Vô Tận Kiếm Vực

Chương 85: Thu phục




Hình thù kì dị hiện ra như một quả bóng tròn, đôi mắt nhỏ hẹp nhưng cực kì dài như những bóng ma ngoại trừ phần miệng đang từ từ định hình hàm răng nhớt nhát.

Các hoa văn cùng gai nhọn mọc ra rồi bắc đầu rủ xuống hòa lẫn với làn nước biển.

Grao… Tiếng vọng trấn động làm mặt sóng cuộn trào lan tỏ cả đại hải, ngay sau đó nó lao vút về phía này, từng sợi gai nhọn biến hóa xúc tu vương dài đâm đến.

Nguy hiểm, Vân Phàm lách mình, cũng may nguồn năng lượng nâng đỡ không biến mất giúp hắn đạp lên biển cả bỏ chạy.

Bùm…

Liên tục xúc tu nước quơ tấn công khắp nơi, trong lòng bởi vì Hắc Bối không ngừng kêu: “tránh né đi…” làm Vân Phàm không dám loạn động đỡ đòn.

Phải biết trước kia một hạt giống còn chưa nở đã có thể tổn thương mình trầm trọng đến thế nào, bây giờ rất có thể vừa chạm vào sẽ chết:

-“Đó là cái gì thế Hắc Bối.”

Vừa giãn được tí khoảng cách, Vân Phàm thở một hơi hỏi, nghe thấy Hắc Bối mới nghiêm trọng giải thích - hóa ra sự kích thích từ Thiên thủy vượt ngoài dự đoán làm Hàn thủy bị biến dị kết hợp tia hủy diệt khí tức đó thành một loại tuyền thủy mới.

Chính vì vậy đặc biệt diễn sinh ra tự kháng bản năng, bây giờ loại dị thủy mới này đang vào trạng thái hoản loạn điên cuồng công kích khắp nơi.

-“Nếu cứ thế này một khi Chu Yểm bị chọc giận tĩnh lại thì tất cả chúng ta sẽ chôn cùng.”

Áo choàng linh hồn cũng tức giận xen vào: “Các ngươi, lần này thì hỏng chuyện thật rồi, Chu Yểm một lần tĩnh lại tuổi thọ sẽ sục giảm cực lớn, ta đã hứa với lão già Đế quân bảo vệ nó trùng sinh, đáng ghét.”

Xoạt…

Đúng là liên tục tránh né như vầy không thể giải quyết được gì cả, thậm chí bây giờ cả thế giới thức hải đang run động báo hiệu thời gian đã vô cùng cấp bách có bỏ chạy cũng không kịp.

-“Tiểu tử đừng động đậy, mượn thân thể ngươi chút.”

Áo choàng linh hồn bỗng nhiên rớt xuống mặt nước rồi bên tai Vân Phàm truyền tới tiếng nói này khiến rơi vào mộng cảnh.

Một cái chóp mắt qua đi, hắn bị đẩy rơi vào tinh thần ý thức của chính mình, từ đây cố gắng bắt nhịp liên hệ lại với cơ thể nhưng:

-“Yên nào, haha… trời giúp ta, không ngờ tiểu tử mi đã nắm giữ sơ thành đầu đạo, sau có thể dễ dàng lừa gạt truyền thừa được, mở to mắt mà xem thử Quy tắc ảo diệu phải sử dụng như thế nào.”

Vừa dứt câu khí chất trên người [Vân Phàm ] bỗng nhiên thay đổi, trầm trọng và vững vàng như thái sơn áp đỉnh, nhẹ nhàng hắn vun cánh tay, đưa ngón trỏ chỉ vào không khí rồi xoay tròn trên không.

Hoàn mĩ một vòng sáng bay ra sau đó dần biến trở nên khổng lồ che đậy tại đỉnh đầu quái thú.

Vân Phàm nghe lời tập trung nhìn không ngờ chỉ vừa quan sát tới ngón tay khẽ phát sáng thì cảm giác choáng váng oanh kích não bộ, hắn chỉ có thể ôm đầu gục xuống, đôi mắt đã nhắm nghiền nhưng vẫn còn hàng vạn đồ hình kì dị lượn lờ xung quanh.

Cùng lúc đó, [ Vân Phàm ] âm thanh bỗng dưng trầm thấp quát: “Kiếm cảnh – Hắc xích giới vực.”

Với cảnh giới truyền thừa cực cao từ đế quân cho nên Áo choàng linh hồn có thể dễ dàng mượn nhờ Kiếm đạo của Vân Phàm kêu gọi quy tắc ảo diệu thi triển bản thân Võ kĩ mà không cần gieo truyền thừa.

Phải biết bình thường một người tu luyện nếu không có xúc tác cảm ngộ sẵn như Vân Phàm nếu mạo muội kết hợp thêm nguyên tố thứ hai sẽ làm rối loạn Pháp tắc thiên địa vốn có của họ cả đời khó tiến thêm.

Vèo… Xoẹt…

Từ vòng tròn đen đang lơ lửng hàng ngàn đạo Hắc xích tuôn rơi đâm xuyên qua cả cơ thể quái thú nước chằn chịt bao lấy.

-“Thu” [Vân Phàm ] xiết chặt nắm tay thì tất cả sợi xích đồng loạt kéo lên trở về Hắc giới trong đó kể cả quái thú cũng bị cuốn theo.

Cả vòng sáng bay trở lại hóa nhỏ chui vào ngực hắn.

Cùng lúc Vân Phàm đang ôm đầu đau đớn thì thế giới ý thức của hắn trở nên xáo trộn.

Rầm… rồi một quả cầu nước khổng lồ từ trên trời rơi xuống, hắn phải hoảng sợ khi mở mắt ra chứng kiến đó không ai khắc chính là quái thú tuyền thủy.

-“Ta đã giúp ngươi thu nó vào Khế ước linh thú, chuyện trấn áp thì phải xem ý chí của ngươi rồi, nên nhớ trong đây là thế giới của ngươi muốn làm gì cũng được.”

A… a…. Như có cái gì đó liên tục đâm xuyên tim mình, Vân Phàm cắn răng ảo hóa ra một thanh kiếm lao tới chém:

-“Phong – Vực, ngàn kiếm.” Từng thanh băng kiếm một cấm rãi rác lên người nó nhưng như chả thấm bao nhiêu xúc tu quái vật vươn qua quẹt ngang.

Cả nửa người Vân Phàm liền toàn bộ bị hủy diệt, cảm giác bị ăn mòn linh hồn thể xác bị phân rã cùng cực của đau đớn.

Cắn răng Vân Phàm động niệm phục hồi lại cơ thể tiếp tục tấn công.

Bên ngoài, quỷ dị áo choàng một lần nữa bay lên từ mặt nước biển, hoàn toàn khô ráo như chưa từng nhún xuống vậy cất giọng:

-“Thế nào chuột đen, định chơi xỏ ta đâu có dễ.”

Hắc vụ lườn lờ quanh Vân Phàm đột nhiên hóa hình đứng giữa không khí nói:

-“Lão hồ ly, ngươi giỏi. Nhưng mục đích của ta cũng đạt được rồi.” Nói là nói vậy nhưng ra vẻ cay cú cực kì, vừa rồi xém tí xíu nữa đã ép được Áo choàng linh hồn gieo truyền thừa lên người Vân Phàm, tuy nhiên vì chủ nhân nó vốn dĩ đã có đạo lộ nên không cần thiết phải nhận truyền thừa mới có thể xử dụng Quy tắc ảo diệu thu phục quái vật.

-“Ha ha…” Áo choàng bậc cười to thú vị chọc ghẹo, cả hai như quên luôn kẻ đang rên la đau dưới đất.

---------

Tại một khu rừng xa xôi sâu thẩm, một thiếu niên tuấn lãnh đang ngồi lơ lửng ngồi giửa một ngọn thác dài bỗng nhiên chợt nhăn mặt đau đớn.

Thùng… thùng.

Nhịp tim nhảy loạn, rồi cả cơ thề Pháp tắc lực cuộn trào mất kiểm xoát rơi xuống dòng suối.

Rầm… một lớp màn nước khổng lồ bổng dưng từ cơ thể hắn phóng to ra, trên đó từng làn nước trắng tinh như dịch thể di chuyển.

Bất cứ một vật gì kể cả đá hay dòng nước vừa bị cầu nước chạm tới đều hoàn toàn bị ăn mòn biến mất khỏi thế gian.

Thiếu niên đang ôm ngực đau đớn thì sau lưng hơn bỗng nhiên hóa hình ra một bóng linh hồn lão giả cau mày:

-“Năng lượng của Mòn Hủy hàn thủy bạo động ư, Phong nhi bình tĩnh, cho ta [ Trấn ].”

Nghe thấy thiếu niên kia rút ra một cây thương dài cấm xuống đất, mượn thế cả cơ thể lao thẳng lên không trung.

A… a… a… cuồng rống thiếu niên đang dang rộng hai tay xiết chặt như cố níu kéo cái gì.

Lúc đó những dòng chảy trắng tinh kia bắt đầu men theo lớp vỏ cầu nước trở lại cơ thể hắn.

Vài phút trôi qua cuối cùng năng lượng trở lại bình ổn hắn rớt trở lại mặt đất hở dốc:

-“Là ai… đáng ghét.”

Linh hồn lão giả xuất hiện khuyên:

-“Bình tĩnh Phong nhi việc trước mắt chúng ta phải trở về Bắc băng tuyết châu luyện hóa Hàn thủy, đường còn dài sẽ gặp nhau thôi.”

Sát khí trong mắt thiếu niên vẫn không hề biến mất càng đại hung quang: “Ngươi không thoát được đâu.”