Vô Tận Trùng Sinh

Chương 101: Minh đại sư (1)




Lại nói, khối nguyên thạch dự đoán có huyết ngọc kia cuối cùng được một vị lão bản bỏ ra bảy mươi triệu cầm đi.

Hắn cũng không dám nán lại hội đấu giá lâu, sau khi đạt được nguyên thạch liền có một nhóm vệ sĩ đưa đi.

“Hiện tại chỉ còn một viên thạch cuối cùng, phiền phức các vị nghe qua một chút giới thiệu về viên thạch này.”

Trên đài, trung niên chủ trì đấu giá lật ra tấm phủ.

Viên thạch kì dị mà hắn nói kia lúc này được chưa trong một chiếc hộp kính trong suốt, thỉnh thoảng lại tỏa ra quang mang bảy màu.

Người bên dưới nhìn viên thạch kia tỏa sáng, ai nấy không khỏi sửng sốt.

“Các vị, viên thạch này ngoại trừ phát sáng như các vị nhìn thấy, ngoài ý muốn còn có một vị lão niên bởi vì tiếp xúc viên thạch này mà trở nên sinh long hoạt hổ, có người cũng nhờ nó mà khỏi bệnh. Phòng đấu giá chúng ta không thể xác định được đây là loại thạch gì, vì vậy đành bỏ ra đấu giá. Viên thạch này không có giá khởi điểm, các vị từ đó tùy ý ra giá.” Trung niên nhân chủ trì đấu giá kia mỉm cười tường tận giải thích.

Mọi người nghe thấy điều đó cũng dậy lên một hồi xôn xao.

Theo như người kia miêu tả, quả thật bọn họ không đoán được kia là loại đá gì.

Thế nhưng có thể chữa người khỏi bệnh, đưa người già trở nên sinh long hoạt hổ, viên thạch này chắc chắn không ít người sẽ nhắm tới.

“Ta ra mười triệu.” Ghế sau, một vị lão nhân khuôn mặt kích động ra giá.

Hắn năm nay đã trở nên vô cùng già yếu, tiền nhiều thế nhưng không mua được tuổi thọ. Nghe nói viên thạch này có loại diệu dụng kia, hắn tham vọng tất yếu phải đạt được.

“Hai mươi triệu.”

“Một trăm triệu.” Khương Thần lúc này cũng tham gia đấu giá.

Thanh âm lạnh lùng của hắn vang lên khiến cho người trong sảnh này trở nên sửng sốt.

Một trăm triệu?

Đây không phải là số tiền nhỏ. Thanh niên kia rốt cục có thân phận gì mà có thể một hơi mở ra một trăm triệu Thiên tệ như vậy.

“Khương tiên sinh…ngươi đây là?” Từ Chính Thuần lúc này cũng có chút sửng sốt.

Hắn chưa bao giờ nhìn thấy Khương Thần thay đổi sắc mặt. Thế nhưng hiện tại hắn cảm nhận Khương Thần đang vô cùng kích động.

Vì vậy mà hắn đối với viên thạch kia vô cùng tò mò.

“Viên thạch này đối với các ngươi vô dụng, chỉ có ta mới có thể biết được huyền cơ.” Khương Thần lạnh nhạt nói.

Người xung quanh nghe vậy, khuôn mặt lại càng thêm ngạc nhiên.

“Vị huynh đệ đây, nếu như ngươi khám phá được huyền cơ, có thể hay không khai sáng cho chúng ta một chút.”

Bởi vì ngồi ở ghế đầu, lời nói của Khương Thần liền lọt vào tai vị chủ trì đấu giá. Lúc này hắn liền nhanh miệng nói.

Theo như hắn biết, Nạp Lan gia đã mời đến rất nhiều đổ thạch đại sư, thế nhưng tuyệt nhiên không có ai nhìn ra khối nguyên thạch này là gì.

Bọn họ tò mò muốn mở ra thế nhưng dùng bất kì thủ đoạn nào cũng mở không nổi.

Viên thạch này giống như là một khối thiên ngoại vẫn thạch, vô cùng cứng rắn. Thậm chí máy cắt công suất lớn của bọn họ cũng cắt không nổi. CUối cùng mới đem đi đấu giá.

Hiện tại một vị thanh niên tự xưng có thể nhìn ra huyền cơ, hắn tò mò vì vậy mới mở ra lời nói vừa rồi.

Lời này của hắn không thể không nói quả thật dẫn tới bạo động.

Phần lớn những người ngồi dưới cũng vô cùng tò mò về nguồn gốc cũng như huyền cơ của viên thạch này. Nghe chủ trì đấu giá nói vậy, bọn họ liền hướng về phía Khương Thần chờ đợi.

Khương Thần ngược lại khí định thần nhàn, khuôn mặt bất động thanh sắc tựa lưng vào ghế nhìn về phía Hỗn Nguyên thạch kia, không có ý định lên tiếng.

“Tiểu huynh đệ, ngươi nếu như nhìn ra huyền cơ, có thể hay không nói ra một chút cho thỏa trí tò mò của bọn ta a.”

“Phải a, dù sao chúng ta cũng không có tiền tranh đoạt, ngươi nếu như biết chút gì đó liền thỏa trí tò mò của bọn ta.”

Khương Thần trước đám người xôn xao kia vẫn một bộ lạnh nhạt hờ hững.

Nhìn thấy bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi kia của Khương Thần, không ít người phẫn nộ. Thế nhưng trở ngại thân phận của hắn, tất cả liền thu liễm trở lại.

Nhân gia nếu như không muốn nói, ngươi có bóp cổ móc họng hắn cũng không moi được thông tin gì.

“Vậy a…một trăm triệu có ai ra giá không?” Chủ trì đấu giá nhìn thấy Khương Thần không muốn nói, hắn cũng không vấn vương tại chủ đề này nữa. Nhân gia ai chẳng có bí mật.

“Không ai ra giá, như vậy khối nguyên thạch này liền thuộc về vị huynh đệ đây.”



Một trận tiếp theo chính là phòng đấu giá trở thành đổ thạch tràng.

Khương Thần không có hứng thú với loại hoạt động này vì thế liền ra ngoài trước.

Từ Chính Thuần ngày hôm nay mục đích là khối huyết ngọc. Mặc dù không đạt được thế nhưng thu về một khối nguyên thạch giá trị cao, hắn cũng là vừa lòng thỏa ý.

Ba người toan tính rời đi liền bị một tổ hợp ba người chặn lại.

Tổ hợp này liền là thanh niên nam tử, trung niên cùng một vị lão giả lúc trước tranh đoạt khối nguyên thạch có chứa phỉ thúy kia.

“Từ lão tốt, chúng ta lại gặp mặt.” Trung niên kia dẫn dầu ba người lúc này chắp tay lễ phép nói.

“Tiết lão bản chặn đường chúng ta là có ý gì?” Từ Chính Thuần mỉm cười đáp.

“Không có gì, chẳng qua vị đại sư phía sau ta đây có hứng thú với viên thạch của huynh đệ này, vì thế liền tới đây mạn phép hỏi mua lại.” Trung niên nhân cười cười đáp.

Đoạn hắn khẽ lui về phía sau nhường đường cho vị lão giả kia đi lên.

Lão giả kia cũng thuận thế đi tới.

Người này dáng người dong dỏng cao. Một thân đạo bào trắng muốt nhìn qua có phần giống như một vị đạo sĩ.

“Tiểu huynh đệ, ta cũng có đôi phần hứng thú với viên đá này của ngươi, ngươi có thể hay không từ bỏ yêu thích nhượng lại cho ta.” Lão giả mỉm cười nói.

Nụ cười của hắn giống như mưa sau ngày hạn, người xung quanh nhìn tới có cảm giác vô cùng tươi mát.

Khương Thần tựa tiếu phi tiếu nói:

“Vậy ngươi muốn mua lại bao nhiêu đây?”

“Một lần xuất thủ của ta.” Lão giả kia mỉm cười tự tin nói.

“Một lần xuất thủ? Lão già, ngươi đọc truyện nhiều bị ngốc hay sao? Một lần xuất thủ của ngươi đáng mấy đồng.” Từ Trạch Đông phía sau nghe vậy lúc này không khách khí nói.

Lão giả nghe Từ Trạch Đông nói vậy không chút giận dữ, ngược lại không để ý tới hắn mà nhìn về phía Khương Thần mỉm cười.

Ba người Khương Thần, hắn nhìn không thấu nhất liền chính là thanh niên bộ dáng kì quái này. Cộng thêm đối phương nói có thể nhìn ra huyền cơ viên thạch kia, vì vậy hắn liền có hứng thú với Khương Thần.

“Vô lễ, ngươi có biết người đứng trước mặt ngươi là ai không?” Thanh niên nam tử nọ nhìn thấy bộ dáng của Từ Trạch Đông, nghĩ lại lúc tranh đoạt Từ Trạch Đông luôn một bộ khiêu khích nhìn mình, lúc này tức giận nói.

“Là ai? Dù có thiên vương lão tử ta cũng không sợ.” Từ Trạch Đông khinh thường nói.

Đứng bên cạnh hắn là một vị cao nhân đây, hắn còn sợ ai nữa.

“Dõng dạc.” Thanh niên nam tử cười lạnh quát: “Vị đại sư đây gọi là Minh Thiên, ngươi nếu như đã từng đi tới Linh La thành liền có thể hỏi mọi người xem Minh đại sư là ai.”

Từ Trạch Đông khuôn mặt tỉnh bơ nói: “Cái gì Minh Thiên Minh đại sư, không quen biết.”

Từ Chính Thuần ngược lại khuôn mặt trầm xuống.

“Ngươi liền là Minh đại sư nổi tiếng Linh La thành?”

“Xem ra xa xa bên ngoài vẫn có người biết đến lão phu.” Lão giả kia lúc này mới tủm tỉm nói.

“Minh đại sư, hạnh ngộ.” Từ Chính Thuần nghe vậy vội vàng chắp tay hơi cúi mình nói.

Lão giả gọi là Minh đại sư kia khẽ gật đầu không đáp, ánh mắt nhìn về phía Khương Thần muốn tìm ra chút ngạc nhiên hoặc sửng sốt trên khuôn mặt đối phương.

Có điều hắn phải thất vọng, bởi vì Khương Thần nghe tới tên tuổi hắn khuôn mặt vẫn bất động thanh sắc.

Có thể đối phương chưa nghe tới tên tuổi mình đi.

Lão giả thầm nhủ vậy.

Đoạn hắn đánh mắt cho thanh niên nam tử vừa rồi. Thanh niên nam tử kia hiểu ý, liền ngửa cổ, một bộ kiêu ngạo giải thích.

Hóa ra Linh la thành trong miệng thanh niên kia cũng giống như thành Tây Vẫn Triết, cũng là một ngôi thành cổ, đồng thời truyền kì cố sự về ma quỷ ở đây cũng không kém so với thành Tây.

Tại Linh La thành cũng rất chuộng nghề bắt ma, xem bói, xem phong thủy…

Cách đấy vài chục năm, Linh La thành xuất hiện một vị thanh niên, thanh niên này tên Minh Thiên.

Vị Minh Thiên này khi đó tự xưng Minh đại sư, tại Linh La thành mở một căn cư xá nhỏ gọi là Thôn Quỷ quán.

Hắn tự xưng có thể trừ tà bắt quỷ, câu thông âm dương. Ghê gớm hơn nữa, hắn còn nói hắn có thể ngự sử quỷ hồn thậm chí câu đi hồn phách người khác.

Ngay từ đầu mọi người đối với vị Minh đại sư này còn chưa tin.

Thế nhưng sau đó, phàm là người có sự tình liên quan tới ma quỷ đi tìm Minh đại sư này, tất cả đều bị thủ đoạn của hắn khuất phục, kính hắn như thần minh.

Lâu ngày, danh tiếng của hắn vang khắp Linh La thành, thậm chí những tỉnh thành lân cận cũng nghe danh của hắn.

Bởi vì bắt quỷ hiệu nghiệm, hắn cũng được mọi người gọi là Thôn Quỷ.

Minh đại sư kia hiện cũng chính là lão giả đang đứng trước mặt ba người.

Từ Chính Thuần sớm nghe danh tiếng của vị Minh đại sư này vì vậy nghe thanh niên kia giới thiệu, hắn cũng không có bao nhiêu ba động cảm xúc.

Ngược lại Từ Trạch Đông sắc mặt cũng thoáng phần ngưng trọng.

Phàm là chuyện liên quan tới ma quỷ, hắn đều có vẻ rất sợ hãi.

“Làm sao? Hiện tai biết sợ? Cũng may Minh đại sư không tức giận, nếu không liền câu đi hồn phách của ngươi.”

Lão giả này không quan tâm Từ Trạch Đông ra sao, thanh niên kia nói gì, ngược lại vẫn luôn nhìn Khương Thần.

Thấy hắn vẫn một bộ mặt lạnh nhạt hờ hững, Minh Thiên càng thêm bất ngờ.

Bình thường đám thanh niên nam nữ sau khi nghe cố sự của hắn đều sẽ một mặt sợ hãi. Không nghĩ tới vị thanh niên này nghe tới danh tiếng của hắn còn giữ được vẻ trấn định như vậy.

“Tiểu huynh đệ, hiện tại một lần xuất thủ của ta có đáng giá?”

“Không đáng một đồng.” Khương Thần lắc đầu nói.

Bên cạnh Từ Trạch Đông thầm giơ ngón cái hô ngưu bức.

Từ Chính Thuần cười gượng không dám nói gì. Hắn đã đoán trước Khương Thần sẽ nói như vậy.

Vị Khương tiên sinh này trước giờ vẫn luôn như thế, đối phương nếu như bày ra giá đỡ đứng trước mặt hắn, hắn sẽ không khách khí.

“Ngươi.” Minh Thiên sắc mặt trầm xuống: “Tốt…tốt, xem ra vẫn còn có kẻ cho mặt mũi còn không muốn.”

“Có phải hay không ta không giao ra viên thạch này, ngươi liền định cướp?” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu nói.

“Ta sẽ không làm ra loại sự tình cướp bóc này…” Minh Thiên cười lạnh nói: “Thế nhưng mấy cái âm hồn của ta có ra tay hay không thì ta không dám chắc.”

Hiện tại không đạt được mục đích, vị Minh Thiên Minh đại sư này coi như lộ rõ bản chất.

Hai người bên cạnh hắn cũng không lạ gì tính cách của hắn, lúc này bộ dáng cười trên nỗi đau của người khác nhìn ba người Khương Thần.

Khương Thần thanh âm đạm mạc mang theo chút trào phúng vang lên:

“Không ngại nói cho ngươi…bản lãnh của ngươi trong mắt ta không đáng một đồng.”

***

Ra chương hơi muộn mong các đạo hữu thông cảm. Nhà mất mạng phải chạy sang nhà hàng xóm.