam hé mắt nhìn Trấn Hồn Quan lơ lửng trên không trung, xung quanh bị bao bọc bởi một tầng hoàng kim chi khí.

“Lần này không nên lại gần nó nữa, miễn cho căn quan tài này lại bạo động.”

“Đúng a.”

Cả hai sau khi thì thầm to nhỏ như vậy, lúc này mới đúng dậy rón rén đi lại gần Khương Thần nói:

“Tiên sinh, Dưỡng Hồn Quan hiện tại ra sao?”

“Không có việc gì…đám âm hồn các ngươi tốt nhất liền tự tiêu tán hoặc tìm chỗ trú mới đi thôi.” Khương Thần lạnh nhạt nói: “Trấn Hồn Quan ta tạm thời sẽ lấy đi.”

“Trấn Hồn Quan?” Tiểu Ái hai mắt mở lớn nói.

“Cái này tên gọi liền là Trấn Hồn Quan dùng để trấn áp linh hồn, buồn cười đám âm hồn các ngươi còn tưởng nó công dụng là dưỡng hồn.” Khương Thần cười lạnh nói.

Tiểu Ái cùng Tiểu Lam không tin vào lỗ tai của mình.

Chiếu theo như Khương Thần nói, chẳng lẽ đám âm hồn bọn chúng bao đời nay đều là bị người ta bán còn thay người ta đếm tiền sao?

Lại nói, hai tiểu nha đầu này lúc này nháy nháy mắt nhau, khuôn mặt thiên chân vô tà lộ ra vẻ đáng thương, hai mắt mở to khẩn cầu, có chút thảm thiết nói:

“Tiên sinh, chúng ta hiện tại không có tiền rồi, nhà cũng không có, tiên sinh ngươi chính là thu lưu hai tỷ muội bọn ta đi?”

Tiểu Ái tiếp lời:

“Có được hay không?”

Không thể không nói diễn kĩ của hai tiểu nha đầu này quả thật có thể xưng Ảnh Đế.

Nếu như không phải Khương Thần biết, hai tiểu nha đầu này vốn dĩ đã tồn tại qua nhiều năm, người khác gặp phải nhất định sẽ bị lừa bịp.

Không thấy trong quán rượu, lão bản cùng vị khách nhân kia đều bị các nàng lừa cho xoay vòng đó ư.

Khương Thần khuôn mặt lạnh nhạt, vốn dĩ không đồng ý chuyện này, thế nhưng trong đầu hắn chợt nảy ra chút chủ ý.

Hắn nói:

“Ta sẽ không thu lưu các ngươi, ngược lại ta sẽ truyền cho các ngươi một bộ quỷ tu chi thuật, các ngươi cần thay ta bảo hộ một người.”

Hai tiểu nha đầu nghe vậy khuôn mặt vừa có chút hồ hởi, vừa có chút suy tư.

Nếu như chiếu theo Khương Thần nói, các nàng đây chính là làm việc cho hắn.

Có vị chủ này bảo kê, hai nàng chắc chắn tại thế giới này có thể đi ngang.

Thế nhưng cũng chiếu theo ý của hắn, các nàng thay hắn bảo hộ một người đồng nghĩa với việc tự do của hai nàng bị hạn chế.

Mặc dù phải bảo hộ người kia thế nhưng thỉnh thoảng trốn đi chơi một lát cũng không sao.

Hai tiểu nha đầu nhìn nhau đồng thời xuất hiện ý nghĩ này.

“Tiên sinh trấn áp khẩu quan tài kia chính là gián tiếp cứu giúp chúng ta chúng ta nhất định lấy đó làm báo ơn.”

“Đúng đúng, được làm việc cho tiên sinh chính là vinh hạnh của chúng ta.”

Hai tiểu nha đầu gật đầu như gà mổ thóc, thỉnh thoảng lại thả ra chút lời tâng bốc Khương Thần.

“Trở về rồi nói.” Khương Thần lạnh nhạt đáp.

Hắn chủ ý liền muốn hai cái âm hồn này bảo hộ Lâm Thải Hân.

Nếu như quả thật có hai âm hồn này bảo hộ, nàng chắc chắn sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái không đáng có.

Đoạn, Khương Thần một tay nâng lên đem theo phần không gian giam cầm Trấn Hồn Quan bay lên không trung.

Tiểu Ái cùng Tiểu Lam hai tiểu nha đầu này phân biệt trái phải bay bên cạnh hắn. Một kẻ chiếu đèn lồng một kẻ lắc trống.

Tổ hợp ba người nhìn qua cực kì khôi hài, chẳng qua trên bầu trời tối đen, người khác nếu như nhìn lên cũng chỉ thấy một đốm sáng đang di chuyển mà thôi.



Biệt thự giữa Mộng Đình hồ.

Chúng nữ đã được Từ Trạch Đông lái xe đưa về, thậm chí hắn đã đích thân dẫn bọn họ đi ăn tối.

“Làm sao hiện tại Khương Thần còn chưa về a.” Lâm Thải Hân nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt hiện lên chút bồn chồn khẽ lẩm nhẩm.

“Tiểu tỷ tỷ ngươi yên tâm, đại gia chắc chắn không có vấn đề gì.” Từ Trạch Đông ngồi ở một bên đang bấm điện thoại, nhận ra vẻ lo lắng trên khuôn mặt Lâm Thải Hân, hắn cười nói.

“Từ đại ca, ngươi thậm chí còn nhiều tuổi hơn ta, không cần gọi ta là tiểu tỷ tỷ.” Lâm Thải Hân nghe vậy cười nói.

Thông qua tiếp xúc với Từ Trạch Đông một thời gian, nàng cảm nhận hắn mặc dù có tặc tâm, thế nhưng lại là người tốt. Vì thế cũng không còn ác cảm với hắn như ở bến xe.

Hiện tại nói chuyện với Từ Trạch Đông cũng vô cùng hòa nhã.

“Hắc hắc…quen miệng quen miệng, dù sao ngươi cũng là bằng hữu của đại gia.”

“Đại gia? Ngươi tại sao lại gọi Khương Thần là đại gia.”

“Hắc hắc…chuyện này ta liền không tiện kể.” Từ Trạch Đông gãi gãi đầu nói.

Từ bộ dáng Lâm Thải Hân, Từ Trạch Đông tinh ý nhận ra, nàng đối với thân phận của Khương Thần không quá rõ ràng. Vì thế hắn cũng không có ý định nói thật cho Lâm Thải Hân biết, Khương Thần bản lãnh thực sự.

Lại nói, Khương Thần lúc này đã trở về biệt thự. Hắn cất Trấn Hồn Quan lên phòng sau đó mới bước vào từ cửa chính giả như không có chuyện gì.

Bên cạnh hắn phân biệt là Tiểu Ái cùng Tiểu Lam.

Như đã nói, hai tiểu nha đầu này diễn kĩ quả thật quá chuẩn mực.

Vừa mới bước chân vào cửa, cả hai liền mắt lớn trừng mắt nhỏ nói:

“Oa…tiên sinh, nhà ngươi thật đẹp…”

“Ở đây cũng rất đông người a…”

“Chào các tiên nữ tỷ tỷ, ta tên Tiểu Ái, đây là muội muội ta Tiểu Lam.”

“Ta thiên.” Từ Trạch Đông ngồi trên ghế liền giãy nảy lên: “Đại gia, ngươi có con lúc nào vậy?”



Rất nhanh hai tiểu âm hồn này liền thân thiết với Lâm Thải Hân các nàng, thậm chí bày ra đủ trò trêu chọc các nàng.

“Tiên sinh, ngươi ở đâu tìm ra hai cái tiểu nha đầu này.” Một bên, Từ Trạch Đông khẽ ghé tai Khương Thần, nói.

“Làm sao?”

“Ta cảm thấy có chút lạnh gáy a…nhìn các nàng ta có cảm giác không đúng.”

Từ Trạch Đông tên này không thể không nói quả thật có chút nhạy bén.

Hai tiểu âm hồn kia đã tận lực thu liễm bản thân, thậm chí hiện tại không kém nhân loại là bao, thế mà vẫn để hắn cảm nhận ra một chút sự tình.

“Không có chuyện gì, thấy bọn chúng bị lạc liền thuận tiện đưa về.” Khương Thần bịa ra một lí do nói.

Từ Trạch Đông thậm chí chưa tin lắm, thỉnh thoảng vẫn nheo mắt nhìn về phía hai tiểu nha đầu kia.

Khương Thần lúc này ngược lại, hắn đang nhớ lại một chút kí ức cũ, lục tìm xem có loại công pháp nào hai tiểu nha đầu kia có thể tu luyện được không.

Dù sao bọn chúng chỉ có thể xuất hiện được buổi tối.

Nếu như ra ngoài ánh sáng, bọn chúng theo thời gian pháp lực sẽ biến mất thậm chí trở về dạng hồn thể sau đó tiêu tan.



Buổi sáng hôm nay Từ Trạch Đông lại tiếp tục làm hướng dẫn viên dẫn theo chúng nữ đi tham quan Vẫn Triết.

Khương Thần ngược lại ở lại biệt thự giúp cho hai tiểu nha đầu Tiểu Ái cùng Tiểu Lam học tập công pháp.

Hắn hôm qua đã lựa cho hai nàng một bộ công pháp gọi là Thôn Sát Đại Pháp.

Bộ công pháp này hắn trong một lần tiêu diệt một vị quỷ tu chi thuật đã đạt được.

Bộ công pháp này nguyên bản là một bộ Vương cấp công pháp, thế nhưng hiện tại trong tay Khương Thần, hắn đã giản lược công pháp này khiến nó trở thành Phàm cấp công pháp.

Theo đó, tu luyện theo công pháp này, hai tiểu nha đầu kia có thể thôn phệ sát khí, thôn phệ tà niệm của con người để lớn mạnh thực lực.

Khương Thần còn cẩn thận cải biến công pháo để cho các nàng thời điểm thôn phệ sinh khí của thực vật xung quanh cũng có thể lớn mạnh hồn lực.

Các nàng hiện tại xét theo cấp độ quỷ tu nguyên giả vậy thì mới chỉ là thời điểm chuyển giao hồn thể và quỷ tốt.

Nếu như sau này có thể thuận lợi tấn thăng lên quỷ tốt thực lực thậm chí cao hơn, các nàng ra ngoài ánh sáng cũng sẽ bớt đi rất nhiều hạn chế.

Đồng thời Khương Thần còn phân biệt chế cho cả hai tiểu nha đầu này mỗi người một chiếc lắc tay.

Chiếc lắc tay này vừa có thể bảo vệ hai người trước ánh sáng ban ngày, giảm thiếu tối đa thiệt hại của các nàng, đồng thời vòng tay này còn dùng để khống chế cả hai.

Hắn dù sao cũng không hoàn toàn tin tưởng hai tiểu âm hồn này.

Các nàng sau này trách nhiệm là bảo hộ Lâm Thải Hân, nếu như động chút tà niệm với nàng, hắn sẽ lập tức tiêu diệt cả hai.

“Được rồi…các ngươi nhiệm vụ liền là bảo vệ Thải Hân nàng…hiện tại làm các nào để có thể bám theo nàng trở về liền ở các ngươi.”

“Đa tạ tiên sinh ơn tái sinh, chúng ta đời này liền một lòng thờ phụng ngươi.”

Hai tiểu âm hồn nghiêm trang quỳ xuống vái Khương Thần ba vái.

Các nàng rốt cuộc có thể lại một lần nữa hưởng thụ lại cuộc sống của con người.