Vô Tận Kiếm Trang

Chương 487: Tam mãng giới (Hạ)




Mình tổn hao một cái giá lớn lấy cái hộp ngọc mà chỉ được một món đồ bình thường như vậy sao?

Điều này khiến cho Diệp Bạch nhất thời không biết nói gì, hắn cũng có một cảm giác thất vọng, thứ này ở trong thế giới phàm tục có lẽ bán được một cái giá tiền không tệ, nói không chừng có lai lịch không tầm thường nhưng đối với Diệp Bạch, so với một thanh huyền binh nhất giai đê cấp thì thứ đó còn quý giá hơn.

Đối với những vật ngoài tu luyện Diệp Bạch đều không để ý chứ đừng nói là một cái trang sức, nếu như hắn muốn hắn có thể tùy tiện kiếm ra một giỏ.

- Trừ phi…

Nghĩ tới một chuyện, trong lòng Diệp Bạch liền chấn động, không có khả năng, trừ khi đồ vật này là một linh bảo.

Nếu không đường đường là một trong tam đại bí cảnh Tà Vương mộ làm sao có thể xuất hiện một trang sức phàm tục như vậy, điều này không hợp với lẽ thường.

Thấy vậy Diệp Bạch biết rằng đây nhất định không phải là một trang sức tầm thường nhất định là có giá trị đặc thù. Mà điều duy nhất Diệp Bạch có thể nghĩ đến chính là giới chỉ này chính là linh bảo.

Thế nào gọi là linh bảo?

Trên ghế gian này bất kể là huyền binh nhất giai hay tam giai hay là cửu giai huyền binh đều ở phạm trù khí giới, không được coi là bảo.

Nhưng một số thứ có công dụng đặc thù, dùng linh vật mà chế thành, tất cả đều có một điểm giống nhau là trên đời khó cầu.

Huyền binh có cửu giai, linh dược có cửu giai, mãnh thú có cửu giai nhưng linh bảo chỉ có ngũ giai.

Cả Vô Sương quốc từ trước tới nay không xuất hiện một lin bảo, mà cả Lam Nguyệt công quốc ba trăm năm trước đã xuất hiện một linh bảo nhất giai đê cấp, Thần Mộc thủ trạc.

Vì tranh đoạt nó mà sáu mươi huyền sư, tám huyền tông, hai huyền vương đã phải chết cuối cùng cái vòng tay đó không biết rơi vào trong tay ai.

Ở phía trên Lam Nguyệt công quốc chính là Tử Hoa vương quốc.

Ở Tử Hoa Vương quốc cũng chỉ xuất hiện linh bảo ba lần, nghe nói linh bảo cuối cùng là một cái dây lưng, mà hai Huyền tôn của Tử Hoa vương quốc biết chuyện đều ra tay.

Tám huyền vương mà Tử Hoa vương quốc trải qua trăm năm mới có được toàn bộ phải chết, không còn một mống, càng đừng nói tới huyền tông, huyền sư, chết không hề ít.

Trong khoảng thời gian ngắn, Tử Hoa vương quốc nguyên khí đại thương, thiếu chút nữa là bị hai địch quốc khác thừa dịp tấn công, về sau một cương giả thần bí ra tay mới có thể giữ vững thế cục, nhưng bảo vật đai lưng đó về sau không biết thế nào.

Có thể gọi là bảo vật thì chắc chắn nó thần thông không thể tưởng tượng nổi, nhất giai linh bảo rất hiếm có càng đừng nói tới linh bảo nhị giai, tam giai.

Tác dụng của linh bảo mọi người biết đến nhiều nhất chính là để lưu trữ đồ vật, đai lưng không biết là để làm gì nhưng ba trăm năm trước Lam Nguyệt công quốc đã xuất hiện một cái vòng tay có công dụng trữ vật.

Mà Diệp Bạch cả đời này vẫn chưa có được linh bảo nhưng hắn đã được may mắn chứn kiến nó một lần tại một tiểu đấu giá đại hội. Nguồn tại http://Truyện FULL

Đó chính là linh bảo nhất giai đê cấp Thanh Đồng giới chỉ, cũng là một cái nhẫn dùng để lưu trữ đồ vật, tuy nó rất nhỏ nhưng đã oanh động rất lớn, thậm chí chính vì nó mà một tông tộc đã bị biến mất sau đó.

Giá trị của linh bảo cũng không nhất định cao hơn huyền binh bao nhiêu, vì nó rất hiếm, ở thương mang đại lục số linh bảo chỉ có thể đếm ở trên đầu ngón tay mà thôi.

Nếu như… cái nhẫn ngọc này chính là một linh bảo thì Diệp Bạch không dám tưởng tượng.

Nếu là vậy thì cho dù tổn hao một cái giá lớn hơn nữa cũng đáng.

Nhưng điều này có thể sao?

Diệp Bạch im lặng linh bảo hiếm thấy dĩ nhiên là hắn biết, mỗi lần xuất hiện đừng nói là một huyền sĩ nho nhỏ như hắn mà ngay cả một huyền tông huyền vương huyền tôn đều ra tay cướp đoạt, không tiếc một giá nào.

Giá trị của một linh bảo thấp nhất cũng là nhất giai đê cấp, có tiền cũng không mua được, chỉ có một số gia tộc truyền thừa, thế gia viễn cổ tông môn vạn năm mới có thể có.

Thế nhưng chính là vì giá trị của nó cao mà nó rất hiếm, nếu như trong hộp ngọc này chính là một linh bảo thì Diệp Bạch không thể tin được.

Nhưng hắn cũng biết ở trong Tà vương m tuyệt đối không có khả năng xuất hiện một vật không có tác dụng, nếu đây là một loại trang sức thì chắc chắn cũng có ý ngãi đặc thù, thứ chôn cùng với thi thể của Đại Xa Cổ Huyền vương há có thể đơn giản.

Nếu như nói một hai linh bảo thì cũng có thể, dù sao vạn năm trước Cổ Huyền vương cũng mạnh vô cùng, nếu may mắn cũng có thể có được một hai thứ.

Nhưng mà thứ này rơi vào trong tay Diệp Bạch thì quả thật là khó có thể tưởng tượng, ba đồ vật kia cộng lại cũng không bằng một phần vạn của linh bảo giới chỉ.

Diệp Bạch đưa mắt nhìn cái bạch ngọc, giờ khắc này hắn nhịn không được mà cảm thấy lo lắng, sự thật nói cho hắn biết cái nhẫn này không có khả năng là linh bảo nhưng đồng thời một sự thật khác cũng nói cho hắn biết mỗi vật trong Tà vương mộ tuyệt đối là trân phẩm, không thể xuất hiện một cái nhẫn bình thường.

Sau một lát Diệp Bạch liền nhíu mày:

- Nghĩ nhiều như vậy làm gì thử một chút chẳng phải sẽ biết hay sao?

Nghĩ tới đây Diệp Bạch liền cắn ra một giọt máu nhỏ vào cái nhẫn ngọc này.

Linh bảo không giống với huyền binh, chỉ có máu mới có thể sử dụng, nếu như lúc nhỏ máu nó không có dị trạng dì xuất hiện thì không phải là linh bảo.

Dù sao linh bảo cũng không phải là thứ dễ có, một cường giả cấp huyền tôn muốn có được nó cũng không phải là chuyện đơn giản.

Theo giọt máu tươi của hắn, chiếc nhẫn ngọc này vốn có màu trắng sữa bỗng nhiên xuất hiện một tia đỏ ửng rất nhỏ, nếu như không cẩn thận nhìn thì sẽ không thể phát hiện được.

Tuy nhiên một tia rất nhỏ này tựa hồ như có dấu hiệu và sinh khí rất nhiều, so với vật chết thì có khác biệt.

Tuy nhiên… đợi thật lâu vẫn không có dị tượng xuất hiện khiên cho Diệp Bạch cảm thấy hơi thất vọng…

Chẳng lẽ thứ này thật sự là phế vật? Linh bảo làm sao có thể dễ dàng xuất hiện, mà cho dù có xuất hiện cũng không rơi vào một huyền sĩ nhỏ nhoi như mình.

Đúng lúc Diệp Bạch muốn bỏ cuộc, đem nhẫn ngọc bỏ vào trong hộp ngọc thì ở trên bề ngọc chiếc nhẫn bạch ngọc này có một tiểu mãng ba đầu màu lục dường như cử động khiến cho hắn lắp bắp kinh hãi.

Chẳng lẽ vừa rồi mình nhìn lầm rồi sao?

Diệp Bạch lắc đầu phủ nhận ý nghĩ của mình, với thực lực của mình hiện tại thì chắc chắn không thể nào xuất hiện ảo giác, vậy cảnh tượng kia rốt cuộc là gì?

Nghĩ tới đây trong lòng Diệp Bạch liền chuyển động, hắn đưa tay khẽ cầm lấy chiếc nhẫn ngọc này, đưa vào ngón vô danh bên tay trái của mình, cái nhẫn ngọc này và bàn tay tựa như là giống như trời sinh vậy, ép chặt với nhau, không hề có chút khe hở nào.

Cái nhẫn bạch ngọc này đút vào ngón tay thì một bạch quang xuất hiện, dị tượng cuối cùng cũng đã hiện ra chính là tiểu mãng ba đầu màu lục, hiện ra trước mặt Diệp Bạch.

Đồng thời một luồng khí tức truyền vào người Diệp Bạch, trong nháy mắt Diệp Bạch hiểu được công dụng của chiếc nhẫn này.

- Tam Mãng Tuyết giới, linh bảo, nhất giai trung cấp.

- Thượng cổ hàn tộc, truyền thừa giới chỉ, Tam đầu luyện phục lục xà chi linh hồn, phong nhập trong giới, thú vi khí linh, mỗi lần công kích đều trí mạng. Lục xà chi thuẫn có thể ngăn cản công kích lần thứ nhất của huyền tông trung cấp.

- Công năng trữ vật, không gian: Hai lập phương.

Trong lòng Diệp Bạch run lên, nhìn thấy tin tức này hắn cuối cùng cũng xác định đây chính là một linh bảo giới chỉ, hơn nữa còn là một linh bảo nhất giai trung cấp so với Thanh Đồng giới chỉ ở kỳ đấu giá ở Hỏa Vân Thành còn cao hơn một giai.

Hơn nữa trong không gian của nó cũng có tới hai lập phương so với Thanh đồng cỏ giới thì nhiều gấp đôi, nghe nói so với Thần Mộc cổ trạc thì nhỏ hơn một chút, vì Thần Mộc cổ trạc là ba lập phương.

Tuy nhiên Diệp Bạch cũng không hề cảm thấy tiếc nuối, Tam Chu tuyết giới này giá trị vượt qua thần mộc cổ trạch rất nhiều, bởi vì giới chỉ này còn có một công năng rất lớn đó là mỗi ngày có thể tự động phát động Lục xà chi thuẫn, có thể chống đỡ một kích toàn lực của một cường giả dưới huyền trông trung cấp, công năng này thật sự quá hữu dụng để bảo vệ tính mạng.

Không hổ là linh bảo nhất giai trung cấp. Thần Mộc thủ trạc mặc dù có diện tích ba lập phương so với Tam Chu tuyết giới thì lớn hơn một chút tuy nhiên công năng chỉ là nhất giai đê cấp, hai thứ không thể so sánh với nhau.

- Đáng giá, thật là đáng giá, không ngờ đây là một linh bảo cái này thật là phát tài.

Từ nay về sau ở trên người của Diệp Bạch những vật phẩm nào trân quý có thể để vào trong nó không thể mất đi, mà lại có thể tùy tiện lấy ra.

Bằng không trữ vật giới chỉ cũng không trân quý như thế, người người cướp đoạt, tuy nó chỉ có khả năng trữ vật cũng khiến cho người ta đầu rơi máu chảy mà không tiếc tính mạng.

Tâm niệm động xong Diệp Bạch liền đem thần niệm rót vào Tam Mãng Tuyết giới trước mặt hắn hiện ra một không gian mông mông, có thể đứng vừa một người.

Không gian này trống rỗng không có vật gì, tâm niệm của Diệp Bạch liền chuyển động, một thanh trường kiếm liền hiện ra ở trong đó.

- Quá tốt, từ nay về sau có nó mình không cần phải lo lắng không có chỗ cất một số vật phẩm trọng yếu. Linh bảo, linh bảo lần này hành trình tới Tà Vương mộ quả thật không uổng công, giá trị của nó vượt xa tưởng tượng của mình.

Nghĩ tới đây Diệp Bạch không chút do dự mà liền sử dụng, đem những thứ quan trọng chuyển vào trong không gian của Tam Mãng Tuyết giới, sau đó lại lấy ra đưa vào, vui mừng mà hoan hô, sau một lát mới tĩnh tâm lại.