Vô Tận Kiếm Vực

Chương 90: Say nắng




Đùa giỡn xong xuôi, cả bọn cùng rũ nhau ra ngoài đi “ ăn ”.

Vẫn là ngọn đồi cũ ven hồ quen thuộc, Vấn Thiên đang không ngừng tu ừng ực một vò rượu lớn mới hào sảng nói:

-“ Tốt à, tưởng lão đại trốn tránh khao anh em nhưng không ngờ còn dấu tuyệt phẩm như thế này. ”

Đối diện một mặt đau lòng Tiền Đa Đa lên tiếng:

-“ Uống chậm thôi, đây là hàng quý ta chôm trong gia tộc giấu mãi mới được năm bình đấy. ”

Tuy nhiên mặc kệ hắn, lão tứ quơ cả bình to tướng lên ra dáng cụng li cùng anh em rồi tiếp tục đại nghiệp thưởng thích của mình.

-“Ngươi à! đúng là ta đã sáng suốt lựa chọn chờ đợi lão nhị về, không thì giờ chắc phải uống nước suối cả lũ.” Lão đại tức giận nói.

Hóa ra nguồn gốc xuất sứ bữa tiệc chính là truyền thống tốt đẹp ăn nhậu của nhóm, hai tuần trước tên mập này cuối cùng đã thành công bước vào Bán bộ cảnh, hóa giải nguy cơ người duy nhất có thể lưu ban năm nay của lớp đặc cấp ban.

Mĩm cười Vân Phàm cũng vui vẻ nhâm nhi loại Rượu này, xét về mặt năng lượng ẩn chứa thậm chí còn thấp hơn cả siêu cấp dinh dưỡng dịch nhưng lại có một đặc hiệu say như Tửu thật vậy. Cảm giác lâng lâng muốn nói ra hết những buồn phiền thoải mái trò chuyện cùng đám bạn thân thật tuyệt.

Bên cạnh đang im lặng nãy giờ lão tam đột nhiên xích lại gần nhỏ giọng hỏi:

-“Ê lão nhị, nghe đồn ngươi là A cấp người chấp hành trên thân có chục ngàn cống hiến điểm phải không.”

Liếc mắt nghi ngờ Vân Phàm gật đầu: “uhm, có chuyện gì sao.”

-“Hắc hắc, còn chuyện gì nữa giúp ta tăng lượt xem sau này chứ gì.” Phải biết chưa kể tiền được trả lại về túi mình mỗi tháng, địa vị của hắn còn sẽ được nhanh chóng nâng cao nếu thành tích tình táo khả quan, cho nên đối với lão tứ một khách hàng trường kì như Vân Phàm là phải kéo được.

Oh, với cái giá một điểm cống hiến có thể xem được năm bài thì chuyện này thực sự đơn giản nhưng ý nghĩ loé sáng Vân Phàm hài hước hỏi:

-“Ta sẽ được gì.”

Lão tứ giật mình trước câu hỏi, biết là bị cố tình troll nhưng hắn cũng không còn cách nào khác hơn, mặt trầm tư rất lâu mới như ra được một quyết định vô cùng khó khăn:

-“ Cùng lắm thì ta chia một phần tư liệu bí mất về Khuynh thành bảng cho ngươi.”

Ách, lần này tới lượt Vân Phàm tức giận, cứ tưởng hắn sẽ im lặng chờ chặc giá nhưng không ngờ mình lại đánh giá quá thấp mức độ vô sĩ rồi:

-“Hừ, không đùa nữa ta nhớ từ lúc ngươi vào đây đã bắt đầu thu thập thông tin bí mật của học viện đưa ta xem cái nào.”

-“Oh, thì ra ngươi đánh chủ ý vào nó có biết thứ này quý giá vượt xa món hàng cần trao đổi không.” Lão tam như có phần lường trước hỏi ngược.

Vân Phàm trắng mắt nói: “Cũng chưa chắc tất cả đều là tư liệu tốt cả mà.”

-“Cái gì, tên khốn kiếp ngươi dám không tin ka à, xem đi.” Cao Khoa giả vờ tức giận khẽ gõ truyền một phần tài liệu vào trong thẻ tạp.

Lập tức trong đầu mình tiếp tít báo cáo nhận tin nhắn, Vân Phàm vừa định lật ra coi thì lão đại đã chòm tới giật lấy:

-“Tình hình gì đây, hôm nay là ăn mừng ka đột phá bọn mi tách riêng nói chuyện là sao, phải phạt 1… 2… 3… zô.”

Tiếp nhận ly rượu đầy Vân Phàm cũng gãy đầu nhận lỗi rồi cụng một phát 100% với lão tam như lời cám ơn tên này.

----

Nắng sáng chíu rọi ngày mới bắt đầu,

Tuy nhiên phong cảnh tươi đẹp ấy nhanh chóng bị phá vỡ bởi một đám nhóc đang băng rừng chạy vội mà cả người sộc sệt lắm lem.

-“Chờ ta đã nào.” Giọng nói quen thuộc cùng dáng người mập mạp đang cực lực thở dốc này không ai khác chính là lão đại Tiền Đa Đa đang với gọi về phía trước.

-“Nhanh lên, hôm nay là tiết Thám hiểm sư đấy, đến muộn là chết… Không được tạm biệt lão đại chút ngươi may mắn.” Trong hàng ngũ đột nhiên Cao Khoa đạp mạnh cước bộ tăng tốc lướt đi.

Chứng kiến tình cảnh, hai mắt Lão Đại phát hỏa cuồng gống theo: “ Đáng ghét, đồ bỏ rơi anh em thế nào cũng bị Thiên phạt. ”

Bỗng một cánh tay khẽ chạm vào vai, Tiền Đa Đa quay sang chứng kiến vẻ mặt động viên của Vân Phàm mới vừa định cảm động nói thì ăn ngay gáo nước lạnh:

-“ Không sao đâu lão đại, chúng ta bốn người mà, nếu cả ba đến trước thì ngươi mới là người tách nhóm. ”

Vèo… tiếng nói vừa hết Vân Phàm liền hóa thành một cơn bảo tuyết lướt đi, xuyên ngang qua người đang chạy vội phía trước còn vô ý thả dư thừa một chút Băng Vực phủ lan ra.

Cao Khoa đang đắc chí cười đột nhiên một cảm giác cực lạnh xâm nhập rồi cả tay chân như sơ cứng lại tới nỗi đứng yên tại chỗ.

Phải mất hơn mười giây sau mốt thoát ra băng đông tức giận mắng: “ Lão nhị ngươi lại ám hại ta. ”

-“ Ha ha, đáng lắm, ngươi ở lại vui vẻ nhé. ” Lúc này lão đại đã cục mịch chạy vượt được qua cả hắn.

Phải biết cả cơ thể mình lúc này vô cùng tê cóng ít nhất mười đến mười lăm phút mới có thể bình thường trở lại.

-“Bọn cờ hó…” Tiếng rống giận lại vang vọng cả khu rừng làm những bầy chim đang say ngủ phải hoản sợ đập cánh bay xa.

Hộc hộc… Lấy lại tinh thần chạy tiếp được một đoạn bỗng nhiên phía trước tên mập lão đại đang đứng thẫn thở ngước nhìn, đập vai hắn hỏi:

-“Làm gì đó…”

Một mặt say đắm tình yêu như bị hớp hồn Lão đại chỉ tay:

-“Vừa nãy ngươi có thấy nàng không, thật đẹp.”

-“Cái gì.” Vội vàng hai mắt tỏa sáng Cao Khoa đánh giá, nhưng tìm kĩ cỡ nào cũng là rựng rậm âm u tĩnh lặng-“Có ai đâu? Ngươi bị mộng du à.”

Lão đại vẫn chưa tĩnh táo lại được nhiêu mà nói khẽ: “Cô ấy đi rồi.”

Tức giận Lão tam rống giận: “Nếu còn ở đây thì người chết là hai chúng ta đó, lẹ.” Xong liền xách cổ kéo vội hắn đi.

-“Từ đã nào…” Tiền Đa Đa đành lắc đầu tiếp tục chạy vội trong đầu óc một hình bóng cứ lượn lờ quanh.

Chật vật lắm mới trở lại kịp ký túc xá tắm rữa thay đồ nhưng đến lớp mọi chuyện đã muộn màn.

-“Hai em kia, oh là Cao Khoa à, có biết giờ mấy giờ không… với một thám hiểm giả thời gian cực kì quang trọng cỡ nào không…” Tiếng nói vang vọng của Mỹ nữ lão sư theo một tràng dài ngỡ như bất tận ám vào lỗ tai cả hai.

Tuy nhiên số phận ăn zero điểm vẫn không chạy thoát, cả thể xác và tinh thấn hao tổn, Cao Khoa lê thân xác mệt mỏi trở về bàn trống phía hai tên khốn khiếp đang cố ý ra dáng nín cười chọc quê bọn hắn:

-“Chỉ tại lão đại bóp ta một cú quá đau, không thôi đã kịp rồi.”

Bên cạnh Tiền Đa Đa có vài phần hồi phục nhưng vẫn còn trong trạng thái mơ mộng nói:

-“Có lẽ ta say nắng rồi anh em ơi.”

Đồng loạt ba tiếng hô hoán vang lên: “Cái gì.”

-“Bốn em kia đứng lên cho cô, đây là giờ học.” Mỹ nữ lão sư một lần nữa phát hỏa ra lệnh.