Vô Tận Kiếm Vực

Chương 91: Câu lạc bộ Phấn nộn hồng lâu




Thế là ngày đầu tiên trở lại của vô địch cúp khóa thần chỉ có thể nom nóp lặn phía sau ánh mắt hình viên đạn của mỹ nữ cô giáo.

Vốn dĩ Vân Phàm định trốn trong góc phòng cho đến hết học kì nhưng không ngờ bị lão đại làm phát hiện hành tung, tuy lúc trước sau khi biểu lộ thực lực trong chuyến dã ngoại thí luyện đã lấy được chút hòa hoãn không khí tuy nhiên lần này là một lèo trốn học gần hai tháng, hắn không nghĩ hôm nay có thể toàn thây trở ra.

Quả nhiên phía trên bục cao vang lên tiếng nói:

-“Tất cả lấy giấy ra kiểm tra, đề tựa là: Hai mắt nhện toàn thư.”

Cái gì… cả lớp bắt đầu xôn xao lên nghị luận, ngay cả tên lợi hại như lão tam cũng than:

-“ [ Hãm hại bà cô ] không hổ cái danh này mà, rõ ràng phần Huyết thú này chưa học đến còn bắt toàn thư 85 loài nữa chứ.”

Gật đầu, lúc trước đọc qua phần mục lục Vân Phàm cũng chỉ nghe giới thiệu có bao nhiêu loài trong khi một phần mục lục, phải biết Thám hiểm sư yêu cầu về học tập là tất cả tỉ mĩ nhất từ hình dạng tập tính nọc độc tuyệt kĩ thiên phú và cả tiến hóa, nên dù bạn có được siêu phàm trí nhớ do tu luyện giúp thân thể cải tạo cũng khó khăn mới thuộc hết được.

Thường thì khi đến lớp sẽ được mỹ nữ lão sư phân loại tóm tắt dựa theo khung đó mới dễ dàng tiếp thu nhưng lần này đánh ngay vào yếu điểm mà bao nhiêu học sinh địa cầu hay bị:

-“Lần này là đánh giá mức độ soạn bài ở nhà của các em nên cô sẽ không hoàn toàn khắc khe chấm bài, nhưng nộp giấy trắng phần nào thì cứ tính 10 loài một con không nhé.” Cô giáo tiếp tục nói trong khi một tay phân phát giấy kiểm tra đặc biệt.

Vò đầu bức tóc Vân Phàm hoảng sợ nếu thực sự một lúc ăn tám con điểm không hắn khó lòng thoát khỏi cảnh bị cấm thi khảo hạch cuối kì.

Nhanh chóng liên tục suy nghĩ đột nhiên như nhớ đến một cái gì hắn cười thầm rồi cất bút lên viết.

-“Hack à, Cô ơi tên này bậc hack…” Lập tức kế bên nãy giờ đang ra dáng cười thầm lão tam phải trợn mắt khi thấy Vân Phàm từ trạng thái mơ hồ sang tự tin làm bài liên tục.

-“Hừ… Im lặng lo kiểm tra đi” Mỹ nữ lão sư cũng cực kì buồn bực, vốn dĩ muốn nhằm vào tên này nên từ nãy giờ vẫn đang chằm chằm vào hắn thế mà không hề phát hiện qua dấu hiệu của gian lận- “Chẳng lẽ đã hiểu lầm một học sinh chăm ngoan sao.”

Còn quay lại với Vân Phàm đang cười to trong lòng vì thoát được một kiếp:

-“Hê hê, có ngươi rồi thì chuyến này kể cả thi cuối kì cũng không lo nữa, may quá.”

Lúc này một âm thanh khinh thường đáp lại: “Ta giúp ngươi thì được nhưng nếu không tự học lúc vào di tích gặp nguy hiểm thì để xem ai nhắc kịp.”

-“Chẳng mượn nhắc hộ nhé, ka sẽ tự thuộc hết, chỉ là thích cái cảm giác mọi chuyện chắc cú 100%, thật sung sướng.” Nghĩ tới đã thấy thích, đôi lúc những điều nhỏ nhoi nếu biết tận hưởng cũng là hạnh phúc, từ lúc đến dị giới tới nay hầu như đều phải chịu sự sắp xếp từ kẻ khác nên Vân Phàm cực quý khoảng khắc này.

-“Được rồi cho ngươi không gian tự kỉ tiếp đó, hết chuyện quan trọng rồi thì ka đi ngủ đây.” Hắc Bối lào bào biến mất.

Kiểm tra kết thúc, Mỹ nữ lão sư bắt đầu tiếp tục giảng bài hôm nay, Vân Phàm vừa lắng nghe vừa lặng lẽ lật ra quyển tình báo học viện của lão tam:

Nhìn chung chỉ khái quát giới thiệu Thanh Phong có cấu tạo như thế nào, bao nhiêu ban ngành.

Một dòng tin nhắn thú vị đập vào mắt hắn: Học viện thuộc chủ quản bởi Thánh địa.

Một câu ngắn gọn nhưng làm gọi nhớ ký ức hình như hắn từng nghe nói tới thì phải, ở đâu ta?

-“Hắc Bối… tỉnh, cho ta biết xem nào.”

-“Oh, Chuyện này à, chả phải ngươi đã học về phân chia đại lục rồi sao, Thánh địa chẳng qua ngươi cứ xem như nơi tu luyện cao hơn đi.” Hắc Bối có phần lười nhác trả lời.

-“Chỉ vậy thôi à.” Vân Phàm nghi ngờ đạo đành cắn răng không thèm nói thêm, con chuột này vẫn giữ tính khí đó cứ phải hỏi nó mới trả lời mà còn cho có thế suốt. Hắn dám cá nếu không có tình báo của lão nhị mà hỏi hắn học viện là gì sẽ trả lời: “Trường dạy học.”

Trong đây còn có cả giới thiệu về Phong động nhưng phần này vì liên quan tới chính mình Hắc Bối đã giải thích rất kĩ.

Nhưng ít ra cũng khá nói rõ các nơi tu luyện trong đây cũng như điều kiện đi vào:

-Tu luyện tháp: Tổng cộng 14 tầng, trong đó chia đều:

+ Tầng một chuyên tu cho Thông mạch cảnh.

+ Từ tầng hai bắt đầu yêu cầu vừa phù hợp năm học đồng thời leo tháp mới vó thể bước vào.

Ví dụ:

*Tầng hai: điều kiện cho tu luyện Tạo hình cảnh cần năm hai học viên bước vào, nhưng từ tầng ba tới tầng năm lại là thử thách trực tiếp chiến đấu với ảo cảnh có đầy đủ linh trí cùng bản lĩnh thực chiến không như đường hầm. vì vậy không cần biết bạn đã là năm ba hay năm tư học viên bắt buộc phải vượt qua ba tầng trước mới có thể ngồi tu luyện trong tầng thứ sáu môi trường tốt nhất cho Vân cảnh. Cứ thế càng lên cao càng khó khăn.

-Đường hầm(Con đường vô tận): như đã biết, một đường không lùi.

-Cảm ngộ lâu, thân pháp đà, hòn đá cội nguồn… nhưng những cái này tạm thời Vân Phàm chưa cần đến.

-Và còn rất nhiều chuyên khu không gian khác nhau dạy các môn học đặc biệt: nào là lái phi thuyền, xưởng sản xuất pháp trận sinh hoạt đồ hay vũ khí…

Reng… reng… Tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ học đả điểm cả đám đứng dậy chuẩn bị ra về, đang định bước lên tính sổ tên Cao Khoa vừa nãy đâm sau lưng mình thì chính hắn xui xẻo lại kéo đến:

-“Vân Phàm ngốc, đi săn Huyết thú về rồi sao.”

Tiếng nói trong trẻo này là, Vân Phàm vừa đoán ra nên cố làm dáng một nụ cười tự nhiên quay lại đáp:

-“Hắc Hắc… thì cũng mới hôm qua, bạn không biết con vật đó lươn lẹo cỡ nào đâu. Ách.”

Vân Phàm hoảng sợ lùi lại khi một viên hỏa cầu khổng lồ bay tới: “Ba mươi sáu kế, chạy ~”

Cấp tốc lướt đi không dám ngước đầu nhìn lại nhưng nghe qua tiếng nói cáu giận kia thì cũng đủ hiểu:

-“Đứng lại cho ta, dám bỏ đi chơi một mình, đáng ghét à.”

Không còn cách nào khác, Vân Phàm chỉ có thể trở thành tay sai xách đồ cho Tiểu loli cả buổi chiều mua sắm và tất nhiên tiền hắn cũng tự xuất tiền, thậm chí hắn còn xuất cả tuyệt chiêu cuối khi xuất ra một con phỉ thúy điêu trùng hình gấu trúc cực kì dễ thương cùng mĩ lệ mới có thể thoát một kiếp.

Tiểu loli phùng má nói: “Hừ tên keo kiệt, có cho viên ngọc bội theo mà có cần cau mày thế không.”

Đúng vậy lúc này Vân Phàm đang rơi vào trầm tư nhưng không phải vì đau lòng, hắn là chủ ý cướp mấy con này ra khỏi ma trảo tham ăn của Hắc Bối là đem về làm quà mà, chỉ là đột nhiên thiếu mất một con chẳng biết đã rơi lúc nào.

Lắc đầu bỏ qua Vân Phàm trả lời: “Không phải, chỉ là tại sao ta phải xách hết đám đồ này trên tay chứ, đem quăng hết vào giới chỉ là được mà.”

-“Hừ, ý kiến gì, ngươi là Tu luyện giả chẳng lẽ còn than năng.” Trừng mắt hạnh Tiểu loli hỏi ngược, trong lòng thì vô cùng vui sướng quả nhiên theo lời các học tỷ đây là hình phạt dành cho con trai tàn khốc nhất. Nói tới đây đột nhiên nàng nhớ ra:

-“Lần trước ngươi còn thiếu ta dự một bữa tiệc thì phải.”

Đỗ mồ hôi Vân Phàm xua tay từ chối:

-“Không được ta đã vào câu lạc bộ của lão đại rồi, rất tiếc…”

Nhìn vẻ lúng túng của Vân Phàm Tiểu loli phì cười:

-“Mơ đẹp đấy, câu lạc bộ bọn ta không tuyển nam bao giờ.”

Ách, may quá làm mình tưởng thế nào, hóa ra Phấn nộn hồng lâu là một trong ba tổ chức đứng số một nơi đây được chia làm hai phân tổlớn:

-Một là chiến đấu tổ, tên như ý nghĩa tụ tập những thiên tài thiếu nữ thi đấu vì điểm cống hiến.

-Hai là các nữ học viên tu luyện ban bọn họ vào đây có thể làm được rất nhiều thứ như tổ chức lễ hội, tiếp tân cho trường, cho tới các buổi tiệc hàng tháng như ca múa đàn hát nhầm giải trí, có rất rất nhiều phương pháp kiếm điểm cống hiến cho câu lạc bộ.

Chính vì tính rộng rãi và số lượng tìm năng có thể tuyển làm cho câu lạc bộ này cực kì mạnh mẽ.

Tiểu loli biết có một đại gia trên người có chục ngàn điểm cống hiến làm sau mà có thể từ bỏ cơ hội lập công cho câu lạc bộ chứ:

-“Nhớ đó, cuối tháng này dạ hội trường phải đi với ta không được trốn.”

Ầy, Vân Phàm chưa kịp nói gì thì cô nàng đã biến mất phương xa. Đột nhiên có gì đó sai sai xảy ra khi đôi tay hắn còn nẵng trĩu thứ gì đó:

-“Ế, còn đồ này ta phải làm sau, đứng lại…”

.P/s mình quyết định sửa tên lão đại thành Nguyễn Trọng Thọ, Thương hội sẽ đổi tên luôn,.