Vô Tận Thần Công

Chương 173: Ra tay cướp Xá Lợi!




Giọng nói đó ẩn trong hàng trăm hàng nghìn quân sĩ nam tỉnh, phiêu hốt bất định, tăng nhân có tên Lý Tịnh Lâm kia căn bản không biết nó phát ra từ hướng nào.

- Công Gia muốn tự tạo ra Bát Hoang Quyết?

Nghe thấy thế, tăng nhân Lý Tịnh Lân chau mày.

- Vạn năm trước, những tuyệt thế công pháp như Thiên Đạo Thần Âm Quyết của Đạo Hoàng hay Nhân Hoàng Tam Quyết của Nhân Hoàng đều được tạo ra vì có kiếp nạn. Nay đế hoàng Đại Châu vẫn còn tại vị, thiên hạ thái bình chứ chẳng có kiếp nạn gì. Công Gia lại muốn tạo ra Bát Hoang Quyết đoạt thiên hạ, đó là hành sự nghịch thiên, tuyệt đối sẽ không thành công!

Lý Tịnh Lâm vừa vung Phục Ma Trượng vừa hét lớn.

- Có thành công hay không không cần ngươi quản. Ngươi chỉ cần tránh đường cho bọn ta vào lấy Xá Lợi cho Công Gia là được! Chỉ cần ngươi quy hàng Đại Công, sau này ta sẽ nói tốt cho ngươi vài câu trước Công Gia. Rồi Công Gia đoạt được thiên hạ, ngươi sẽ được phong hầu bái tướng!

Giọng nói ấy lại vang lên.

- Đừng vọng tưởng!

Lý Tịnh Lâm sắc mặt ngưng đọng, quát lên.

- Lý Vi Nghĩa, năm đó dưới Huyền Di Sơn, thôn chúng ta gặp nạn châu chấu, phụ mẫu hương thân đều chết đói cả. Nếu không phải Dũng Tuệ đại sư từ bi đưa chúng ta về chùa truyền cho võ học Nam Lâm Tự thì chúng ta có được ngày hôm nay không? Sau đó chúng ta muốn hoàn tục xuống núi gia nhập quân đội đại sư cũng không ngăn cản…Nay ngươi lại làm chó săn cho Trấn Quốc Công, đem binh tiêu diệt Nam Lâm Tự, lương tâm của ngươi bị chó gặm rồi!

- Muốn có Xá Lợi thì bảo Công Gia tới mà lấy! Năm đó ta làm binh dưới trướng Công Gia, Công Gia bảo ta sống, ta sống, bảo ta chết ta sẽ chết! Hôm nay nếu Công Gia đích thân tới lấy mạng ta, ta tuyệt sẽ không oán thán!

Lý Tịnh Lâm hét lớn.

Uỳnh uỳnh!

Phục Ma Trượng vung lên, mười mấy quân sĩ nam tỉnh bị quét bay, xương cốt gãy lìa.

- Hề hề, chim khôn chọn cành mà đậu, vì đại nghiệp của Công Gia, Lý Vi Nghĩa ta đừng nói đến việc đem quân bao vây Nam Lâm Tự, ngay giết cả cha mẹ ta cũng làm!

Giọng nói kia lại vang lên, Lý Vi Nghĩa cười khảy.

- Lý Tịnh Lâm, chỉ dựa vào ngươi mà muốn Công Gia đích thân đến sao? Đừng tưởng ngươi có một thân hoành luyện là người khác không làm gì được. Mạng ngươi nằm trong tay ta rồi, đi chết đi!

- Chết đi!

Một tiếng quát vang lên, từ trong hàng nghìn quân sĩ nam tỉnh bỗng bay ra một đạo thanh quang.

Đạo thanh quang này chính là một trung niên nam tử dáng người gầy gì. Hắn khoảng bốn mươi tuổi, mặt trắng, không có râu, thiếu đi sự cương dương của nam tử, thay vào đó là vài phần âm nhu. Nam tử đó cười nham hiểm, hai tay run lên, tiếng lợi khí phá không vang lên, phóng ra mười mấy cây ngân trâm bắn thẳng về phí huyệt khiếu Lý Tịnh Lâm.

Phập! Phập! Phập!

Lý Tịnh Lâm không sợ đao thương nhưng căn bản không thể chống đỡ được ngân trâm, chớp mắt đã bị trúng châm.

- Năm đó ngân trâm của ngươi chưa bắn được ta…Giờ…ngươi đã tu luyện đến Võ Tôn rồi…

Ngân trâm cắm vào người, Lý Tịnh Lâm cả người run lên, sắc mặt đầy vẻ chấn kinh.

- Ngân trâm của ta chính là luyện để chuyên khắc chế hoành luyện công phu của ngươi. Ta vỗn nghĩ, nếu ngươi theo Công Gia thì huynh đệ chúng ta sẽ tương thân tương ái, không cần dùng đến ngân trâm này. Nhưng đáng tiếc…

Nam tử có tên Lý Vi Nghĩa kia lộ vẻ thất vọng.

Bùm! Bùm!

Không đợi hắn nói hết, ngân trâm cắm trong huyệt khiếu Lý Tịnh Lâm nổ tung, bùm bùm mấy tiếng, thân thể Lý Tịnh Lâm lỗ chỗ như cái rổ, người run ác liệt rồi phụt một ngụm máu tươi, cơ thể cao lớn ngã ra đất…

- Kéo xác hắn đi, đợi khi ta lấy được Xá Lợi còn muốn kể chuyện cũ với huynh đệ đây.

Lý Vi Nghĩa nói.

- Ba trăm quân sĩ theo ta vào rừng tháp lấy Xá Lợi!

Vừa nói Lý Vi Nghĩa dẫn đầu ba trăm quân sĩ đi vào trong rừng tháp.

- A Di Đà Phật…

- A Di Đà Phật…

- A Di Đà Phật…

- Rừng tháp là trọng địa Phật môn, kẻ nào lòng dạ bất chính hãy lui ra đi! Ra ngoài đi!

Nhưng khi đó từ trong rừng tháp bỗng vang lên mấy tiếng niệm Phật.

Vút! Vút! Vút!

Giống như quỷ mị, năm sáy đạo thân ảnh của lão tăng đột nhiên xuất hiện, áo tăng bay phấp phới, ba trăm quân sĩ phía sau Lý Vi Nghĩa có dến bảy tám chục người bị đánh bay khỏi rừng tháp, xương cốt gãy lìa, máu tươi tung toé, chết tươi.

Những người còn lại sắc mặt đại biến, cuống cuồng định rút khỏi rừng tháp.

- Là mấy lão già các ngươi? Vẫn chưa chết sao?

Sắc mặt Lý Vi Nghĩa thay đổi.

- Không phải sợ, mấy lão già này năm xưa chính là Thiên Canh Thập Tam Sát hắc đạo tung hoành Đại Châu ba chục năm, đều là Võ Tôn. Nhưng đáng tiếc sau đó bị Trấn Quốc Công đem quân vây đánh, giết bảy, còn lại sáu tên trốn trong Nam Lâm Tự. Hồi đó chúng cam tâm tình nguyện tự phế tu vi bảo vệ rừng tháp, Dũng Tuệ hoà thượng mới chịu thu nhận. Không ngờ nhiều năm như vậy mà chúng chưa chết…

Lý Vi Nghĩa trầm giọng nói.

Năm đó hắn cũng là đệ tử Nam Lâm Tự nên đương nhiên biết rất rõ tình hình của Nam Lâm Tự.

Cũng chính vì thế lần này Dương Mặc bao vây Nam Lâm Tự coi Lý Vi Nghĩa là tâm phúc, đến việc đoạt Xá Lợi cũng để hắn đi lấy.

- Hừ, Thiên Canh Thập Tam Sát các ngươi nếu không tự phế tu vi thì có lẽ Lý Vi Nghĩa Ta còn dè chừng. Đáng tiếc giờ các ngươi cùng lắm chỉ là Võ Sư, dựa vào sáu người các ngươi mà muốn ngăn cản ta sao?

Lý Vi Nghĩa hừ lạnh.

Cường giả Võ Tôn dù có tự phế tu vi, chân khí không còn nữa thì nhục thể của họ vẫn rất cường đại.

Chỉ là sáu người trong Thiên Canh Thập Tam Sát này nay đã bảy tám mươi tuổi, sau khi chân khí phế hết, khí huyết thoái hoá, giờ cũng chỉ có thực lực Võ Sư sơ giới, đối phó được với quân sĩ bình thường chứ không phải đối thủ của Lý Vi Nghĩa.

- Sáu lão già này giả thần giả quỷ, ta sẽ lôi hết các ngươi ra đây!

Lý Vi Nghĩa vừa nói, thân hình đã lao thẳng vào trong rừng tháp.

Ầm! Ầm! Ầm!

Sau mấy tiếng nổ, ba thân ảnh gầy gò bị đánh bay ra ngoài.

Là ba lão hoà thường râu tóc bạc phơ, trên người là bộ đồ tăng màu vàng.

Ba lão hoà thượng bay ra, cùng hộc máu tươi, rõ ràng đã bị trọng thương khi giao đấu với Lý Vi Nghĩa.

- Còn ba tên nữa, cũng chết đi cho ta!

Vút! Vút! Vút!

Lý Vi Nghĩa tung ngân trâm bắn trúng ba lão hoà thượng còn lại.

Nói cho cùng Lý Vi Nghĩa cũng là Võ Tôn, sáu lão tăng kí tuy năm xưa là Võ Tôn nhưng nay đã già, căn bản không phải đối thủ của hắn. Ba người vừa bị Lý Vi Nghĩa đánh trúng miệng hộc máu tươi, còn ba người sau bị hắn dùng ngân trâm bắn đứt tâm mạch, sinh cơ nhanh chóng mất đi..

- Hừ, không biết lượng sức mình, muốn ngăn cản ta sao?

Hắn hừ lạnh.

- Sáu lão già các ngươi, ba kẻ bị ta bắn trúng tâm mạch, một giờ nữa là chết. Ba kẻ còn lại nội tang cũng tổn hại, sống nhiều nhất được ba giờ…Hôm nay ta đại phát từ bi, không giết các ngươi, các ngươi cứ ngoan ngoãn ở đây đợi chết đi! Ta đi lấy Xá Lợi rồi nói sau.

Lý Vi Nghĩa nói xong tung ra mấy chưởng, mấy toà tháp bị hắn đánh vỡ tan để lộ ra mấy viên Xá Lợi bảy màu. Thấy chúng, mắt Lý Vi Nghĩa sáng trưng, đưa tay định lấy…

Trên không trung, Dương Thạc lạnh lùng quan sát mọi việc.

- Lý Vi Thần…Lý Vi Nghĩa, trên danh nghĩa là người theo trung nghĩa cớ sao lại bất trung bất nghĩa như vậy? Hắn tên là "Vi Nghĩa" nhưng hành động không hề trung nghĩa. Năm xưa Dũng Tuệ phương trượng cứu hắn mà giờ hắn lấy oán báo ơn…Còn có thể từ bỏ cả cha mẹ…Loại người này giữ lại có ích gì?

Ánh mắt Dương Thạc loé lên sự băng giá.

- Hắn muốn lấy Xá Lợi là để dâng lên cho phụ thân sáng tạo ra Bát Hoang Quyết? Nếu ta cướp Xá Lợi của hắn, không biết Tô Thanh Như biết chuyện này sẽ có nét mặt thế nào…

Dương Thạc nghĩ.

Nhưng nếu hắn cướp Xá Lợi thật thì không phải sẽ ngăn cản kế hoạch của phụ thân sao?

Trấn Quốc Công Dương Thiên nói cho cùng cũng là cha Dương Thạc, bao năm nay ăn uống ngủ nghỉ đi lại ở phủ đều do Dương Thiên cung cấp, hơn nữa Dương Thiên cũng không như Trình phu nhân, muốn hãm hại Dương Thạc. Chỉ là chưa bao giờ coi trọng hắn mà thôi. Giờ bảo Dương Thạc chống lại cha thì ít nhiều hắn cũng thấy không nỡ.

- Thôi vậy, Lý Vi Nghĩa là Võ Tôn, đoạt Xá Lợi từ tay hắn cũng không khó. Thử xem, đoạt được thì đoạt, không được thì thôi. Nếu đoạt được, cùng lắm sau này bảo cha đích thân tới hỏi thì mình cũng cho.

Trong lòng nghĩ vậy, Dương Thạc không chần chữ nữa.

Ra tay đoạt Xá Lợi!

Thuần Dương Kim Thân lập tức xuất khiếu, đem theo Thái Dương Chân Hoả, uỳnh một tiếng bay vào trong rừng tháp.

- Ủa?

Đúng lúc đó Dương Thạc cảm giác có gì đó không đúng. Nguồn tại http://Truyện FULL

Trong đống tháp đổ nát, mấy viên Xá Lợi đột nhiên phát sáng bao trùm lấy Thuần Dương Kim Thân của hắn.

Dương Thạc cảm giác rõ ràng sức mạnh của Thuần Dương Kim Thân không ngừng tăng lên…Từ Võ Sư sơ giới nhanh chóng trở thành Võ Sư trung giới…Trong chốc lát sức mạnh của Thuần Dương Kim Thân đã sánh ngang với Đại Nhật Như Lai Kim Thân Võ Tôn rồi.

- Ánh sáng Xá Lợi lại có tác dụng tăn cường Thuần Dương Kim Thân?

Dương Thạc kinh ngạc.

- Ý trời rồi, có sức mạnh này còn sợ không đoạt được Xá Lợi từ tay Lý Vi Nghĩa bất trung bất nghĩa sao?

- Xông lên cho ta!

Thuần Dương Kim Thân lập tức biến lớn, Thái Dương Chân Hoả cháy phừng phừng, từ trên cao nhằm thẳng Lý Vi Nghĩa mà lao xuống.