Vô Tận Kiếm Trang

Chương 856: Tuyệt đỉnh chi ngộ, Đỉnh cấp Huyền Tông (hai)




Hiện tại đối phương lại muốn khiêu chiến độ cao của hắn, phần dũng khí này quả thực khiến cho người ta vừa kinh ngạc vừa bội phục, nhưng lại xen lẫn một cỗ tự đại không biết tự lượng sức mình.

Lại có lẽ chỉ là một kẻ cuối cùng nhận lấy thất bại mà bị chê cười.

Bái Nguyệt công tử Nam Cung Ly Hàn thân sắc hơi có chút ngưng trọng, suy nghĩ của hắn so với mọi người thì hoàn toàn bất đồng.

Một Thượng vị Huyền Tông có thể đi đến nơi đây, mặc kệ có thể thành công hay không, tương đối mà nói thì hắn cũng đã thắng lợi rồi.

Tâm leo tầng không chết, ý chí chiến đấu nghịch thiên đã có, thành công hay thất bại thì có quan hệ gì? Ai cũng không thể phủ nhận, ở Kỳ Thiên thí luyện lần này đã xuất hiện một ngôi sao mới đang cường thế quật khởi.

Trái lại, hắn không khỏi nghĩ tới thời điểm mình vẫn còn là Thượng vị Huyền Tông. Nếu như khi đó đổi lại là mình, mình liệu có thể làm được như hắn lúc này hay không?

Tự vấn lòng, lý trí cân nhắc, cuối cùng đáp án dĩ nhiên là không thể! Chuyện này liền khiến hắn không khỏi càng thêm giật mình, ánh mắt nhìn về phía Diệp Bạch cũng càng lúc càng kinh ngạc, thậm chí hơi có chút phức tạp.

Nói thật, hắn không thích chứng kiến thiên tài như vậy quật khởi. Có đôi khi loại quật khởi này tựa như một thế lực lớn đang dần hình thành, ai cũng không có khả năng ngăn cản được.

Có thể ngăn cản được, vĩnh viễn không phải thiên tài chân chính.

Chính là bởi vì hiểu được điểm này cho nên hắn mới càng thêm bất đắc dĩ, tâm tình càng thêm phức tạp. Hắn rất hiểu được, mọi ngăn trở đối với đỉnh cấp cường giả chân chính mà nói thì cũng chỉ là một khối đá đặt chân mà thôi.

Thậm chí, những ngăn trở như vậy chính là cầu thang tốt nhất để cho những cường giả này càng tiến thêm một bước. Cường giả khoá trước đều là ở trong vô số ngăn trở như vậy để nghịch thiên mà lên, cuối cùng leo tới độ cao mà người khác không thể với tới.

Bái Nguyệt công tử có thể đi tới ngày hôm nay, tự nhiên cũng không có khả năng hoàn toàn là thuận buồm xuôi gió. Ở thời điểm hắn từng yếu kém nhất thì cũng gặp phải không ít loại ngăn trở mà người khác áp đặt trên người hắn. Truyện được copy tại Truyện FULL

Đôi khi người khác đều cho là hắn sẽ ngã xuống, nhưng hắn lại leo lên được, cuối cùng từng bước từng bước một phát triển đến cường đại hơn như ngày hôm này.

Cho nên hắn tự nhiên hiểu được, cho dù lúc này ra tay, hắn tự tin chí ít có tám phần nắm chắc trở lên có thể đem Diệp Bạch đánh rớt xuống Thần Võ Thạch Bích. Một khi Diệp Bạch rơi xuống Thần Võ Thạch Bích, hết thảy cố gắng lúc trước của Diệp Bạch tự nhiên toàn bộ là phí công.

Nhưng hắn cũng sẽ không làm như vậy.

Nếu như hắn thật sự làm như vậy... Cho dù nhất thời đem Diệp Bạch đánh rơi xuống mặt đất, nhưng cuối cùng cũng chỉ tạo thành bóng ma trong lòng mình mà thôi.

Bởi vì, nó đại biểu hắn sợ hãi rồi. Mà hắn, Bái Nguyệt công tử chưa bao giờ sợ hãi bất cứ người nào.

Cho nên, dần dần, ánh mắt của hắn một lần nữa trở nên tĩnh lặng. Thiên địa này quá lớn, thiên tài tựa như hằng hà tinh tú, người này lên người kia rơi, chính mình liệu có thể chèn ép được bao nhiêu người?

Duy nhất có thể làm, chính là ở trong vô số vì tinh tú này vĩnh viễn bảo trì ánh sáng của mình bất diệt. Cái này có lẽ mới được coi là trọng yếu nhất a.

Bằng không, cho dù có thể bằng vào nhất thời đụng vỡ rất nhiều ngôi sao, nhưng ánh sáng của mình cũng sẽ dần dần phai mờ, cuối cùng thậm chí tan biến trong biển trời đầy sao.

Hắn, Bái Nguyệt công tử tuyệt sẽ không làm một người như vậy.

Về phần Lãnh Diện Cuồng Đao Lãnh Cát, người từng ở thời điểm Diệp Bạch lên thuyền khinh thường hừ lạnh một tiếng thì lúc này như trước vẫn thế. Trong ánh mắt hắn, Diệp Bạch mặc dù có chút thực lực thì cũng chỉ là sàn sàn với những Đỉnh cấp Huyền Tông bình thường kia mà thôi. Nhưng mấy người trên tầng thứ sáu như bọn họ, sớm đã vượt qua rất xa cái cấp độ kia rồi.

Nạp Lan Tà Nguyệt tuy mạnh, nhưng Lãnh Cát có tự tin Đao Ý của mình vừa ra, đối phương chỉ sợ ngay cả một chiêu đều không tiếp được. Cho nên, Diệp Bạch dùng hai chiêu đả bại Nạp Lan Tà Nguyệt thì tính sao?

Con sâu cái kiến vĩnh viễn chỉ là con sâu cái kiến, dù cho leo lên được cao đến mấy thì cũng không biến được thành voi.

Một trận gió thổi tới, con sâu cái kiến cũng sẽ bị thổi bay không còn thấy bóng dáng. Mà voi lại có thể đứng thẳng ở đỉnh núi, mặc cho gió mưa bão táp đột nhiên tới y nguyên vẫn sừng sững bất động.

Đây chính là khác biệt lớn nhất giữa những cường giả chân chính và cường giả bình thường, không biết tự lượng sức mình. Sự cường đại không phải nhìn vào bề ngoài, mà là nhìn xem ở bên trong ngươi đến cùng có được cái gì.

Cho nên, Lãnh Diện Cuồng Đao Lãnh Cát căn bản cũng không có quá để ý thân ảnh của Diệp Bạch đang hướng tầng thứ sáu vội vã xông lên, rất nhanh quay đầu chuyển đi.

Về phần Yến Quy Lai, vẻ mặt đạm mạc, không biết đang suy nghĩ gì. Bất quá, tóc dài màu hỏa hồng của hắn lại đón gió phiêu động, phần phật mà bay, tựa hồ có một cỗ chiến ý siêu cường đang muốn phóng thích.

Ly Hỏa đại lục đệ nhất võ đạo thiên tài, người duy nhất đứng dưới Top 3 Hồng Bảng mà có thể đứng ở trên tầng bình đài thứ sáu này, mơ hồ sánh ngang với 3 người đứng đầu. Sau lưng hắn, rốt cục che dấu nội tình thâm hậu đến mức nào?

Rất nhiều người thà rằng nguyện Diệp Bạch thua, cũng không muốn nhìn kỳ tích này một mực tiếp tục nữa, bởi vì điều này đối với trái tim của bọn họ thật sự là một loại khảo nghiệm.

Nhưng rất hiển nhiên, vận mệnh của Diệp Bạch không phải do người khác định đoạt, mà là hoàn toàn được nắm giữ trên tay của chính bản thân hắn.

Tầng bình đài thứ năm cách mặt đất 250 trượng, mà tầng thứ sáu bình đài thì là 280 trượng, giữa hai tầng chênh lệch khoảng 30 trượng.

Như ở bình thường, 30 trượng đừng nói là một Thượng vị Huyền Tông như Diệp Bạch, cho dù là một Hạ vị Huyền Tông cũng sẽ không phí chút sức lực nào liền có thể leo lên.

Nhưng khi Diệp Bạch đến giữa không trung thì hắn mới phát hiện, tinh thần ý chí uy áp dành cho Chuẩn Vương cảnh cường giả cũng không phải đơn giản như vậy. Bên trong nó ẩn chứa một cỗ thiên đạo ý chí cực mạnh, phảng phất như có thể nghiền nát hết thảy mọi luồng tinh thần đang hoạt động, làm cho ý chí tinh thần của ngươi bị sa sút mà rơi xuống.

Lúc hắn lên tới 260 trượng, hắn liền cảm giác được áp lực so với phía dưới còn cao hơn gấp 3 lần.

Tới 270 trượng, áp lực so với tầng dưới đã tăng lên gấp sáu lần.

Lại hướng lên, mỗi một bước đều càng thêm gian nan, kiếm quang mà Diệp Bạch thúc dục dường như có xu hướng muốn tan rã. Chuyện này liền khiến hắn không khỏi cực kỳ chấn động, một lần nữa tăng thêm Huyền Khí mới có thể miễn cưỡng bảo trì kiếm quang ổn định, tiếp tục hướng phía trên không trung bay đi. Bất quá, tốc độ của hắn đã càng ngày càng chậm.

Tới gần, càng gần...

275 trượng, 276 trượng, 277 trượng, 278 trượng...

279 trượng!

Vẻn vẹn chênh lệch một trượng, Diệp Bạch thân hình liền mãnh liệt trầm xuống, tựa hồ phía dưới có đồ vật gì đó đang lôi kéo hắn, muốn hắn rơi xuống. Diệp Bạch hừ lạnh một tiếng, trong thân thể bỗng nhiên tản mát một cỗ uy áp cực lớn, ngang nhiên đối kháng với thiên đạo ý chí ở xung quanh.

"Đến giờ phút này còn muốn đem ta kéo xuống, sao có thể? Chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại! Tinh Thần Thứ, thứ phá thương khung*!"

*mũi nhọn tinh thần, đâm rách trời cao.

Đúng là một chiêu trong Bạch Thủ Thái Huyền Kinh, công kích bí pháp thức thứ nhất đem tinh thần ý chí ngưng tụ thành một tia Tinh Thần Thứ vô cùng sắc bén đâm hướng lên bầu trời, phá vỡ hết thảy ngăn cản.

Cả hai ở giữa không trung ầm ầm chạm vào nhau, Diệp Bạch thân thể đột nhiên run lên, quần áo bên ngoài thân phảng phất như dong nước gợn, tạo ra vô số rung động hoa văn trong suốt. Một vòng rồi một vòng không ngừng rung lên, lỗ chân lông quanh thân đột nhiên đóng chặt, co rút lại đến bề ngoài da thịt, phong bế hết thảy cảm nhận của ngoại giới.

Mà Diệp Bạch lúc này gương mặt đột nhiên đỏ lên, nhưng cỗ thiên đạo ý chí bao phủ ở xung quanh hắn lại có chút rung động, lộ ra một tia khoảng không.

Diệp Bạch con ngươi sáng ngời: "Chính là lúc này!"

Huyền Khí mãnh liệt áp súc, kiếm quang đại phóng giống như một con rồng chín đầu hình kiếm lơ lửng trên không, chỉ thoáng cái liền vượt qua khoảng cách một trượng. Diệp Bạch ấn rơi kiếm quang, thân hình lập tức cuộn lại, sau một khắc đã vững vàng rơi vào tầng thứ sáu trên Thần Võ Thạch Bích.

"Ân?"

Phát giác được động tĩnh này, Lãnh Diện Cuồng Đao Lãnh Cát xoay đầu lại, khi thấy Diệp Bạch không ngờ lại không như sở liệu của hắn là rơi xuống, ngược lại thành công đăng đài, sắc mặt liền nhất thời cứng đờ, trở nên có chút khó coi.

Bái Nguyệt công tử Nam Cung Ly Hàn thì tựa hồ đã có đoán trước, sắc mặt buồn bã, nhưng cũng không nói gì.

Mà Quỷ Diện Kiếm Khách Mộ Dung Hưu trong ánh mắt dưới mặt nạ cũng không khỏi xẹt qua một tia kinh ngạc. Hắn nhìn Diệp Bạch, bỗng nhiên mở miệng nói: "Đúng vậy, có thể leo lên tầng bình đài thứ sáu này, ngày sau có tư cách trở thành một trong những đối thủ của ta."

Dù cho Diệp Bạch đã đến tầng thứ sáu, hắn như trước không cho là lúc này Diệp Bạch có khả năng trở thành đối thủ của mình, cho nên nói cũng là ngày sau.

Nhưng điều này cũng đại biểu, ngay cả hắn, đệ nhất cường giả Hồng Bảng giờ phút này không thể không nhìn thẳng vào Diệp Bạch, thừa nhận hắn có tiềm lực như vậy. Nếu Diệp Bạch có thể phát triển, về sau có thể có tư cách chiến đấu với hắn.

Mà phía dưới Thần Võ Thạch Bích, tất cả mọi người thì không khỏi sắc mặt phức tạp.

"Hắn không ngờ lại thật sự leo lên rồi, điều này sao có thể?"

"Thần Võ Thạch Bích tầng thứ sáu, đây chính là Top 4 Hồng Bảng mới có thể leo lên được a. Điều này chẳng phải là nói, một Thượng vị Huyền Tông nho nhỏ như hắn thậm chí có thực lực siêu việt đại bộ phận người ở đây, có thể cùng bốn vị siêu cấp cường giả của Hồng Bảng sánh vai."

Có người hừ lạnh nói: "Thì tính sao. Leo lên Thần Võ Thạch Bích chỉ có thể nói tiềm lực cực lớn, nhưng không có nghĩa là chiến lực cũng phải rất lợi hại. Theo ta thấy, hắn như trước cũng không phải đối thủ của bốn vị kia, chỉ là tu luyện một chút bí pháp, thêm vào vận khí mà thôi."

Dù cho đến tận lúc này, rất nhiều người y nguyên không chịu thừa nhận Diệp Bạch có thực lực sánh bằng những người kia, như trước tìm đủ các loại lý do cho rằng Diệp Bạch vẫn chỉ là một ngôi sao chưa quá sáng.

Đây chính là đạo lý không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh*. Chính bọn hắn không leo lên được, liền không muốn nhìn thấy một kẻ nhìn qua vốn không bằng mình lại từng bước từng bước leo lên, bỏ bọn họ ở phía sau lưng.

*không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh: 1 cách nói khác của suy bụng ta ra bụng người, ý nói chỉ thông qua vẻ bề ngoài mà đánh giá người khác, chứ thực sự không biết bên trong(sau lưng) của người đó là gì, hoặc cũng có thể là do ghen ghét mà hạ thấp người khác. Đây chính là 1 lời khuyên răn cho chúng ta, đừng bao giờ đánh giá thấp người khác dù người đó bề ngoài rất bình thường, đơn giản.

Chỉ có điều, rất nhiều người lúc này lại không có phụ họa bọn họ mà lựa chọn trầm mặc. Đã đến lúc này, hết thảy tranh luận còn có ý nghĩa sao? Người ta đã dùng thực lực tát thẳng vào cái gọi là tôn nghiêm của bọn họ, nói thêm gì nữa cũng chỉ càng khiến cái tát này càng thêm đau đớn mà thôi.

Ngay cả người đứng thứ 5 Hồng Bảng là Nguyệt Nhu đều không thể leo lên tầng bình đài thứ sáu, hắn có thể trèo lên được, mặc kệ là bởi vì nguyên nhân gì thì đó đã là một minh chứng hùng hồn nhất, đanh thép nhất. Trong suy nghĩ của rất nhiều người, Diệp Bạch hiện tại đã có thể sánh vai với bốn nhân vật đứng đầu Hồng Bảng, đây là một sự thật không thể chối cãi.

Mặc dù khó có thể tiếp nhận, nhưng lại không thể không tiếp nhận.

Trên tầng bình đài thứ ba, mới từ trong tay Ngọc Linh Lung tiếp nhận Nạp Lan Tà Nguyệt, còn chưa kịp rời đi, Nạp Lan Nhã, Nạp Lan Tiểu Thi liền chứng kiến Diệp Bạch leo lên tầng thứ sáu. Lúc này, ngay cả Nạp Lan Tiểu Thi từng cực kỳ oán hận Diệp Bạch cũng đã trở nên trầm mặc hơn rất nhiều, sắc mặt âm trầm đến mức đáng sợ.