Vô Tận Kiếm Vực

Chương 82: Vô Quy




Xoẹt… xoẹt Lách mình, Vân Phàm đi vòng xa ngoài bìa rừng tránh đã động với những Khôi lôi lỗi trên bãi sân rộng.

Đưa tay bám vào những thân cây mọc treo leo ở vách núi, đu bám hắn chuyển động nhẹ nhàng quay lại phía trên tòa lâu đài.

Chính là đây, điều chỉnh tư thế ngay vào một góc bình đài đẹp Vân Phàm thả tay đáp xuống đất.

Vừa chạm chân, những bức tượng đá khổng lồ phía ngoài sân đột nhiên động đậy, ánh mắt chúng dần phát ra những tia sáng lóm đóm rồi vươn mình rống:

Grao…

Cả bọn đồng loạt chạy về phía này, nhưng một mặt bình tĩnh vẫy tay: “Chào…” rồi Vân Phàm đi thẳng vào đại sảnh tòa viện.

Lập tức như gặp phải kiêng kị hay như mất đi phương hướng tấn công những khô lỗi chợt đứng hình quay đầu lại chạy vào rừng sâu tứ tán.

Bên trong Vân Phàm đang ngỡ ngàng vì loạt vào một thế giới huyễn cảnh, tường đá cẩm thạch đã mờ ảo biến mất thành bóng đen hoàn toàn chỉ thấy một con đường nhỏ được phủ bởi lớp sương mù dầy cùng những dãy cực quang xanh lá, tím và lam chảy dài phía trên, rồi từ từ chia cắt quấn quanh từng cánh cổng không gian to lớn với các hàng chữ:

Màu lam không gian: Thử thách là kỳ ngộ, kỳ ngộ là điểm tựa xây nên cường giả lộ.

Màu tím không gian: May mắn mới thực là thử thách, bước vào đi sẽ có truyền thừa.

Màu xanh lá không gian: Sống là hi vọng, hãy biết đủ với bản thân, trở về với gói quà an ủi nào.

Trợn tròn mắt, ta thảo thảo… đây là tình hình gì đây, những tưởng sẽ như trong phim có hàng loạt quái thú xuất hiện cho mình đánh quái xoát điểm chứ.

Nghiền ngẫm những chữ trên Vân Phàm đưa ra một kết luận cuối cùng:

-“Hắc Bối, còn giả điếc ra đây mau.”

-“Ha ha, ta tưởng ngươi quyết đoán lắm chứ.”

Tên chuột đen này lại lợi dụng tình thế chơi trò đùa giỡn nữa rồi:

-“Rút cuộc nên đi đâu?” Vân Phàm tức giận hỏi.

-“Oh, có viết đó, cửa lam vượt thử thách phần thưởng hậu hĩnh, cửa tím may mắn có quà không có sẽ tạch, cửa lục ra về lấy quà an ủi.” Bình tỉnh Hắc Bối đưa ra phân tích.

-“Ta không bị mù chữ, vấn đề chính là phải đi đâu, ngươi còn nói khơi khơi một lần nữa thì đừng trách ta niệm khế ước chú.” Không còn kiên nhẫn Vân Phàm ra lệnh.

-“Hừ, ngươi có kiên nhẫn lên chút được không, đây là Thượng cổ di tích đại năng không hơi đâu gạt mi làm gì, tất cả đều y như trên đó viết tùy mi lựa chọn thôi. Còn nếu là ta sẽ chọn cổng tím.”

Trầm mặt suy nghĩ, mỗi nơi đều có chỗ mê người của nó, nhất là cổng lam Vân Phàm rất chờ đợi vào, tuy nhiên vẫn còn một điều thắc mắc:

-“Cuối cùng thì làm sao ta mới có thể hồi phục thực lực.”

-“Tất cả cánh cổng đều được nhưng một và hai tỉ lệ sẽ cao hơn ba rất nhiều.”

Nếu như thế thì phải làm sao đây…

-------

Ở tại phòng tiếp khách của Huy Võ học viện đang có một nhóm người ngồi dọc theo bàn hội nghị nhâm nhi trà.

Vị lão giả lớn tuổi nhất mới đặt ly xuống ngồi đầu hàng lên tiếng: “Sau rồi, nhóm thử nghiệm lần này đã tiến tới di tích chưa.”

Cũng đã qua gần ngày các đội thám hiểm đi vào, lúc đầu khi nhận được thông tin có người trong vài phút giải khai pháp trận không cần nhờ đến học viện giúp đỡ ông cũng khá giật mình nhưng mục tiêu lần này cực kì quan trọng là tìm hiểu được vị đại năng kia đã mất chưa nên không cần thiết quan tâm đến thiếu niên kia là ai, phải một lòng xông thẳng.

Phía cuối hàng một vị trung niên nhân bước lên nói:

-“Vẫn chưa được ạ, nghe đâu lần này số lượng khôi lỗi Huyết thú rất nhiều và tinh anh.”

-“Đệ tử vừa nghe được thông tin từ Hồng Ngự học viện truyền ra, lãnh chủ bọn họ cho biết trong đó hình như không có dấu hiệu đại năng chỉ có một đầu Thượng cổ Huyết thánh thôi.” Một người khác cạnh bên thêm lời.

Rắng rắc tiếng đập vỡ thủy tinh vang lên cùng những tiếng gọi xì xào:

-“Cái gì, trong lãnh địa của chúng ta sao lại có mộ địa của Huyết thú.”

-“Phải bấm báo cho Ngũ hành tông không?”

Vị lão giả lớn tuổi ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ thật lâu mới phớt tay ngăn lại:

-“Không cần, nếu thực là vậy từ lúc nó mới mở đã bị nhận ra rồi, cứ tiếp tục chờ đợi tình báo đi.”

------

Cánh cổng không gian màu tím mở ra, Vân Phàm đang dần định hình lại, vừa rồi chính hắn đã phải trải qua một hồi đấu tranh kịch liệt khi quyết định giữa đi thí luyện và may mắn, thực sự cái may mắn nó còn mang nhiều nguy hiểm hơn chỉ khi được Hắc Bối giải thích là bảo vật mình tìm kiếm chỉ có 20% nằm ở ô lục, 70% lam và 90% khi thành công ở ô tím.

Cho nên hắn đành phải liều mạng xông vào.

Trước mặt là một căn phòng tráng lệ nhưng đầy rẫy màu tím âm u huyền ão trong góc được bày trí chiếc giường tinh xảo, lại lạ kì chỉ một chiếc áo khoát trãi dài trên đó.

Đột nhiên như có cái gì đó phòng lên, rồi cái áo từ từ lơ lửng bay lên cao, tới ngang tầm vai Vân Phàm thì bắt đầu dần có cái gì đó mờ ảo đang chuyển động bên trong.

Giật mình khi chiếc áo đó bỗng nhiên lên tiếng:

-“ Làm gì trợn mắt nhìn bổn đế thế, chào nhau cái nào.”

Ách… Vân Phàm trấn tĩnh lại ngước nhìn mới vô thức nói theo:

-“Kính chào tiến bối, ngài là chủ nhân của thế giới này sao.”

Một tiếng cười vui vẻ vang lên: “Không phải, lão già tạo ra nơi này đã chết rồi, cứ xem ta như người dẫn đạo các người là được.”

Nghe tới đây hai mắt hắn sáng lên hỏi gấp:

-“Thế là con có thể tiếp nhận truyền thừa rồi sau?”

-“Hừ, bọn nhóc các ngươi chưa được dạy không có cái gì là miễn phí à.” Áo choàng linh hồn lên tiếng nhắc nhở.

Oh, còn có vụ này nữa sau, những tưởng chọn lựa cánh cửa Tím đã vượt qua thử thách rồi chứ.

Như đọc được suy nghĩ mình. Áo choàng linh hồn phất phới bay ra khỏi giường về phía hắn, từ tốn nói:

-“Thực ra lão già Đế quân kia có để lại lệnh ai vào Lâu đài đều có thể tiếp nhận một lần thử thách, kẻ bình thường sẽ chỉ có cánh cổng lục đuổi về, còn như bọn ngươi có chút thiên phú mới được đưa đến đây.”

Thì ra là như vậy, Vân Phàm tò mò hỏi: “Thế nếu con chọn cánh cổng màu lam sẽ ra sao ạ.”

Hắc hắc cười như nghe một chuyện thú vị Áo choàng linh hồn nói:

-“Nếu ngươi đủ sức mạnh thì đi tới cuối con đường sẽ về đây. Thực ra thử thách chỉ đơn giản xem các ngươi có dám lều thôi.”

Đỗ mồ hôi còn có chuyện đi đánh phó bản yêu cầu số một là lều nữa sao, làm mình suy tính cả buổi, đang nghi hoặc thì tiếng nói tiếp tục giải thích:

-“Bởi vì đơn giản điều kiện nhận truyện thừa là phải đi chết” ngừng chút như quan sát cái gì đó khi Áo choàng đã đến bên cạnh bao quanh mình. –“Thế chất của ngươi rất đặc biệt, nếu ta đoán không sai thì mi đến vì quyển tu luyện pháp này.”

Nói rồi chiếc áo choàng phần vai chuyển động như thực sự có cánh tay trong đó, không trung tự nhiên xuất hiện một quyển sách cũ kĩ bên trên những chữ hoàng kim phát sáng:

[ Vô Quy bảo điển ]

Lập tức Hắc Bối như cố nhảy lên chụp lại: “Chính là nó đây, lão thật tâm lí quá đi.”

Xoạt… chỉ thấy cùng cảnh ngộ với trong tay Vân Phàm nó bị treo ngược lũng lẳng trong không khí:

-“Hừ, Hắc Bối thử ư, thật mất lễ phép, ta đã nói cho đâu, giờ thì mới cho nè, một cầm lấy sách này và cút trở về, hai là đồng ý đi tìm đường chết nhận truyền thừa.”

Suy nghĩ một chút Vân Phàm hỏi: “Thế truyền thừa con có thể đạt được gì.”

-“Bí mật.”

Quả nhiên, hắn đành truyền âm hỏi Hắc Bối: “Ngươi có biết không.”

-“Chịu, nơi đây là Mộ địa của Hư giới đế quân, phải là có dám lều không chứ phần thường chắc chắn đủ hậu hỉnh. Đừng bị dọa sợ vì trong lời nói là đi, tức là nhờ ngươi thực hiện một việc gì đó bên ngoài thôi.”

Đây là ép ka à, còn gì lựa chọn nữa đây, Vân Phàm ngước nhìn gật đầu: “ Con đồng ý.”