Vô Tận Kiếm Trang

Chương 373: Luyện hóa Ôn Kinh Đan




Trở lại căn nhà gỗ, Diệp Bạch trước hết tĩnh tọa vận công để hồi phục thương thế, lúc mở mắt ra thì đã chiều tối, thấy vẫn còn thời gian nên định đi thăm bọn Diệp Khổ một chút.

Tuy nhiên, khi hắn tới căn nhà gỗ của đám người Diệp Khổ thì thấy cửa vẫn đóng chặt, bậc thềm đá phía trước phủ đầy bụi, hiển nhiên cả đám vẫn chưa từ Băng Vụ Đại Hạp Cốc trở về, Diệp Bạch bất giác thở dài một hơi.

Cũng tốt, lúc này bản thân mình đã đắc tội với bọn Phương Long Xà, nếu chưa giải quyết xong mọi chuyện thì chính nơi nguy hiểm như Băng Vụ Đại Hạp Cốc lại là nơi an toàn nhất với đám người Diệp Khổ.

Đã vậy thì mình đi Bái Kiếm Cốc cũng không cần quá lo lắng, bằng không khi mình vừa rời đi, Phương Long Xà tìm không được lại gây sự bọn họ. Thực lực của đám người Diệp Khổ tuy không đến nỗi tệ nhưng cũng chưa đủ tư cách đánh một trận với đệ tử tinh anh của ngoại môn. Đợi mình trở về giải quyết xong xuôi mọi chuyện là tốt nhất.

Quay lại ngôi nhà gỗ, Diệp Bạch đóng cửa phòng rồi trở về chỗ vẫn hay tĩnh tọa lấy bản bí kíp cực phẩm vừa có được ra xem.

Bản bí kíp này cũng không dày, lật qua chỉ có vài trang nhưng toát ra phong cách cổ xưa, lại có thêm cảm giác huyền ảo khó lường.

Ngoài mấy chữ Tứ Phương Long Tương Quyết như rồng bay phượng múa ở ngoài bìa, bên trong quyển sách có vẽ một đồ hình Hà Đồ Tứ Phương Long vẽ bằng mực hồng rất nhạt, nhìn kỹ mới nhận ra.

Cả đồ hình chỉ chấm phá mấy nét, nhưng mới chỉ nhìn vào sẽ không dứt ra được, dường như bên trong là cả một thế giới rộng lớn vô biên.

Diệp Bạch mới nhìn qua cảm giác tâm thần mê mẩn, trong lòng rùng mình lập tức dứt ra. Mới biết bí kíp này quả thực danh bất hư truyền, chỉ một đồ hình đã huyền bí thâm ảo như vậy, nếu xem thêm không biết sẽ như thế nào.

Nghĩ vậy nên hắn không chút do dự, hít sâu một hơi rồi mở ra xem lại, trên trang đầu có ghi mười tám chữ lớn:" Động dĩ lý, phát dĩ thành; Toàn cập sổ, hành dụng lực; Viên tác tượng, nguy nãi hình". nguồn TruyenFull.vn

Mười tám chữ này cổ sơ thâm ảo, mỗi một chữ như hình một con rồng thu nhỏ, tựa hồ bao trùm là tổng cương của Tứ Phương Long Tương Quyết.

Diệp Bạch nhìn một hồi lâu, vừa hiểu được lại vừa như không hiểu được cái gì, biết là còn phải tu luyện cụ thể mới rõ nên giở tiếp ra xem. Đoạn khẩu quyết của bí kíp này nói về sự biến hóa của ngũ hành và tứ tượng, Tứ Phương Long Tương Quyết chính là suy diễn ra từ đó.

Cuối cùng khi luyện thành thì có năm con rồng quanh thân, tùy ý tự nhiên, có khả năng phòng ngừa cơ bản phần lớn công kích của các huyền kĩ lục giai trung cấp, thậm chí một số cao cấp.

Nói cách khác, năm luồng long khí này thuộc các hệ khác nhau nhưng lại hỗ trợ cho nhau, tương sinh tương khắc. Luyện đến đại thành thì uy lực của nó thậm chí không thua một số huyền kỹ phòng ngự lục giai cao cấp.

Diệp Bạch xem kỹ nguyên lý và khẩu quyết, dần dần trầm mê trong đó, không biết trải qua bao nhiêu thời gian đã có chút cảm ngộ với tầng thứ nhất, dần dần mơ hồ hiểu được sự huyền diệu trong đó, bất tri bất giác đã bắt đầu tu luyện bước đầu tiên của Tứ Phương Long Tương Quyết.

Hồ nước trong đan điền Diệp Bạch vốn trong suốt bỗng nhiên dần dần nổi lên một luồng tinh khí màu vàng (Kim) rồi hóa thành hình một con rồng nhỏ, tuy nhiên còn rất mờ nhạt.

Tiếp sau khí Kim thì một luồng khí màu lam nhạt lại từ từ bốc lên, cũng hóa thành hình dạng ban đầu của con một con rồng nhỏ vờn quanh con rồng nhỏ do Kim khí tạo thành, hiển nhiên đây là khí Thủy.

Ngũ Hành tương sinh, Kim sinh Thủy, Thủy sinh Mộc, Mộc sinh Hỏa, Hỏa sinh Thổ, Thổ sinh Kim.

Thân thể con người vốn không có thuộc tính, nhưng lại có Ngũ Hành, tuy nhiên hỗn tạp bình thường nhìn không ra mà thôi, nếu như dụng tâm tinh luyện thì tinh khí Ngũ Hành sẽ từ huyền khí của cơ thể mà hình thành ra Ngũ Hành Chi Khí.

Luồng tinh khí thứ hai biến hóa thành Thủy khí, rồi tiếp đó tiếp tục hình thành Mộc khí màu xanh lục, Hỏa khí màu đỏ, bốn con rồng nhỏ thoáng chốc đã thành hình mơ hồ tạo thành một trận đồ.

Tâm niệm của Diệp Bạch vừa động thì bốn con rồng nhỏ này lập tức ly thể xuất hiện quấn quýt quanh thân, từng luồng ánh sáng màu vàng, lam, xanh, đỏ lóe lên lấp lánh.

Tuy nhiên bốn con rồng nhỏ này cũng mới chỉ lớn chưa bằng đầu ngón tay, vẫn chưa thực sự thành hình, chưa có tác dụng phòng ngự. Diệp Bạch cũng biết cần phải tu luyện thêm nhiều mới có thể hóa thành hình rồng có móng vuốt, vảy giáp thực sự mới coi như đại thành.

Khi đó dù công kích cực kỳ mạnh mẽ cũng không thể phá được lớp phòng hộ của bốn con rồng này, thậm chí dựa vào ý niệm còn có thể ly thể công kích. Muốn vậy thì phải qua thời gian dài hấp thu thật nhiều Ngũ Hành tinh khí để bồi bổ cơ thể chúng.

Diệp Bạch lại động tâm niệm thu hồi bốn con rồng nhỏ trở về đan điền tiếp nhận thêm từng đợt Ngũ Hành tinh khí, dần dần hư ảnh của bọn chúng bắt đầu trở nên chân thực, trên thân có lân giáp, ánh mắt cũng trở nên chân thực, thân thể cũng lớn bằng cổ tay, tuy nhiên vẫn hết sức yếu ớt.

Diệp Bạch cảm thấy chỉ trong một thời gian đã đạt mức như vây thì rất hài lòng rồi, chỉ cần có thêm thời gian, lĩnh ngộ về bí kíp này sẽ càng thêm sâu sắc.

Hắn khẽ xoay tay một cái, một luồng lửa đỏ bỗng nhiên xuất hiện thiêu rụi quyển bí kíp cực phẩm thành tro bụi theo gió bay đi mất tích.

Nếu đã thuộc lòng bí kíp vậy thì cũng không cần phải lưu lại, bằng không gặp phải chuyện ngoài ý muốn tiết lộ ra ngoài thì hậu quả là cực kỳ nghiêm trọng, Diệp Bạch tự nhiên là hiểu điều này. Hơn nữa huyền kĩ này là một trong những sát chiêu của hắn, hủy đi bí kíp sẽ không ai có thể tu luyện nữa, lúc đó hắn sử dụng ra cũng không sợ người nào tìm cách phá giải.

Hủy xong, Diệp Bạch ngồi yên lặng chừng hơn nửa canh giờ, tựa hồ cũng không gấp gáp. Sau đó hắn cũng không muốn lãng phí thời gian liền lấy ra một đan bình rồi mở nút.

Diệp Bạch dốc ra hai viên đan dược màu xanh nhạt tròn vo, một luồng linh khí nhàn nhạt lập tức bốc lên mũi, toàn thân cảm giác thư thái.

Ôn Kinh Đan quả nhiên không hổ là đan dược thương phẩm, nhìn dược liệu này dường như chỉ qua vài hơi thở đã làm cho người ta cảm thấy thương thế bớt đi vài phần.

Diệp Bạch than thở một hồi, tốn từng đó điểm giá trị có được đan dược tốt như vậy cũng coi như xứng đáng.

Hắn lập tức ngửa đầu bỏ hai viên đơn dược vào trong miệng, nhắm mắt tĩnh tọa luyện hóa Ôn Kinh Đan.