Vô Tận Kiếm Trang

Chương 769: Phong Hào là kiếm (3)




Hai người không chỉ tu vi cảnh giới chênh lệch, mà công pháp cũng chênh lệch.

Hắn không hiểu, tại sao Tử Cảnh Cốc Tam đại đệ tử, công pháp so với mình còn mạnh mẽ hơn như vậy, nhưng lúc này thậm chí hỏi một câu, khí lực cũng không có.

Tên trọng tài lên đài, thương hại nhìn hắn một cái.

Trèo càng cao, ngã càng đau, đạo lý này từ trước đến nay đều đúng.

Nhưng thất bại, đó chính là bại.

Quy củ lôi đài không thể bị phế.

Cho nên, mặc dù Lôi Hành Không cũng là người của Lôi Tông, hắn cũng không thích nhìn thấy trường hợp như vậy sảy ra, nhưng kết quả như vậy, hắn cũng chỉ có thể đi tới bên cạnh Diệp Bạch, giơ tay Diệp Bạch lên, trầm mặc một chút, mở miệng nói:

- Tử Cảnh Cốc Diệp Bạch, thắng.

Trong nháy mắt, dưới đài, đầu tiên là vắng lặng, rồi sau đó, tiếng hoan hô vang dội.

Sau đó ồn ào vô cùng.

Đám người Hoàng Linh, Cốc Tâm Lan, Diệp Khổ, Diệp Khuyết, mặc dù đã sớm nghĩ đến, tuy nhiên lúc này nhìn thấy, đều vui mừng vô cùng.

Tất cả mọi người nhìn nhau cười, cho dù Diệp Khổ, Diệp Khuyết luôn trầm ngâm cũng đều cười vui vẻ.

Đây là phong quang của Lam Nguyệt Nam cảnh, cũng là phong quang của Tử Cảnh Cốc, và là phong quang của Diệp gia vậy.

Hoàng Linh, Cốc Tâm Lan ôm chầm lấy nhau, coi như bên cạnh không có người nhảy dựng lên, nhìn nhau mà nước mắt rơi ra.

Cho tới Ma Thần Cốc Cốc Chủ Bàng Nguyên Vũ sắc mặt biến sắc, không tiếng động ngã xuống đất, mà Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ Túc Hàn Sơn cũng đột nhiên đứng lên, ngay cả đụng mặt bàn cũng không có phát giác.

Nhưng mặc kệ mọi người phản ứng như thế nào, trọng tài tuyên bố kết quả chiến cuộc, Lam Nguyệt công quốc năm năm Thiên Tiên đài tỷ thí đã kết thúc, mà tiếp theo phải chờ năm năm sau. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Bất quá, năm tháng lưu chuyển, năm năm kế tiếp, đến lúc đó là ai đỗ trạng nguyên, cũng không biết được.

Bọn họ tuổi đã quá, muốn luận chiến lần sau, đều ra ngoài quy định, năm năm tiếp sau, mấy người này cũng không có tư cách tham gia nữa.

Do đó bọn họ coi trọng Thiên Tiên đài tỷ thí lần này, cho nên chính là nguyên nhân Thiên Tiên đài trở nên sôi động như vậy.

Năm năm thời gian, nhìn như ngắn ngủi, lại phát sinh rất nhiều sự tình như thế.

Lúc này, mới có năm năm thời gian, thời gian nhìn thì lâu kỳ thật cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi.

Cũng không ai ngờ, năm năm này, Lôi Hành Không bại? Phó Tinh Di bại? Yến Bạch Bào bại? Phục Hạo bại?

Ai có thể ngờ tới, chỉ trong năm năm thời gian, Nam Nguyệt Nam cảnh Tử Cảnh Cốc có Diệp Bạch quật khởi, lúc này đã đuổi kịp và vượt qua tất cả đệ tử, chiếm được đệ nhất. Ai có thể ngờ tới, ngàn năm Lam Nguyệt Nam cảnh không có biến hóa gì, một ngày xuất hiện ba đại Huyền Tông, trong dĩ vãng chưa bao giờ xuất hiện như thế?

Những điều này đã phát sinh.

Nhưng đối với một số người mà nói, đôi khi, năm năm cũng là quá ngắn, cơ bản không có cái gì biến hóa, Đỉnh cấp Huyền sư vẫn là Đỉnh cấp Huyền sư, nửa bước Huyền Tông vẫn là nửa bước Huyền Tông, nói về tiến bộ có thể có một chút, nhưng đột phá mà nói, rất khó sảy ra.

Cho nên con người tiến bộ vĩnh viễn không dừng lại, hôm nay gặp ngày mai đã khác rồi. Cho nên, có người có thể đi sau vượt trước, có người có thể nhất khí trùng thiên, tất cả, đều là vì năm năm nỗ lực, nhưng sự nỗ lực không nhất định đại biểu thành công, nhưng không nỗ lực, nhất định sẽ không thành công.

Lam Nguyệt năm năm tổ chức Thiên Tiên đài tỷ thí một lần.

Tử Cảnh Cốc Diệp Bạch xếp thứ nhất, Lôi Tông Lôi Hành Không thứ hai, Ma Thần Cốc Phó Tinh Di thứ ba.

Tử Cảnh Cốc Yến Bạch Bào xếp thứ 4, Hỏa Phong Hồ Phục Hạo xếp thứ năm.

Hoàng Bảng xếp thứu 6 Ly Hận Cung Cầm Tử Y, Hoàng Bảng thứ 7, Lôi Tông Lôi Thiên Hình, Hoàng Bảng thứ tám, Thực Hồn Tông Cao Tinh Tinh. Hoàng Bảng thứ 9, Trường Kiếm Môn Liễu Nhân Cốt, Hoàng Bảng thứ 10, Ma Thần Cốc Yến Cực Sơn.

Trước ba, trước năm, trước mười, Hoàng bảng năm nay thay đổi ba người, nhưng là ba người này, có một việc chấn kinh tất cả mọi người.

Tất cả, đơn giản vì lần này xuất hiện Diệp Bạch.

Một vị trung vị Huyền Tông xuất hiện, so với hai mươi vị Đỉnh cấp Huyền sư, còn chấn kinh hơn nhiều.

Nhất là xuất hiện một vị trung vị Huyền Tông trẻ tuổi như thế thì càng không cần phải nói.

Sau đó các trận chiến đấu, bài danh các Đại tông môn biến hóa kịch liệt, đồng thời lộ ra nội tình thâm sâu của các Đại tông môn, làm cho mọi người đều phải giật mình.

Lọt vào top 10, Tử Cảnh Cốc độc chiếm hai người, chiếm đi một phần năm danh ngạch, danh tiếng vang dội nhất.

Mà xếp thứ hai là Lôi Tông, thứ ba Ma Thần Cốc đều đồng thời có hai người, còn lại cho các các tông môn khác chiếm bốn cái danh ngạch.

Trên lôi đài.

Lôi Hành Không sau khi kinh ngạc, sau đó ngẩng đầu, nhìn về phía Diệp Bạch, khàn khàn nói:

- Độn pháp này, có cấp bậc gì?

Diệp Bạch thấy hắn hỏi như vậy, cũng không đành lòng đáp:

- Thanh cấp, Trung cấp.

Ánh mắt Lôi Hành Không sáng rực lên một chút, lập tức lại cúi thấp đầu, cười khổ một tiếng:

- Ta đây, bị bại không oan.

- Chúc mừng ngươi, đạt được Thiên Tiên đài đệ nhất.

Diệp Bạch nhấc tay nói:

- Đa tạ.

Lôi Hành Không lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, loạng choạng đi xuống lôi đài, biến mất không thấy đâu nữa.

Thấy một màn như vậy, dưới đài không ít người không khỏi cảm thán:

- Trời sinh Du sao lại sinh Lượng đây.

Nhìn Lôi Hành Không sa sút, rất nhiều người đều biết năm năm này, tất cả mọi người đều tiến bộ, nhất là mấy người Lôi Hành Không, Phó Tinh Di, Yến Bạch Bào, Phục Hạo, mỗi người đều làm cho mọi người chấn kinh, Lôi Hành Không đã đạt tới nửa bước Huyền Tông, khoảng cách chân chính Tông cấp cường giả, cũng là một bước mà thôi.

Nếu như bình thường, không nghi ngờ Lôi Hành Không xứng đáng thu được đệ nhất, nhưng bất ngờ xuất hiện Diệp Bạch, có thực lực trung vị Huyền Tông, làm cho hắn tuyệt vọng.

Cho dù là thiên chi kiêu tử Lôi Hành Không, cũng trở nên ảm đạm thất sắc, Diệp Bạch xuất hiện hào quang làm lu mờ tất cả.

Tại trên bầu trời lóe ra hào quang chói mắt, cũng làm cho đám người Lô Hành Không ảm đạm, không đáng giá nhắc tới nữa.

Thậm chí, không có người nhìn đến nữa.

Diệp Bạch nhìn bóng lưng Lôi Hành Không biến mất, cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, sau đó không nói, đi xuống lôi đài.

Nghênh đón hắn, bằng tất cả ánh mắt tôn kính, cùng nhìn về phía hắn.

Nhưng Diệp Bạch không có để ý những ánh mắt này, trực tiếp đi tới chỗ đám người Hoàng Linh, Cốc Tâm Lan, Diệp Khổ, Diệp Khuyết.

Hắn mỉm cười nói:

- Ta đã trở về.

Nhẹ nhàng bốn chữ, vân đạm phong khinh, nhưng vào trong tai đám người Hoàng Linh, Cốc Tâm Lan tạo ra mùi vị hoàn toàn bất đồng.

Mấy người nhìn Diệp Bạch nhiệt liệt hoan hô, trong đó, Cốc Tâm Lan trực tiếp nhảy vào trong lòng Diệp Bạch, sau đó ôm trầm lấy hắn.

Nước mắt nàng xúc động rơi xuống.

Diệp Bạch mỉm cười vỗ vỗ phía sau lưng nàng, đối với nàng hắn luôn vui vẻ.

Mọi người nhìn thấy như vậy, trong lòng Hoàng Linh cũng không khỏi áy náy, nhưng nàng do dự một hồi lâu, cuối cùng lại không có cái đảm phách này, tại trước mọi người ôm lấy Diệp Bạch, chỉ có chút hướng đến gần Diệp Bạch một chút mà thôi.

Sùng bái nhìn về phía Diệp Bạch, con mắt chớp động quang mang.

Rồi sau đó, tất cả mọi người có các loại ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Bạch, sau đó Diệp Bạch cùng đám người Diệp Khổ, Diệp Khuyết đi trở lại U Cầm viện.

Cốc Tâm Lan không muốn rời khỏi Diệp Bạch, Diệp Bạch bất đắc dĩ ôm nàng trở về.

Hai người cũng không có nhìn thấy, đám người sau đó, ánh mắt phức tạp, từ xa xa nhìn theo.

Trong đó, có một thân Hồng y đó là Đường Huyết Nhu, có hoàng sam thanh nhã, Thanh Trần thoát tục Cốc Tâm Hoa, cũng có Tử Khí cao quý như nguyệt Đạm Thai Tử Nguyệt.

Khi về đến U Cầm viện, ồn ào náo động mới từ từ yên lặng xuống, Cốc Tâm Lan nhìn ánh mắt mọi người kỳ quái, lúc này mới từ trên người Diệp Bạch nhảy xuống, hơi có chút thẹn thùng, nhìn Diệp Bạch cười một tiếng.

Đứng ở cửa tiếp đón Diệp Bạch, bằng lễ tiết long trọng nhất của Tử Cảnh Cốc, nghênh đón Diệp Bạch đến.

Thấy Diệp Bạch từ từ đi tới, tất cả đệ tử Tử Cảnh Cốcđều tôn kính cùng ngưỡng mộ nhìn Diệp Bạch, trong ánh mắt khó nén kích động cùng hưng phấn.

Diệp Bạch vinh quang, cũng là Tử Cảnh Cốc vinh quang, mà Tử Cảnh Cốc vinh quang, chính là bọn họ vinh quang.

Vốn chỉ cùng thế hệ đệ tử, nhưng hiện tại nhìn Diệp Bạch như một tòa núi lớn rồi, nguy nga, nhô cao, không thể với tới.

Cốc Tâm Hoa, Yến Bạch Bào, Túc Khô Tâm, Chu Họa Mi, Trương Liệt, Đạm Thai Tử Nguyệt cũng trở về, mọi người hướng tới Diệp Bạch chúc mừng, mặc kệ trước đây bọn họ có ý nghĩ như thế nào, lúc này, đều không thể phức tạp nhìn người trẻ tuổi nam tử này đã khiến cho cả Lam Nguyệt chấn động như vậy.