Vô Tận Thần Công

Chương 324: Còn muốn bị chà đạp? Thành toàn cho ngươi vậy!




Mà đúng lúc đội kỵ binh này đuổi đến trước mặt một đám tội phạm khác.

Bất chợt, xoẹt một tiếng, hư không phía trên đám quân tội phạm này mở ra, một bóng người màu vàng xuất hiện ở giữa không trung.

- Kỵ binh của Ngự Lâm quân Đại Chu à? Xem ra, Mạc Vân Cốc đúng là đã bị giết chết.

Giọng nói lạnh lùng vang lên.

Chíu… chíu… chíu…u!

Chíu… chíu… chíu…u!

Sau khi bóng người màu vàng xuất hiện liền vung tay lên, lập tức có vô số thanh tiểu kiếm tấn công về đội kỵ binh của Lưu Ngự Thanh.

Phập! Phập! Phập!

Bốn năm mươi kỵ binh bên cạnh Lưu Ngự Thanh bị bắn trúng, lập tức ngã xuống.

- Nguy hiểm.

Lưu Ngự Thanh rùng mình, không ngừng vung trường thương trong tay. Keng keng keng, bảy tám thanh tiểu kiếm bị hắn đánh văng ra, không làm hắn bị thương.

- Lưu Ngự Thanh? Mấy tháng trước, trong hang động đá vôi ở Yến Sơn, bổn vương không giết ngươi. Nhưng hôm nay, ngươi chạy trời cũng không khỏi nắng rồi.

Bóng người màu vàng lạnh lùng nói.

- Vèo…o…o!

Sau đó, hắn di chuyển, nháy mắt đã đến trước mặt Lưu Ngự Thanh. Thanh kiếm màu xanh cực lớn dưới chân hắn ong ong một hồi, rồi từ dưới chân hắn bắn ra, đâm thẳng đến ngực Lưu Ngự Thanh.

- Không tốt!

Đúng lúc nam tử kim giáp xuất hiện trước mặt thì đồng thời, sắc mặt Lưu Ngự Thanh đại biến.

Cảm giác vô cùng nguy hiểm nảy lên từ đáy lòng.

Lưu Ngự Thanh vô cùng quen thuộc nam tử kim giáp này. Mấy tháng trước, ở dưới lòng đất Yến Sơn, lúc cướp đoạt Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp, chính nam tử kim giáp này đã đánh chết chủ nhân Tiên Sư Đạo Âu Tử Hồng, thậm chí còn muốn chém giết Lưu Ngự Thanh. Lưu Ngự Thanh dựa vào thiên binh chiến xa nên mới trốn thoát…

Dương Tử Mặc!

Người này vốn là thế tử Trấn Quốc Công, hiện nay là Thần Vương, Dương Tử Mặc!

Chín mươi chín thanh tiểu Đạo Hoàng Kiếm ngưng kết ra thanh Đạo Hoàng Kiếm cực lớn, thoáng cái xuất hiện trước mặt Lưu Ngự Thanh, mang theo sát khí lăng lệ ác liệt đến mức vô cùng tận, hung hăng chém về phía Lưu Ngự Thanh.

Ầm ầm!

Hư không xung quanh dường như thoáng cái hoàn toàn ngưng thành thực, lại bị Đạo Hoàng Kiếm này hung hăng chém phá ra. Mang theo âm thanh bạo vang dày đặc, đại Đạo Hoàng Kiếm này đã chém đến trước mặt Lưu Ngự Thanh.

- Lui!

Sắc mặt Lưu Ngự Thanh khó coi. Giờ phút này trong đầu cũng chỉ còn lại một ý niệm như vậy.

Hai chân mạnh mẽ đạp về phía trước, cả thân thể trực tiếp đảo lộn ra ngoài, khó khăn lắm mới tránh thoát được một kiếm của Dương Tử Mặc.

Tê tê tê…

Lưu Ngự Thanh nhảy từ trên ngựa xuống. Con chiến mã kia không dừng chân được, vẫn xông về phía trước.

Con ngựa này của Lưu Ngự Thanh cũng không phải ngựa bình thường mà là dị chủng trong Hỏa La Mã, luận khí huyết cũng đủ để có thể so với võ giả cấp độ Luyện Khí. Lúc này chân đạp mặt đất, ầm ầm vọt tới phía trước. Cho dù cường giả cấp độ Võ Sư đối mặt với dị chủng Hỏa La này, sợ rằng cũng bị đánh bay ra ngoài, gân cốt bẻ gãy, nội tạng chấn động, bản thân bị trọng thương.

Chỉ tiếc rằng trước mặt nó chính là Dương Tử Mặc!

Mấy tháng trước chính là cường giả cấp độ Võ Tôn. Giờ phút này, thực lực Dương Tử Mặc lại tiến thêm một bước, miễn cưỡng tiến vào cấp độ Đại Tông Sư!

Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp trên người có hàng phòng ngự mạnh, cho dù cường giả Võ Thánh có đánh một kích toàn lực thì cũng chưa chắc đã bị rách!

Ầm ầm!

Chiến mã kia của Lưu Ngự Thanh hung hăng đạp về Dương Tử Mặc đằng trước. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Giống như chạy vọt tới, thoáng cái đập ầm ầm vào tường thành dày mấy trượng, phát ra tiếng vang bạo liệt. Dưới cú va chạm này, chiến mã cường tráng trực tiếp đầu rơi máu chảy, đầu hầu như hoàn toàn bị đụng nát ra, thậm chí nửa người trước hầu như đã thành thịt nát, thân thể nghiêng một cái, ầm ầm ngã xuống đất…

Dưới cú va chạm này, Dương Tử Mặc chẳng qua chỉ hơi trì trệ lại, không có bất cứ tổn thương gì.

Chíu!!

Chính là chốc lát thân hình Dương Tử Mặc bị ngăn cản, Lưu Ngự Thanh liền bạo lui, đã tiến vào trong vòng vây ngự lâm quân Đại Chu kia.

- Còn muốn chạy?

Lông mày Dương Tử Mặc hơi nhíu lại một cái.

- Cho dù ngươi có trốn vào trong thiên quân vạn mã thì hôm nay cũng khó trốn khỏi bị ta chém giết!

Quát lạnh một tiếng, đại Đạo Hoàng Kiếm trước người Dương Tử Mặc mạnh mẽ chém xuống!

Ầm ầm!

Một luồng kiếm khí mạnh mẽ kích xạ ra. Vài chục trượng bên ngoài, hai ba mươi tên tướng sĩ ngự lâm quân Đại Chu bị một kiếm của Dương Tử Mặc chém vào, không chút trở ngại, trực tiếp bị chém thành thịt nát!

- Xem ngươi có thể trốn tới khi nào? Bổn vương sẽ chém giết toàn bộ ngự lâm quân của ngươi, xem ngươi có ra hay không ra!

Ngữ khí Dương Tử Mặc lạnh như băng, điều khiển ba thanh Cửu Cửu Đạo Hoàng Kiếm, nhanh chóng nhoáng lên. Tiếng xiu xiu vang lên, nó trực tiếp hóa thành hai trăm chín mươi bảy thanh tiểu kiếm, hung hăng đánh tới ngự lâm quân Đại Chu kia.

Phốc! Phốc! Phốc!

Tuy trang bị áo giáp trên người ngự lâm quân Đại Chu cường đại nhưng cũng căn bản không thể nào ngăn cản được công kích của Đạo Hoàng Kiếm này!

Không có bất kỳ trở ngại nào, hơn hai trăm ngự lâm quân trực tiếp rơi xuống dưới ngựa, hiển nhiên đã bị đâm trúng chỗ hiểm, dĩ nhiên đã chết. Ngựa của bọn hắn đã mất khống chế liền gào rú lao đi, mạnh mẽ chạy loạn khiến trận hình của ngự lâm quân Đại Chu thất linh bát lạc.

Phốc! Phốc! Phốc!

Đạo Hoàng Kiếm lại khẽ nhoáng lên, hai trăm ngự lâm quân lại ngã rạt xuống như cắt lúa mạch.

- Dương Tử Mặc, Lưu mỗ ta liều mạng với ngươi!

Mắt thấy các huynh đệ dưới trướng bị chém giết liên tục, con mắt Lưu Ngự Thanh muốn nứt ra, hét lớn một tiếng. Chíu một phát, hắn nhanh chóng bắn ra từ trong ngự lâm quân, trong chốc lát đã đến trước mặt Dương Tử Mặc. Trường thương trong tay phát ra âm thanh rì rào, hung hăng đâm tới ngực Dương Tử Mặc.

Cang!

Một tiếng giòn vang vang lên. Trường thương của Lưu Ngự Thanh đâm vào ngực Dương Tử Mặc, chạm phải Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp, thậm chí ngay cả một tia lửa cũng không có. Công kích này đã hoàn toàn bị ngăn cản.

- Muốn chết!

Khẽ quát một tiếng, thân hình Dương Tử Mặc khẽ nhoáng lên, đánh một chưởng vào trước ngực Lưu Ngự Thanh.

Rầm rầm rầm! Hống hống hống!

Đệ Nhị Trọng Hổ Báo Lôi Âm bắn ra. Lưu Ngự Thanh cảm giác được một chưởng này của Dương Tử Mặc dường như căn bản không phải do một cường giả võ đạo chém ra mà là từ một con gấu lớn hồng hoang đánh ra. Một luồng lực lượng vô cùng hùng hồn mạnh mẽ đánh vào trong ngực Lưu Ngự Thanh. Thân thể Lưu Ngự Thanh trực tiếp bay ngược lại, giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi.

- Chết!

Một khắc ngay sau đó, tâm niệm Dương Tử Mặc vừa động.

Thanh Đạo Hoàng Kiếm cực lớn này hóa thành một đạo quang mang, hung hăng chém về phía Lưu Ngự Thanh.

- Tướng quân!

- Bảo vệ tướng quân!

Đúng lúc này lại nghe thấy vài tiếng hét lớn vang lên trong đám ngự lâm quân Đại Chu.

Mang theo vẻ dứt khoát kiên quyết.

Chíu!! Chíu!! Chíu!!

Giờ phút này, năm sáu quân sĩ ngự lâm quân mạnh mẽ bay lên, hung hăng nhào tới đón đầu Đạo Hoàng Kiếm kia.

Dùng thân thể ngăn cản Đạo Hoàng Kiếm này!

Phốc! Phốc! Phốc!

Không chút cản trở, mấy quân sĩ này trực tiếp bị Đạo Hoàng Kiếm đâm xuyên qua từng người. Cũng may những quân sĩ ngự lâm quân hung hãn không sợ chết này ngăn cản đã tranh thủ một ít thời gian cho Lưu Ngự Thanh. Sau khi Lưu Ngự Thanh ầm ầm rơi xuống đất, cắn chặt răng, thân thể mạnh mẽ tránh sang, rốt cục cũng tránh được Đạo Hoàng Kiếm này.