Vô Tận Kiếm Trang

Chương 629: Thương đội




Hoàng Dương sa mạc, Ngân Hà huyết cát không thể sánh bằng, nhưng chỉnh thể diện tích lớn hơn nhiều lắm, hơn Ngân Hà huyết cát sáu bảy lần.

Cho nên, Diệp Bạch như muốn đi qua, cần tiêu hao thời gian cũng mất hơn nhiều, không có bảy tám ngày, Diệp Bạch cũng không thể đi qua.

Trừ phi, hắn vận dụng tiểu Phi Hành kiếm trận, hoặc là thân pháp Huyền kỹ Thiên Tẩu Tứ Tượng Bộ, thì thời gian mới có thể ngắn lại.

Nhưng tại nơi hiểm địa này, nếu để tiêu hao Huyền khí, vốn không phải là điều sáng suốt, Diệp Bạch mặc dù lo lắng cũng sẽ không phạm sai lầm như thế, ngẫu nhiên sử dụng một chút thì cũng phải giữ lại sáu bảy phần Huyền khí.

Lúc này, coi như gặp phải nguy hiểm, cũng miễn cưỡng đủ thời gian tự bảo vệ mình.

Ba ngày sau.

Một Thương đội từ Hoàng Dương sa mạc đi ngang qua, nhìn thấy Diệp Bạch đang đi mời chào hắn tham gia, Diệp Bạch suy nghĩ một chút, cũng đồng ý.

Vì vậy, hắn gia nhập vào Thương đội, tuy là đi chậm một chút, nhưng so với người bình thường còn hơn nhiều, không đến mức nhàm chán như vậy. Bên trong đội ngũ có mấy người được thương đội mời chào đi theo bảo hộ an nguy cho bọn họ, bởi vì hành tẩu tại Xích Mạc, vì an toàn cho nên từ trước đến giờ đều mướn một số người tập võ cường đại, làm bảo hộ.

Nhưng, những Thương đội này, bất quá là phàm nhân, cũng mời không nổi Huyền sư, có thể có vài tên thực lực Vũ giả bảo hộ mà thôi, nhưng với đội hình như vậy chỉ cần không gặp bão cát hoặc một đoàn bò cạp thì cũng không có gì nguy hiểm.

Nếu như thật sự gặp , thì cho dù là Huyền sư cũng không có cách nào làm khác được, kết quả kỳ thật đều như nhau mà thôi.

Vận khí tốt thì lên đường bình an, vận khí kém thì cũng chỉ có thể đi một bước biết một bước mà thôi, ai cũng không có cách nào dự liệu được.

Cho nên đối với bọn họ, Diệp Bạch cũng không có cái gì phân biệt.

Mà những người này sau khi nhìn thấy hắn có bộ dáng văn nhược, lại dám một mình đi trong Xích Mạc, bọn họ đều có cảm giác vừa bực mình vừa buồn cười, kêu hắn đi đầu, cũng không tránh khỏi ý tứ bảo hộ hắn.

Như những người này biết, Diệp Bạch cho tới bây giờ đều không có cơ hội tiếp xúc Huyền sư giới, nhưng lúc này Đỉnh cấp Huyền sư không biết chấn kinh thành bộ dáng gì nữa.

Bất quá, đối với điểm này, Diệp Bạch tự nhiên cũng lười giải thích, hắn sở dĩ nguyện ý đi theo Thương đội này bởi vì hắn đã nhàm chán đi một mình.

Một nguyên nhân khác nữa là hắn phát hiện chính mình có thể lạc đường, theo một Thương đội kinh nghiệm phong phú, thì hắn cũng sẽ không bị lạc đường.

Sa mạc mắt nhìn không thấy giới hạn, đứng sừng sững trong đó bản thân con người nhỏ bé, cho nên Diệp Bạch đi ở trong đó cũng không có biện pháp.

Hắn mặc dù thực lực cường đại, hơn xa người cùng tuổi, nhưng dù sao cũng là một người phàm tục, đồng dạng cũng bị lạc đường.

Nhưng những kinh nghiệm phong phú của Thương lữ này bất đồng , bọn họ hàng năm hành tẩu ở Xích Mạc, bôn ba vãng lai cho nên kinh nghiệm phong phú. Mặc dù vũ lực có thể nói không tốt, thậm chí Huyền sĩ thế giới không có mấy người có thể để mắt vào những Phàm nhân này.

Nhưng phương diện này mà nói, có chút Huyền sư, lại xác thật không bằng mấy người bình thường này.

Theo bọn họ, coi như sẽ không đi nhầm, bởi vì, những người này đã hành tẩu vài chục năm sa mạc, đối này Xích Mạc quen thuộc như đếm trên đầu ngón tay.

Hơn nữa, có lão khách kinh nghiệm càng thêm phong phú, thậm chí có thể bằng vào một điểm nhỏ bé của gió, cồn cát biến hóa, liền trước cảm giác đến nguy hiểm, thành công tránh né Hạt lưu hoặc bão cát, thậm chí, đồn đãi long quyển phong Phong Bạo.

Những kinh nghiệm này, thì Diệp Bạch với đám Huyền sư làm sao có thể so sánh được.

Cho nên, theo bọn họ có chỗ tốt, ít nhất, Diệp Bạch tạm thời còn không có bổn sự này.

Mà đội ngũ có một người gọi là Lý lão nhân, nghe nói người này kinh nghiệm đi trong sa mạc phong phú. Nhưng, Diệp Bạch cho tới bây giờ đều không có thấy tận mắt qua. Nguồn tại http://Truyện FULL

Nhưng cơ hội rất nhanh đến với Diệp Bạch, khi mọi người tiến vào Hoàng Dương sa mạc ngày thứ năm, cũng là ngày thứ ba gặp Thương đội này.

Hốt nhiên, chân trời đột nhiên tối sầm lại, trên mặt đất có vô số cát bụi thật nhỏ bay mù mịt.

Vài cồn cát thật lớn, bắt đầu tạo thành hình ảnh kỳ dị, Diệp Bạch chưa từng có gặp qua tình huống như thế, trong khoảng thời gian ngắn có chút mờ mịt, không biết xảy ra chuyện gì.

Đang trong lúc này, có người từ phía sau chạy tới, la lớn:

- Nhanh, nhanh đổi hướng, về phía Tây, về phía Tây chạy mau.

Lập tức, Thương đội ầm ầm phi động, tất cả mọi người đều thúc lạc đà, phi về phía Tây thay đổi đường đi, trên mặt mỗi người đều thập phần cẩn thận và sắc mặt nghiêm trọng.

Chỉ có Diệp Bạch đang định hỏi, một tên hộ vệ Vũ giả Thương đội, thấy thế, vội vàng kéo hắn một chút, nói:

- Chạy mau, bão cát sắp tới , nhìn tình huống này có thể long quyển phong đáng sợ, nếu chậm thì không còn kịp rồi.

Diệp Bạch ngẩn ra, hắn cũng không có thời gian hỏi nữa, chỉ có đi theo phía sau tên Vũ giả kia, vừa rồi Thương đội chạy về phía Tây chạy đi, bất quá hắn đương nhiên không có đem hết toàn lực, tốc độ chỉ như một người bình thường, không nhanh không chậm đi theo phía sau tên Vũ giả này, nếu không như vậy với tốc độ của hắn, những người này chỉ cần một cái chớp mắt, liền có thể toàn bộ vượt qua .

Nhưng coi là như thế, một màn này rơi cũng làm tên Vũ giả cảm thấy kinh ngạc vô cùng rồi.

Hắn cũng thật không ng, trông Diệp Bạch văn nhược như thế, bình thường không hiện ra biểu hiện gì, mà lại có tốc độ ngang với hắn, theo sát mà tựa hồ không có đem hết toàn lực.

Mà những người khác cũng như vậy, tất cả mọi người đều nhìn Diệp Bạch, đều không tự chủ được mở to to hai mắt nhìn.

Bất quá lúc này không phải là hỏi lúc, tất cả mọi người đều chạy về phía Tây chạy đi, lúc này đồ vật cũng vứt bỏ lại nhằm hướng Tây chạy đi.