Trời vừa chiếu sáng ban mai cũng là lúc phản công của Huyết tộc, vào tối hôm qua theo Trương Kiệt tất cả đều đi gặp Mỹ An thành chủ, là một vị trung niên bốn mươi điềm tĩnh, vì dòng chính thành viên trong gia tộc lãnh chúa không có thiên phú tu luyện nên được điều phái đến nơi đây trấn thủ quản lí quy tắc.
Bàn bạc rất nhiều thứ liên hệ về khả năng của các loại chủng tộc từng thấy trong thú triều, các loại nguy hiểm phải đối mặt và kể cả phương pháp rút lui thì mục tiêu cả nhóm hướng đến chính là:
-Trung tâm Nanh sói đầm lầy.
Một vùng nhỏ nằm trên biên giới của Đại hình cánh cung rừng rậm ( chi tiếc
Đến khi hoàn thành phối hợp cũng là lúc mọi người về nghĩ ngơi do hai tiếng sau chính là thời điểm bắt đầu chiến đấu.
Quả nhiên khi nhìn thấy Huyết tộc tập trung lượng lớn trên chiến trường không quá lâu để bọn thú lại rơi vào tình trang “ồ ạc.” lập tức năm bóng đen cũng lẵng lặn ra đi.
Vụt… vụt… Với truyền âm nhập mật Vân Phàm dễ dàng điều khiển đội hình với từng bước đi lên, hắn chỉ có nửa ngày thời gian liên tục sử dụng năng lượng.
Vòng theo con đường hẹp từ các khu rừng nhỏ mọi người cuối cùng cũng đến đầm lầy, sự thay đổi tương đối về thảm thực vật đang cho thấy điều đó.
Đất trở nên tươi xốp, khô và ướt chen lẫn nhau, cố gắng lách mình đến những phần lồi không có cỏ nước để tránh gây nên tiếng động.
Sống ở đây thì không biết là con vật nào tiến hóa nhỉ, ngư… ếch, rùa thậm chí có khi là cá xấu nữa, thật khó đối phó.
Lúc này Trương Kiệt truyền âm nhập mật hỏi:
-“sau rồi lão Tướng đã tìm ra nơi ở của nó chưa.”
Hm… trầm ngâm một chút mới có tiếng đáp trả:
-“Đã, nhưng ta luôn cảm thấy có gì đó khác biệt lắm, bọn Huyết thú xung quanh quá thụ động so với dự tính.”
Đây cũng là nghi hoặc chung của mọi người, cảm giác bất an lập tức ập đến Vân Phàm thúc giục: “Chúng ta nên tăng nhanh tốc độ đi.”
Xoạt… xoạt… chính là phía trước, mọi người độn mình ẩn trốn vào một cành cây cực to quan sát.
Bất ngờ, phía trước chỉ đơn giản tập chung chưa đến mười Huyết thú trong đó rõ ràng có con đầu đàn toàn thân bao bộc bởi hỏa diễm cùng chiếc bườm to lớn uy vũ phất phới trong gió, đôi mắt ngạo khí và bá chủ của sư tộc thể hiện bản lĩnh chúa tể muôn loài, mọi đặc tính đều phù hợp mục tiêu nhưng đặc một con cọp vào đàm lầy cũng như nhún một đóm lửa đang cháy dưới kia vào thao nước, khung cảnh trở đặc thù quỷ dị.
Trầm mặt im lặng đến đáng sợ thì đúng lúc này con Hỏa Sư phía dưới dõi mắt nhìn lên .
Truyện được copy tại http://TruyenCv[.]Com
-“Bị phát hiện?.”
Đúng vậy, nhận thấy vấn đề không ổn mọi người liền quay người rút lui, nhưng chiến tướng liền đưa tay ngăn chặn:
-“Đã muộn.”
Chỉ thấy lấp lánh lấp lánh những sợi tơ trong suốt bao bộc khắp nơi xung quanh, đây là… Chiến tướng rút ra thanh đoản đao lao vút lên chém ngang như đoán đỡ cài gì đó rồi trong tán cây rộng một cái chân sắc nhọn đưa ra đáp trả.
Rầm… lui về phía sau thì cùng lúc đó một cái đầu với tám con mắt tròn nhô ra: “Lưới Võng Lam đồng huyết thú.”
Chính xác hơn theo Vân Phàm thì đây là một con nhện góa phụ đen.
Rắc rối to rồi, không còn đường nào khác, phải nhanh chóng giải quyết trước khi Huyết thú tập trung trở lại, ăn ý hai vị hậu kì Hải cảnh xông về phía Hỏa Sư còn lại thì thay phiên nhau cầm cự Lưới võng.
Bỗng những con lâu la bên dưới trở điên dại cuồng rống, rồi khí tức trên người chúng ngày một nhấc lên, đó là? Quá trình lộc xác, hình dạng đại trướng cùng màu lông đang thay đổi, mãi cho đến khi đôi mắt tám con Huyết lang trở về một màu Lam.
Gầm gừ…chúng lao lên tấn công mọi chướng ngại vật trước mắt kể cả đồng bọn cầm đầu.
Chuyện gì xảy ra thế kia, nhưng chưa kịp làm gì xung quanh hắn đã bị bao vây, dù bọn chúng không có lý trí thì cũng là Hải cảnh sức mạnh, tốc độ cực kì nhanh chóng.
Quá khó, chẳng lẽ ta phải chết ở đây rồi sau.
Đúng lúc này một bóng đen xuất hiện từ trong rừng rậm lao ra chặn trước mặt Vân Phàm.
Bồng… Hai con Huyết Lang bị đẩy bay ngược về phía sau, trợn to mắt ngước nhìn bóng hình trước mặt, đây là… làm sau nó quen thuộc như thế, trước kia đã từng một nắm tay bé nhỏ cố gắng nếu kéo chính mình khỏi cơn lốc thiên không: Thúy Duy.
Lòm còm ngồi dậy hắn rắn răng hỏi: “Sao bạn lại ở đây?”
Hai tay Thúy Duy đang vươn về phía trước chắn ngang màn sáng bao bộc cắn răng trả lời: “Cứu ngươi.”
Trầm mặt gát lại mọi chuyện, Vân Phàm ngước mắt đánh giá xung quanh, Hỏa Sư và Lưới Võng cũng đang bị đẩy lùi, còn các lão sư học trưởng thì có vẽ trật vật hơn khi một người đối mặt hai con quái vật, cười khổ:
-“Chúng ta có bao nhiêu thời gian.”
Hm… Thúy Duy suy nghĩ ức tính:
-“Bình thường thì ba mươi phút nhưng bọn kia cứ liên tục như thế tối đa là mười lăm phút.”
Ầy, Rãi đầu Vân Phàm ngước nhìn về dòng hồ đang chảy như có đều suy nghĩ mới phiền muộn hỏi:
-“Thế sau khi kết thúc kết giới này có đều gì đặc biệt không, như phá nổ?”
-“Có chứ…”
Oh, thật vậy sao, Vân Phàm chờ mong thì Thúy Duy tiếp tục:
-“À, theo như những gì Ông ngoại ta giải thích lúc tiêu tan sẽ tạo nên… Một vùng sáng.”
…. Ách, có cần phải làm màu thế không, đây là bảo vật bảo mệnh cho cháu gái yêu mà chỉ nhiêu đó thôi sao. Nếu có Trần viện trưởng đây nhất định phải khinh bỉ tên tiểu tử không biết truyện này, muốn tồn trữ năng lượng bảo vệ trước Hải cảnh đã đủ khó rồi còn sau đó bảo đảm phát ra nữa thì có nước thần khí ấy.
Nhưng ngẫm lại chắc nhiêu đó đã đủ lắm rồi, còn tận mười phút Vân Phàm hài hước chọc ghẹo:
-“Thế sau cái này chúng ta cứ dùng thêm chục cái nữa chờ cứu viện à?”
Trừng mắt Thúy Duy tức giận mắng:
-“Khùng, làm gì có chuyện đó, đây là cái duy nhất.”- Hộ phù quyển trục: công năng là che đậy khí tức và tạm thời tạo kết giới chóng trọi mọi đoàn tấn công dưới Tâm cảnh.
-“Oh, trước khi chết cho mình hỏi một chuyện được không: tại sao cứ mỗi lần thấy tôi là bạn chạy đi.”
Thúy Duy như bị nói trúng cái gì đó phát hỏa bão nổi:
-“Không phải tên khốn ngươi có bạn mới nên tránh mặt ta trước sao, làm bổn tiểu thư tưởng bữa ở hàng lang làm chuyện gì sai mấy ngày sau còn đi kiếm xin lỗi, ai ngờ ngươi thì đi với người khác chơi. Hừ”
Ách, đột nhiên mọi chuyện đi sai hướng quy định thì phải, rõ ràng hôm đó mình có lỗi mà cô nàng này lại đi suy diễn lung tung, bó tay, cảm giác sai lầm ập tới nhưng Vân Phàm muốn làm rõ nên không tim không phổi hỏi tiếp:
-“Thế tại sao bạn biết không thoát được còn cứu mình.”
Ấp úng, Thúy Duy như nức nở nói nhỏ:
-“ tự nhiên tay chân di chuyển… lúc đó chỉ biết ngươi là người bạn đầu tiên của ta.”
Xoẹt… một cảm giác khó chịu truyền đến, như có cái gì đó nhói đau trong người, Vân Phàm chợt nhớ câu nói đã qua: Từ đây mình bắt đầu có thể tin tưởng vào hai người, một như ông một là bạn đầu tiên của chính mình. Không ngờ hai mươi mấy năm ăn học lại nuôi mình ngu đi, tự ái một người xa lạ mà bỏ mất người bạn trước mắt. Quá điên…
Lấp lánh rơi… Cuối đầu như che đi cái gì đó Vân Phàm bước lên phía trước nói:
-“Mình hiểu rồi, một lát khi kết giới biến mất hãy cùng chạy đến đầu hồ bên kia rồi nhảy xuống bỏ trốn là được.”
Lắc đầu Thúy Duy luyến tiếc đáp:
-“Không được, tuy Tạo hình cảnh đã có thể ím khí nhưng vì lý do Linh thú ta có phần đặc biệt nên không thể ngâm mình quá lâu trong nước.”
Oh, suy nghĩ một chút Vân Phàm vẫn nhất quyết tự tin: “Yên tâm, tới lúc đó mình sẽ lo.
Cứ thế thời gian cấp tốc trôi qua.
3 phút…
2 phút…
1 phút…
Bắt đầu nào, cả hai làm ra tư thế chạy có thể bức phá mạnh nhất tốc độ, rồi một chùm sáng trắng phát ra bốn phía, rất may viện trưởng đáng kính của chúng ta rất có tâm nên những ai bên trong không bị chói mắt.
Vèo… cực hạn tốc độ thứ này Vân Phàm rèn luyện rất nhiều rồi, bắn mình một cái cả hai đã ở trên không trung chuẩn bị lao vào bể nước, đúng lúc này trong tay Vân Phàm mờ ảo định hình một thanh kiếm chém mạnh xuống, nước bắn lên tung tóe hắn liền xảo diệu mượn nhờ Phong chi khóa cố định trong thời gian một giây một chiếc lồng bằng nước hình thành, tiếp theo sao liền là: “Băng vực.” Nước bị đông kết thành hộp băng bao kín lại Thúy Duy, cô nàng phải chui rút trong không gian bé nhỏ rỗng ở giữa.
Bùm… Người và Lồng Băng rơi vào làn nước trong.
Ngước mắt nhìn những con Huyết thú bị bỏ lại trên mặt đất Vân Phàm cười thầm, nhưng bỗng nhiên cơn buồn ngủ ập tới, ngứa mũi hắn hất tay tách đám rông tảo trước mặt, tuy nhiên ý thức dần mất đi…
Xoẹt… Khối băng tan rã trong sự ngỡ ngàng của Thúy Duy rồi nàng cũng không thoát khỏi số phận khi bị đám rong rêu vây bám ngất xỉu.
Cứ thể cả hai chìm dần xuống màn đen mờ mịt.
P/s: Hôm qua quên thông báo con tác về quê.
P/s 2: Tự nhiên thấy khó chịu trong lòng nên theo đúng cốt truyện, Thúy Duy phải chết làm đá đệm cho main tiến lên nhưng con tác tự nhiên cảm xúc dâng trào viết một đoạn này làm mình không nỡ xuống tay nên có thể sau quyển Nanh sói đầm lầy sẽ tạm nghĩ một hai ngày suy nghĩ lại nội dung.
...............