Vô Tận Kiếm Vực

Chương 97: Hương Lam tinh nghịch




Keng… Tiếng vũ khí va chạm kịch liệt vang lên, trong không gian tầng thứ 3 tu luyện tháp, lúc này Vân Phàm cả người quần áo đều bị cắt xé nhiều lỗ thủng thậm chí nếu để ý kĩ trên đó còn có vài cục máu đông vươn lại.

Trước mặt hắn là một giáp sĩ áo lam dùng kiếm mảnh uốn lượn ra đòn, chậm chạp nhưng tựa như dòng nước bền bỉ bất tận vậy.

Chỉ cần không để ý kĩ sẽ ăn một làn kiếm khí cắt sâu vào da thịt.

Nhíu mày, trong đây hình như bọn ảo cảnh này không hề biết mệt thì phải, Vân Phàm cảm nhận cơ thể suy sụp thể lực lập tức Huyết lực tự động từ Hư đan khung cuộn trào khiến hắn mất đi kiểm soát Gbo trạng thái ổn định.

Vừa nói thanh băng kiếm trong tay đột nhiên hàn quang tỏa sáng làm hơi nước xung quanh tức khắc ngưng kết thành khói trắng.

- Ầy, nữa rồi.

Không kịp thu tay lại, đường kiếm cứ thế quét ngang đối thủ làm hắn tan rã biến mất.

Vân Phàm chọn tách ra trở về lại với hiện thực, haiz… từ chiều giờ luyện mãi vẫn chưa có bài tập nào kéo dài qua một giờ, tuy nhiên còn may chính hắn cũng cảm nhận được kiếm bí pháp của mình đang dần hoàn thiện.

- Mấy giờ rồi nhỉ, sax… đã hơn 7h sao.

Vì quá say mê hắn cứ chiến thắng lại tiếp tục lao đầu vào ảo cảnh nên không hay biết thời gian trôi qua, nhờ cảm giác đói bụng khiến hắn tạm liếc đồng hồ mới phát hiện đã hết ngày, đành rời khỏi.

Vừa bước ra tu luyện tháp tin nhắn từ thẻ tạp đã liên hồi réo gọi, Vân Phàm lấy ra lần lượt tra:

- Đã nhận lúc 1h15p: Vân Phàm cậu đến chưa. - Hương Lam.

- Đã nhận lúc 4h30p: Nhớ ngày mai đi dạ tiệc đó tên ngốc - Thúy Duy.

Đổ mồ hôi, vì khi bước vào tu luyện tháp thẻ tạp sẽ tự động chuyển đổi về dạng tin nhắn chờ nên tới bây giờ hắn mới chợt nhớ ra đã vô tình cho người khác leo cây.

Cấp tốc nhắn tin trả lời cả hai:

- Xin lỗi bạn, mình mãi tu luyện trong ảo cảnh nên không biết được thời gian. - gửi Hương Lam.

- Ok, ngày mai gặp. - gửi Thúy Duy.

Dù có thể biên soạn lí do nhưng Vân Phàm thấy tốt nhất vẫn là thành thật sẽ được khoan hồng quả nhiên ít phút sau tin nhắn đến:

- Uhm, không có gì, nhưng lần sau nhớ thông báo trước một tiếng nhé - Hương Lam

Ách, câu nói này có vẻ còn thốn hơn là nghe chửi một trận, Vân Phàm lúng túng chưa kịp nói gì thì một tin nhắn nữa truyền tới:

- Bây giờ cậu có đến không hay mình về à.

Ta thảo… tự nhiên hình bóng một cô gái bé nhỏ ngồi im chờ đợi trong một căn phòng vắng nổi lên trong đầu, hắn liền tăng nhanh cước bộ chay: “Không phải chứ, trên đời này còn có người ngốc vậy sao.”

- Đợi mình tới ngay. - gửi Hương Lam.

Vội vàng đi tới hỏi quầy quản lí nhưng không tìm thấy ai tên như vậy, Vân Phàm quay đầu bốn phía lướt qua một lần. chợt sững người gương mặt biến đen như đáy nồi, ít phút sau mới thở dài bấm máy:

- Mình đến rồi, bạn ở đâu thế - gửi Hương Lam.

- Mình về rồi, đồ ngốc… lời nói đủ chỗ sơ hở thế cũng tin, mà chạy bộ tốt cho sức khỏe, Hihi. - Hương Lam

Biết ngay là thế, từ đầu đã thấy có gì đó kì lạ nhưng vì tâm lí có lỗi nên hắn mới đến đây như vậy, mà thôi cũng thuận tiên một đường về ký túc xá, Vân Phàm lắc đầu nhắn:

- Mình cũng về luôn đây, ngày mai chắc không đi tập Ấn được. - gửi Hương Lam.

- Uhm, thế may quá, chiều mình cũng định nói phải bận tham gia tổ chức Dạ hội cho câu lạc bộ rồi, hì… - Hương Lam.

Thở phào Vân Phàm tám thêm chút nữa rồi chào tạm biệt nàng quay về ký túc xá.

Hôm nay không khí phòng khá là yên tĩnh, nên hắn quyết định ngồi luyện hóa Huyết lực tới khuya mới bắt đầu đọc sách.

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Ngài mới bắt đầu, từ lúc bước vào Hư đan cảnh tới nay thời gian ngủ của Vân Phàm giảm mạnh, hắn có thể thức tận 1-2h sáng mà 5h30 tĩnh dậy tinh thần đã hồi phục mãn trị.

Tươi tĩnh khi vừa cùng lão Tứ chạy bộ mấy vòng quanh sân ký túc xá về Vân Phàm bất ngờ hỏi lão tam:

- Ủa, Hôm nay không đi học à.

Trong số đám bạn chỉ có tên rảnh hơi này là đăng kí một lúc hơn mười môn ngoại khóa, bình thường đã phải chạy vội vào lớp thế nhưng lúc này hắn đang nằm nửa người trên giường dán mắt vào thẻ tạp bấm loạn xạ.

Nghe tiếng nói Cao Khoa ngốc đầu dậy mừng rỡ lao tới hô:

- Hắc hắc, cuối cùng ngươi cũng về nhanh giúp ta câu view bài viết mới nào.

Chỉ vừa kịp trừng mắt hắn một cái chưa kịp lên tiếng thì giọng ngáy ngủ lão đại vang lên:

- Hôm nay là giao lưu hội cuối tháng, lớp học ngoại khóa được tùy ý nghĩ, các ngươi nhanh chân ra đó xem đi.

Oh, trong trí nhớ Vân Phàm đã từng một lần ngồi coi, cũng chính từ khi đó hắn bắt đầu thắc mắc về phong cách thực chiến vô cùng đẹp mắt của tân sinh nhưng vì bận đột phá cùng quan điểm võ kỉ nên hắn tạm thời bỏ qua.

Càng nghĩ càng thú vị Vân Phàm hào húng hỏi:

- Tốt thế, đi nào lão tứ, còn mi bỏ đôi mắt buồn nôn kia ngay, gửi link cho ta.

Vừa nói hắn vừa liếc nhìn tên lão tam đang giả dạng đáng thương mèo cầu tình ôm chân nãy giờ.

xxxxxxxxxxxxxx

[ Thí luyện sân. ]

Từng tia nắng ấm chíu rọi được phản chiếu bởi những hạt sương long lạnh, bộ ba lầy lội 115 cứ thế bước đi trên sân trường, Vân Phàm đã từ lâu lắm rồi mới có phút giây chậm rãi, một năm cứ thế dần kết thúc, đến những cành cây xanh um kia cũng bắt đầu khoát lên mình bộ áo mới.

Mặt trời đang dần chậm nhịp bình minh như đã mệt mỏi sau mùa hè nóng oi ả, thay vào đó là từng cơn gió thu mác rượi chốc lát lại ào tới làm tầng tầng lá nối nhau bay xuống trao liệng trên không trung.

Thực ra vẫn còn một cái đặc biệt khác ngày thu mà chỉ hôm nay không thấy được, đó chính là làn sương mỏng nhẹ nhàng giăng mắc khắp nơi đã bị đánh tan bởi dòng người hối hả.

Đúng vậy tuy chỉ hơn 6h chút xíu không khí nơi đây đã dần tấp nập, những quầy hàng học viên dựng lên chuẩn bị bày bán trao đổi, những sân khấu lớn nhà nhà lễ hội trên cửa treo một cánh bướm hồng to lớn dễ nhận của câu lạc bộ Phấn nộn Hồng Lâu, và to lớn nhất dĩ nhiên là các Võ Đài đang được lắp ráp cho cuộc trình chiếu đặc sắc sắp tới.

Khắp nơi đều là mới mẻ, mãi tới nay Vân Phàm mới có thời gian xem xét, đi tham quan được một lúc thì cả Thúy Duy, Hương Lam, Ngọc Trâm, Chung Nhạc, Ứng Long cũng nối đuôi nhau tìm đến nhập bọn.

Vân Phàm khá bất ngờ hỏi:

- Ủa các bạn không phải đi chuẩn bị nhà lễ hội à.

Thuận tay hắn chỉ vào các cửa hàng, nhưng chưa được nữa câu thì Thúy Duy tức giận nói:

- Muốn đuổi ta à.

Ách, mình có cố ý gì đâu, rất may bên cạnh Hương Lam liền giải vây:

- Bây giờ chưa cần, dạ hội thì phải đêm kia mà.

Nhớ ra Vân Phàm gãi đầu ngượng ngùng.

“ Hừ, đồ ngốc.” Chứng kiến vẻ mặt hắn, Thúy Duy phùng má nói.

Haha… cả đám không hẹn cùng rộ lên cười.

Chẳng mấy chốc sau, các cuộc giao đấu bắt đầu, phần lớn thể thức diễn ra theo hai cách là:

- Ngẫu nhiên bắt cặp: đi dạo gặp thấy ngang trình thích thì mút.

- Khiêu chiến: Thông thường các học viên Thanh Phong sẽ đăng kí làm thủ hộ Võ đài, tùy theo số lượng đánh bại cũng như giữ được bao lâu mà cuối ngày phát điểm cống hiến, còn học sinh từ trường khác đến sẽ dựa theo danh sách đó mà lựa chọn đối thủ.

Tất nhiên không thể thiếu kẻ cuồng chiến như lão tứ, một mình hắn từ sáng đã chiến thắng ba lần, trong đó cũng không thiếu Sơ kì đang cũng cố cảnh giới Tạo hình cảnh.

Ngáp… oáp… xem được một lúc thì Vân Phàm chán, vì dù bản lĩnh giao chiến các tân sinh rất khá vẫn không thể so sánh với hoàn mỹ ảo cảnh trong tu luyện tháp.

Hắn đành tách ra trở lại với việc đi săn hàng xung quanh, bỗng một giọng nói phía sau lưng vang lên:

- Hắn đó đội trưởng.

Nghe gọi về hướng này Vân Phàm quay đầu lại ngước nhìn là một nhóm người trong đó có vài gương mặt quen thuộc thú vị đang chỉ tay đích danh mình.

P/s: Tu luyện tháp là ra random nguyên tố chiến sĩ.

P/s 2: Qua giờ bị cảm chảy nước.... nên uống thuốc vào viết 200 chữ lại buồn ngủ....

.......................................................................................................