Vô Tận Trùng Sinh

Chương 106: Du lịch thành Tây




Biệt thự của Khương Thần lúc này tiếng cười nói oanh oanh yến yến vô cùng rôm rả.

Căn biệt thự này cũng lâu rồi không có nhiều người đến như vậy.

Khương Thần đột nhiên cảm thấy, bản thân có phải hay không bởi vì đối với thế giới này tường tận, vì vậy mới sinh ra loại hờ hững cách người như vậy không?

Còn đang suy nghĩ mông lung, hắn liền cảm thấy sau lưng có người chọc chọc ngón tay.

Là Lâm Thải Hân.

“Có chuyện gì vậy?”

“Ta dẫn bằng hữu tới đây có tiện không? Ta thấy ngươi dường như không vui.”

“Không vấn đề gì. Chẳng qua ta đang suy nghĩ có chút nhập thần mà thôi.” Khương Thần mỉm cười khẽ nói.

Lâm Thải Hân lúc này khuôn mặt hiện lên chút không có ý tứ nói:

“Các vị tỷ muội nói rằng tại Vẫn Triết có một nơi gọi là thành Tây, đó là một cái thành cổ phong cảnh rất đẹp, ngày mai ngươi dẫn bọn ta tới đó có được không?”

Khương Thần khuôn mặt hiện lên vẻ cổ quái.

Thành Tây?

Hắn đang phân vân không biết có nên nói cho nàng biết nơi đó ma quỷ rất nhiều hay không đây?

Nhìn vẻ mặt háo hức kia của nàng, hắn nội tâm liền nhũn ra.

Không nói vậy.

Đến lúc đó trước khi trời tối đem nàng trở về.

Khương Thần nội tâm thầm nhủ.

Hắn gật đầu nói:

“Tốt, tới lúc đó liền dẫn các ngươi đi.”

Lâm Thải Hân nở một nụ cười tươi như hoa, đôi mắt thủy linh híp lại hình nguyệt nha, nàng nói:

“Ngươi tốt nhất rồi.”

Tối hôm đó, Khương Thần cùng Từ Trạch Đông mang theo chúng nữ đi tới các địa điểm đẹp mắt tại Vẫn Triết thành phố này.

Dù sao cũng có Từ Trạch Đông am hiểu phương diện này, dẫn theo hắn, bản thân cũng đỡ được phần nào gánh nặng.

Trong khi đó Từ Trạch Đông lại được dịp ba hoa trước mặt chúng nữ.

Hắn hiện tại bỏ qua Lâm Thải Hân cùng Vũ Manh. Theo kinh nghiệm của bản thân, Lâm Thải Hân này chắc chắn là vị bằng hữu mà Khương Thần nhắc tới trong miệng.

Liên quan tới vị chủ này, hắn sẽ không dám đụng tới.

Còn về phần Vũ Manh. Theo kinh nghiệm phao nữ hài của mình, Vũ Manh loại tiểu lạt tiêu này muốn phao tới tay rất phí sức, đồng thời hắn nhìn ra nàng đã có bạn trai.

Bỏ qua.

Đám nữ còn lại tất nhiên đều bởi vì Từ Trạch Đông bộ dạng suất khí mà mê mẩn.

Hắn vì thế cũng không bỏ qua cơ hội thỉnh thoảng trêu ghẹo các nàng rồi.

Lỡ tay đụng chạm các nàng một chút cũng không sao.

Khương Thần cùng Lâm Thải Hân đi trước, thỉnh thoảng lại cười khúc khích. Chỉ có Vũ Manh theo sau, đi được vài ba bước nàng nàng lại đá những mẩu giấy trên đường, miệng phùng lên khẽ lẩm nhẩm:

“Biết thế này ta đã dẫn Liễu Khiêm theo cho rồi…tức chết ta.”



Thành Tây

So với hơn nửa năm trước, thành Tây có cảm giác tiêu điều xơ xác hơn một chút.

Chẳng qua lượng du khách đến đây tham quan vẫn vô cùng đông đúc.

“Oa…nơi này thật đẹp…”

“Quả thật rất đẹp…nếu như lần này lấy chuyến đi thành Tây làm đề tài tiểu luận, có thể hay không giành được điểm cao nha.”

“Đúng a đúng a…chúng ta trước có nên chụp vài tấm hình không?”

Chúng nữ ngày hôm nay theo chân Khương Thần đi tới thành Tây tham quan.

Vừa bước chân xuống xe, các nàng đã bị không khí cổ kính của nơi này làm cho mê mẩn.

Tất cả đều giống như hiếu kì bảo bảo không ngừng quan sát xung quanh.

“Tiểu Hân…ta thấy vị bằng hữu này của ngươi đứng trong khung cảnh này thực sự hợp a.” Một vị nữ tử khẽ ghé tai Lâm Thải Hân thần thần bí bí nói.

Đoạn nàng chỉ tay về phía Khương Thần.

Quả thật Khương Thần bộ dạng này đứng tại một ngôi thành cổ kính khiến cho người ta càng ngỡ rằng đã lạc về thế giới thời cổ xưa.

“Hắn có phải hay không do nhìn phim nhiều quá?” Một vị nữ tử khác cười cười nói.

“Hắn tính khí vốn đã vậy, các ngươi không cần để ý.” Lâm Thải Hân mỉm cười đáp: “Dù sao hắn tốt là được.”

“Ồ…tiểu Hân, ngươi thích hắn rồi sao?”

Ba miệng một lời, Lâm Thải Hân nghe vào khuôn mặt liền nổi lên hai rặng mây hồng.

Nàng không đáp, ánh mắt chỉ nhìn về phía thân ảnh kia thoáng hiện chút buồn bã.

Nàng thích hắn thế nhưng hắn chỉ coi nàng như muội muội a.

“Đại gia, ta nghe nói thành Tây này ban đêm có ma. Có phải hay không?” Bên cạnh Khương Thần, Từ Trạch Đông khẽ nói.

“Ngươi sợ sao?” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu nói.

Từ Trạch Đông nghe vậy đột nhiên đầu ngẩng cao, một tay vỗ ngực hào khí ngút trời nói:

“Nam nhi chí ở bốn phương, làm sao một chút quỷ dị sự tình có thể dọa được ta.”

Hắn còn đang dương dương tự đắc định bày ra một chút miệng lưỡi thế nhưng liền bị một câu tiếp theo của Khương Thần làm cho co rúm.

Khương Thần nói:

“Quả thật nơi này ban đêm có ma, mà lại không phải một.”

“Thật…thật sự?”

“Làm sao? Ngươi không phải chí ở bốn phương hay sao?” Khương Thần hờ hững nói.

“Dù sao…dù sao loại chuyện này cũng quá khiếp người a đại gia.”

Lần này trở lại thành Tây, Khương Thần cảm nhận như có như không một cỗ bất an.

Theo hắn quan sát, thành Tây này lúc trước tuy mang đến một vẻ quỷ dị dọa người, thế nhưng lại không khiến cho hắn có cảm giác gì.

Lần này, vẫn một vẻ quỷ dị đó nhưng ngược lại, hắn cảm nhận đâu đó có chút không đúng.

Hắn không giải thích được loại cảm giác này là thế nào, thế nhưng linh cảm của hắn chắc chắn rằng, thành Tây này sắp có chuyện.

Từ sáng tới chiều, chúng nữ liên tục đi dạo quanh co các ngõ phố cổ chụp ảnh lấy tư liệu làm đề tài tiểu luận.

Khương Thần cùng Từ Trạch Đông thân nam nhi thế nhưng cũng bị các nàng dày vò đến nỗi mệt bở hơi tai.

Xế chiều hôm đó, Từ Trạch Đông dẫn theo chúng nữ về biệt thự trước. Khương Thần nán lại thành Tây thêm một chút bởi vì hắn nhìn thấy một đám người kì lạ đi trên đường.

Theo lý thuyết mà nói, những kẻ này không nên xuất hiện tại thời điểm hiện tại.

Đúng vậy.

Đám người kì lạ mà Khương Thần nhìn thấy kia là một đám âm hồn.

Đám âm hồn này dám xuất hiện trước lúc trời tối nói rõ thành Tây có biến.

Linh cảm của hắn là đúng.

Lại nói, lúc này đang là chập tối, tính toán có lẽ là sáu giờ.

Khương Thần ngồi tại môt quán rượu ven đường.

Quán rượu này thường lệ chỉ mở đến bảy giờ tối là đóng.

Mặc dù truyền miệng buổi tối nơi này có ma quỷ sự tình thế nhưng thời điểm hiện tại, ngoài đường vẫn còn một chút người đi lại.

Khương Thần vừa nhấp nhấp miệng vừa nhìn ra bên ngoài. Hắn hiện tại đợi trời tối hẳn liền sẽ đi điều tra một chút thành Tây này đang xảy ra chuyện gì.

Bên ngoài cửa quán lúc này đột nhiên một đạo tia sáng lóe lên.

Đạo ánh sáng kia sau khi vụt tắt, cửa quán hiện lên một màu đỏ vàng le lói giống như có người vừa đốt lên một cây đèn dầu.

Tùng tùng tùng…

Có tiếng bước chân huỳnh huỵch, theo đó liền là một thanh âm có chút kì quái.

Khương Thần nghe vào đạo thanh âm này, khóe miệng không tự chủ nhếch lên.

Bên ngoài quán rượu xuất hiện hai tiểu nữ hài áo đỏ.

Hai tiểu nữ hài này tuổi tầm năm sáu, trên người đều mặc một bộ sườn xám màu đỏ tươi, đầu búi tóc củ tỏi hai bên.

Cả hai đều thanh thuần ngây thơ, khuôn mặt non nớt để cho người ta nhìn vào có cảm giác muốn cưng nựng.

Nếu như nhìn qua một chút, hai tiểu nữ hài này giống như một cặp song sinh tỷ muội.

Điểm khác biệt duy nhất của hai nữ hài này liền là một người tay cầm lồng đèn, một người tay cầm trống nhỏ.

Đây không phải Tiểu Lam cùng Tiểu Ái một cái âm hồn Đông địa một cái âm hồn Tây địa thì còn ai.

Cả hai lúc này đang mắt lớn trừng mắt nhỏ giằng co cùng với một vị đại hán ngoài cửa quán rượu.

Khương Thần nhìn thấy hai vị này, khuôn mặt hiện lên vẻ ngoài ý muốn.

Lúc nào lại đi cùng với nhau rồi?

“Hai cái tiểu oa nhi liền tới quán rượu? Có đùa không vậy, mau về nhà bú sữa mẹ đi thôi.” Ngoài cửa, vị tráng hán kia ồm ồm nói.

“Mù mắt chó của ngươi, thật coi cô là tiểu hài tử?” Tiểu nữ hài cầm đèn lồng, cũng chính là Tiểu Ái lúc này trợn ngược mắt nói.

Vị còn lại cầm trống nhỏ liền là Tiểu Lam. Nàng cũng trừng mắt nhỏ lên tiếp lời:

“Thời điểm cô dạo chơi nhân gian, gấu chó lớn ngươi mới chỉ là con nòng nọc nhỏ đây.”

Bị cả hai tiểu nữ hài này nói như vậy, đại hán lập tức nổi giận. Trên trán hắn gân xanh nổi lên to như cây đũa.

Hai bàn tay lớn như tay gấu lập tức vồ tới hai tiểu nữ hài áo đỏ.

Tại trước mặt vị đại hán này, hai tiểu nữ hài áo đỏ kia quả thực quá mức nhỏ yếu.

Đây liền không khác gì người trưởng thành đối với hài nhi vừa mới ra đời.

Theo lẽ thường, hai tiểu nữ hài này hoàn toàn không có phần thắng. Chắc chắn sẽ bị đại hán kia bắt lấy.

Thế nhưng sự thật kết quả thường thường sẽ vượt mức người ta dự liệu.

Ngay tại thời điểm bàn tay thô to của đại hán sắp nắm lấy đầu Tiểu Ái cùng Tiểu Lam. Cả hai phân biệt trong mắt lóe lên một đạo tia sáng, nháy mắt liền biến mất không thấy gì nữa.

Tùng tùng tùng…Bốp.

Vụt…Xèo.

Hai đạo thanh âm vang lên.

Đại hán lúc này bộ dáng hết sức chật vật.

Thời điểm Tiểu Ái cùng Tiểu Lam biến mất kia, cả hai cùng lúc xuất hiện trước mặt đại hán.

Tiểu Ái một tay cầm đèn lồng, hai má phúng phính phùng lên thật to sau đó ra sức thổi lửa. Ngọn lửa cháy le lói trong đèn lồng lúc này hóa thành một ngọn hỏa diễm đốt trụi tóc của đại hán.

Đại hán đầu trọc còn chưa định thần, bên kia Tiểu Lam lắc lắc trống nhỏ đập tới.

Trống nhỏ nhìn như nhỏ yếu thế nhưng một đập vào má đại hán đầu trọc khiến cho hắn rụng hai chiếc răng.

“Dám khinh thường cô nãi nãi…đáng đánh.” Cả hai tiểu nữ hài này đồng thanh hô vang.

Dứt lời, cả hai xông tới quạt cho đại hán đầu trọc hai cái bạt tai.

Đùng…Đùng

Hai đạo thanh âm bạt tai thanh thúy vang lên.

Tráng hán đầu trọc lập tức ngất xỉu tại chỗ.

Toàn bộ sự việc cũng chỉ phát sinh trong vài hơi thở.

Thậm chí người ngồi trong quán rượu cũng chỉ mơ hồ nhìn thấy hai tiểu nữ hài đáng yêu này nhảy bổ tới đại hán. Đại hán đang khỏe mạnh liền lăn ra bất tỉnh.