Vô Tận Kiếm Trang

Chương 546: Đột phá




Mà lúc này hắn không ngừng ăn vào một gốc cây Dưỡng Thần Thảo mới, tinh thần sợi tơ nhỏ của Diệp Bạch gia tăng lên, cũng chưa từng có ngừng nghỉ. Nửa tháng sau, Diệp Bạch đã thành công tiến vào Tam cấp Đỉnh cấp Tinh Thần lực, số lượng tinh thần sợi tơ nhỏ, cũng từ bốn mươi tám lũ, biến thành sáu mươi bốn lũ.

Tốc độ như vậy, Diệp Bạch cẩn thận xác định, cũng không khỏi kinh hãi.

Mà do hiệu quả của Cấm Ma hoa, tựa hồ rất nhanh hết hiệu lực, mặc dù như trước vẫn chưa nhìn thấy thực lực tiến bộ, nhưng Diệp Bạch đã có thể rõ ràng cảm giác được một điểm, bản thân đã có phát sinh biến hóa.

Tất cả, đều phát triển, làm cho Diệp Bạch mừng rỡ không thôi.

Hắn cũng giống như bị mê hoặc, dựa theo mức độ hiện tại quy định, cho nên hắn càng tu luyện không ngừng nghỉ.

Lúc này, ở tại Lục La Cổ động tựa hồ không có cảm giác thời gian trôi qua, nhưng trong nháy mắt đã bốn tháng trôi qua rồi.

Tử Cảnh Cốc, mỗi năm một mùa đông tuyết qua đi, rốt cục mùa xuân đã tới. Sau đó, mùa xuân lại rất nhanh qua đi, Diệp Bạch tiến vào Băng Vụ Đại Hạp Cốc sang năm thứ hai.

Tại hai tháng trước đây, Diệp Bạch thành công đột phá cấp ba đỉnh cấp Tinh Thần lực. Cũng không lâu sau, Thất Biến Cường Thân Quyết đệ nhất trọng do nguyên nhân liên tục dùng Cực Phẩm Hoán Huyết Đan cùng Đỉnh cấp Tẩy Cốt Đan, và các loại phụ trợ đan dược, cùng với đại lượng Linh thảo tinh luyện thành linh dịch tu luyện thân thể, cũng đã thành công đạt tới đỉnh đệ nhất trọng, bắt đầu hướng đệ nhị trọng Thân Khinh Thể Kiện chuyển hóa sang.

Mà Diệp Bạch lúc này cũng mơ hồ cảm giác được, hai tháng tu luyện này, bởi vì dùng Dưỡng Thần Thảo thành thục hơn, cho nên sau đó dùng những gốc Dưỡng Thần thảo này tác dụng hơn trước nhiều.

Tinh thần sợi tơ nhỏ tốc độ tăng nhanh, cũng bởi vậy lập tức rất nhanh tăng lên, vốn là dự định năm tháng, thậm chí càng lâu lâu hớn mới đạt tới Tam cấp tinh thần đỉnh cấp, lúc này đã bắt đầu đạt được.

Tinh thần sợi tơ nhỏ, đã đột phá tám mươi lũ, đạt tới tám mươi mốt lũ rồi.

Đây là một con số thần kỳ, có rất nhiều người đều mong muốn đạt được như thế.

Cho đến lúc này, Diệp Bạch sau khi sử dụng Dưỡng Thần Thảo phát hiện, Tinh Thần lực tăng trưởng bắt đầu chậm lại, cho dù như thế nào tinh thần sợi tơ nhỏ cũng không thế nào tăng thêm nữa, mà quá trình này một mực giằng co mất nửa tháng.

Tại một ngày kia, Diệp Bạch rốt cục cảm giác được, cơ hội đột phá tứ cấp Tinh Thần lực, cũng không còn xa.

Cái phát hiện này, làm hắn mừng rỡ không thôi, quyết đoán dùng Dưỡng Thần Thảo giảm bớt đi.

Hắn biết, lúc này nếu sử dụng đại lượng cũng không có cái gì dùng, nếu như không có thể đột phá tứ cấp, thì có dùng nhiều Dưỡng Thần Thảo đều cũng không thể làm Tinh Thần lực gia tăng thêm nữa.

Cho nên, còn không bằng giữ lại, để sau khi đột phá tứ cấp Tinh Thần lực mới tiếp tục phục dụng.

Hiện tại, cũng chỉ có thể dùng với lượng nhỏ mà thôi, hắn cũng không biết lúc nào sẽ đột phá, hắn duy nhất có thể làm là chuẩn bị tinh luyện thần hồn chính mình, để sau đó đột phá, cường độ đột phá sẽ thu được thật nhiều chỗ tốt, cũng càng thêm cường đại.

Sau đó, tốc độ tu luyện Diệp Bạch, như vậy chậm lại, hắn không còn dụng tâm tu luyện nữa, ngược lại cố gắng bắt đầu điều dưỡng Tinh Khí Thần cố gắng đạt tới đột phá, điều chỉnh trạng thái tốt nhất.

Tất cả, đều chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ một khắc đến, liền ngay cả Diệp Bạch lúc này, trong lòng cũng không tràn ngập cảm giác chờ mong.

Ba ngày sau.

Buổi tối một ngày kia, trời cao không có trăng sao.

Ở bên trong Lục La động phủ, là một mảnh tối đêm, vô luận thấy như thế nào, cũng không phải thời cơ đột phá tốt.

Tuy nhiên, Diệp Bạch lại chỉ cảm thấy tâm huyết bắt đầu khởi động, Tinh Thần Thức Hải chính mình, đang không ngừng thở ra hít vào, biến hóa, Diệp Bạch biết thời hạn đột phá đến rồi.

Nhưng mặc dù bầu trời không sao, không trăng, không thích hợp tu luyện Bạch Thủ Thái Huyền Kinh, nhưng Diệp Bạch cũng không có một chút do dự tự động đi ra ngoài động, đi tới bên cạnh Trung cấp Nhiếp Linh Kiếm Trận, sắc mặt nghiêm túc, khoanh chân ngồi xuống.

Rồi sau đó, hắn chậm rãi giơ tay lên, triệu hồi ra hộp ngọc có chứa Dưỡng Thần Thảo, bên trong hộp ngọc trong lúc này chỉ cón tám gốc.

Bất quá, còn lại tám gốc, đều có niên đại cực cao, thấp nhất một gốc cũng đã trên trăm tuổi rồi, cao nhất thậm chí có thể đạt tới mấy trăm năm, giá trị so với những gốc trước đây, hoàn toàn không thể so sánh.

Trong đó vài gốc, thậm chí chỉ cần một gốc, dược hiệu bằng cả sáu gốc trước kia cộng lại.

Diệp Bạch đánh ra một chiêu, hộp ngọc lặng yên mở ra, bên trong tám gốc Dưỡng Thần Thảo mầu đen, lập tức toàn bộ hiển lộ ở trước mặt hắn.

Hắn có chút do dự một chút, sau một lát dứt khoát lấy ra một gốc Dưỡng Thần Thảo nghìn năm tuổi.

Sau đó, hắn lấy phân nửa gốc Dưỡng Thần Thảo, còn lại cất vào bên hộp ngọc, sau khi đóng hộp, hắn ném vào bên trong Tam Mãng Tuyết Giới.

Theo sau, hắn bắt đầu điều động linh khí Trung cấp Nhiếp Linh Kiếm Trận, bao quanh thân thể, cùng lúc đó, vài miếng định tâm đan đồng thời bị hắn cho vào trong miệng.

Chưa bao giờ hắn khẩn trương như thế, kích động, các loại chuẩn bị, đều đã chuẩn bị xong.

Tiếp theo sau, sau khi xác định không có gì sai sót, hắn lúc này mới lấy ra gốc Dưỡng Thần Thảo rồi bẻ lấy một mảnh nhỏ chậm rãi nhai xuống, nhắm hai mắt lại.

- Oanh.

Một tiếng vang lớn vang lên, cho miếng Dưỡng Thần Thảo vừa vào miệng, Diệp Bạch liền cảm giác cả Tinh Thần Thức Hải đột nhiên chấn động, một đạo như lôi điện, như nước thủy triều, chấn động, làm cho hắn có cảm giác từ xưa tới nay chưa từng có.

Trước đây, Diệp Bạch cho rằng, hắn đã hoàn toàn có thể chống đỡ được thống khổ do tác dụng của Dưỡng Thần Thảo mang đến, lúc này, hắn mới biết là do hắn tự đại mà thôi, chân chánh cấp bậc Dưỡng Thần Thảo làm cho hắn thiếu chút nữa trực tiếp tâm thần bị sụp đổ.

Chính là hắn cũng biết, lúc này, nếu như hắn không trụ được thì Thức Hải sụp đổ, thần hồn bị diệt, cho nên mặc dù có cảm giác thống khổ, nhưng lúc này, cũng không cho phép hắn lùi bước. Nguồn tại http://Truyện FULL

- Hợp lại.

Chỉ cần nhịn xuống, nhịn xuống, liền nhất định có thể đi vào tứ cấp.

Trong lòng hắn, hung hăng đối với chính mình thầm nói, cắn lên môi vết máu rơi xuống, nhưng hắn cũng không có cảm giác gì.