Vô Tận Kiếm Vực

Chương 75: Mộng yểm yêu trùng. Quyển 6: Mòn Hủy Hàn Thủy




Dù gì cũng là A cấp người chấp hành Vân Phàm đơn giản tiếp nhận một C nhiệm vụ, từ lần trước qua đi cộng thêm việc thú triều thì mỹ nữ lão sư Thám hiểm giả đã bớt đì mình trong giờ học, nên bây giờ trốn cũng cực kì khỏe, về phần Ấn và Tửu sư vốn dĩ đã đủ sức thi đậu sát hạch cuối năm rồi.

Bước qua truyền tống trận Vân Phàm đến một không gian hoàn toàn mới lạ, những kiến trúc hình hộp khối bằng đá mang đầy màu sắc huyền bí.

[ Huy Võ Học Viện ].

Một chút say đắm quan sát Vân Phàm mới liếc sang vai hỏi:

-“Bây giờ chúng ta đi đâu tiếp đây.”

Hm… Trầm ngâm suy nghĩ một lúc Hắc Bối mới à một tiếng:

-“Ta cũng không biết nữa.”

Thảo… Vân Phàm trợn to mắt nắm lên đuôi con chuột đen chết tiệt này, khế ước giúp hắn nắm được đâu là thật đâu là nói dối nên càng cay cú khí tâm linh không nhắc nhở, tức là nó nói thật… đáng chết.

Bị xách ngược lơ lững giữa không khí, bốn chân bơi bơi vài cái nó lại hóa thành hắc vụ bay trở lại vai hắn nói:

-“Khoan đã để ka giải thích, ý ta là không biết mục tiêu đang ở chỗ nào thôi.”

Ngồi một chỗ lắng nghe, hóa ra đến đây là để tìm một loài sinh vật kì lạ được xem là bản sao của muôn loài bởi đặc tính thiên phú của chính nó, từ lúc sinh ra đến lớn lên nó sẽ liên tục rơi vào tình trạng ngủ đông hấp thu tinh hoa nhật nguyệt cố gắng tồn tại trong tối đa 10 năm, sau đó chúng là sẽ làm một lần duy nhất trong đời lộc xác hóa bướm sinh sản.

Tuy nhiên đó không phải điều đặc biệt của chúng bởi khả năng hóa kén đó không phải luôn tạo ra bướm trắng mà vẫn tồn tại trạng thái khác. Mục tiêu tồn tại của nó là được hấp thu được cơ duyên nguyên tố tinh hoa tiến hóa. Vì vậy người ta hay gọi tên chúng:

[ Phủy thúy điêu trùng ].

Hình dạng sơ sinh nhất là những con sâu ẩn mình trong các cành cây lau thẳng tắp hướng mình về thiên không chờ đợi một ngày điều kì diệu sẽ đến, tuy nhiên phần lớn sẽ tiến hóa theo một cách hoàn toàn khác. Thiên phú kỉ năng mô phỏng tinh thần khiến chúng có thể tự hóa thạch bản thân thành như màu sắc tuyệt đẹp của hổ phách trong khảo cổ học, ánh màu phỉ thúy lấp lánh. Đồng thời chỉ cần nhỏ một giọt máu Huyết thú khác lên người bọn chúng có thể biến dạng theo y hệt kí chủ.

Từ đây một loại tuyệt thế vật phẩm trang sức được xuất hiện, không một nhà thiết kế điêu khắc nào có thể làm nên những tác phẩm mang hồn 100% như Phủy thúy điêu trùng, nó được xem là một biểu trưng cho quyền quý và thân phận khi đeo nó lên người.

Nhờ vậy một phần lớn sinh vật này tiến hóa nhờ vào việc Huyết tộc đem đi khắp nơi khoe khoang mà vô tình hấp thụ được tinh hoa nguyên tố.

Tuy nhiên cũng có một nhược điểm lớn nhất là vì thời kì ấu trùng không khả năng mở linh trí hoàn toàn nên chỉ cần bị tác động nhẹ hé mở lớp lá tìm kiếm nó sẽ tự hóa đá theo phản xạ tự nhiên, làm mất đi bản chất đẹp đẽ. (Thử nghĩ đeo một ngọc bội hình con sâu các bạn sẽ hiểu.)

Càng nghe Vân Phàm càng mơ hồ cắt ngang:

-“Chờ đã, nãy giờ ngươi nói cái gì thế, chuyện đi lệch hướng rồi đấy.”

Lắc đầu Hắc Bối liếc mắc khinh thường nói:

-“Đúng là tên thiếu kiên nhẫn, sữa đổi đi không chẳng thể làm nên việc lớn nào đâu.”

Tự nhiên ăn chửi Vân Phàm tức giận:

-“Tốt, mi nói tiếp đi.”

Hừ… Cái chúng ta cần tìm tất nhiên liên quan tới rồi, khi bọn trùng này tiến hóa nếu hấp thu nguyên tố khác nhau sẽ tạo nên những năng lực khác nhau, cái chúng ta cần tìm là loài được tìm thấy nhiều nhất tại nơi đây: “Mộng yểm yêu trùng.”

“?” Vân Phàm thắc mắc ngay: “Để làm gì.”

-“Điều chế ảo mộng rượu đi vào Di tích.”

Oh, nếu là nguyên liệu cần thiết cho thám hiểm thì được. Vân Phàm nhanh chóng mở ra bản đồ tìm kiếm những khu rừng lau quanh đây nhanh chóng bước đi.

Phía bên trên Hắc Bối trừng mắt kéo vai hắn: “Làm gì thế, ta chỉ nói nếu thôi, bây giờ đầu tiên là đi đến Nhiệm vụ ban xem coi có bán máu Trùng không đã.

Ách, gãi đầu, tự nhiên quên còn có một nơi như vậy nữa chứ, tuy nhiên hắn khá là đánh giá thấp chỉ số may mắn của chính mình nên cũng không ôm bao nhiêu hi vọng.

Quả thế, ít phút sau cả hai lểu thểu đi ra học viện hướng vào rừng sâu.

Ngước nhìn cả ngọn đồi Bông Lau, chúng có ở khắp nơi, trên vách đá, khe suốt và cả rừng dài những cành hoa trắng muốt, bay phất phới trong gió. Hít một hơi sức sống nó thật kì diệu Vân Phàm hỏi:

-“Bây giờ chúng ta cần làm gì đây.”

Đang lười biếng nằm ngủ trên vai, Hắc Bối trả lời:

-“Chờ đợi trăng lên. À bắt cho ka vài con Điêu Trùng với.”

-“Lý do.” Vân Phàm vẫn còn khá tức với thói xúc xỉm chủ nhân mình của con pét này lúc nãy.

Hắc hắc, hiểu ánh mắt Vân Phàm nó liền nói:

-“Mi thấy ta mang thuộc tính gì?”

Nghe xong Vân Phàm mới giật mình, từ trước giờ không để ý tới chuyện này, suy nghĩ một chút: “Là Hắc ám hệ, không đúng mi bảo sẽ làm “Bước thứ hai” linh thú của ta mà, Phong ư.”

-“Đều không phải, tộc ta có thể tùy ý chủ định Thể chất lúc thức tỉnh huyết mạch y như con Điêu trùng, chỉ khác là mặt hàng này cực kì đơn giản trong thiên phú còn ka là nhờ Nguyền rủa Trói buộc rọt rửa thành Tiên thiên Huyết thể nắm chủ nguyên tố.” Hắc Bối kêu ngạo nói.

Còn Vân Phàm thì trố mắt: “Chắc không đơn giản giải khai xong muốn chọn cái nào chọn chứ.”

-“Đương nhiên phải tìm chí bảo Phong hệ mà nhai lên cấp rồi.”

Nghe được mùi vị không ổn Vân Phàm hỏi:

-“Ở đâu.”

Hắc hắc cười Hắc Bối chỉ vào Vân Phàm: “Xa tận chân trời gần ngay trước mắt, Phong thạch bia mắt xích hạch tâm của Phong động nổi tiếng toàn bộ Nam Hoang bộ khu, chí bảo của Thanh Phong học viện.”

Ách là nó ư, Vân Phàm rơi vào trầm tư suy nghĩ một lúc mới hỏi: “Bắt buộc phải thế sao, còn Điêu Trùng là gì” (Điêu trong điêu khắc).

Lắc lắc ngón tay ra Hắc Bối đáp: “Chỉ có cách đó thôi, ngươi không muốn mạnh lên à, còn bắt Trùng để ka hấp thu thiên phú của nó cho dễ thâu tóm Phong thạch bia sau này.”

Con ngươi xoay tròn lấp lánh, Vân Phàm thở dài ngước nhìn cánh đồng bao la nói: “Tới đó đi rồi tính, trước mắt khôi phục sức mạnh đã.”