Vô Tận Kiếm Trang

Chương 222: Khô Diệp độ




Phía sau bọn họ, Diệp Khổ, Diệp Khuyết, Diệp Thiên Nhi, Diệp Bồng Lai cũng xôn xao, Diệp Bồng Lai cũng nghi hoặc nói:

- Diệp Bạch đi làm chuyện gì vậy?

Diệp Khổ nói:

- Không biết.

Khuôn mặt của Diệp Bồng Lai hiện lên một vẻ khó hiểu, chỉ là hắn cũng không hỏi nữa, những người khác cũng cười cười mà không nói gì.

Diệp Bạch sau khi rời đi, một lúc sau hắn đã tới trước một cửa hàng bán binh khí.

- Hỏa Vân binh khí!

Diệp Bạch đi vào trong nhà, ở bên trong có một tên tiểu nhị đang thu xếp đồ đạc, hắn nhìn thấy Diệp Bạch đến thì lập tức chạy tới vui mừng kêu lên:

- Diệp đại ca.

Diệp Bạch cũng không dài dòng mà nói thẳng:

- Mang ta tới Kiếm phòng.

Tiểu nhị thanh niên kia liền cười nói:

- Diệp đại ca, hôm nay không phải đại ca muốn tới Tử Cảnh Cốc ở Vô Sương quốc hay sao, tại sao người lại tới đây mua kiếm?

Diệp Bạch khẽ gật đầu nói:

- Lần này ta muốn mua bảy mươi hai thanh trọng kiếm, thời gian cấp bách, ngươi hãy mang cho ta đi.

Tiểu nhị uốn ba tấc lưỡi mà nói:

- Nhiều như vậy sao? Được rồi, Diệp đại ca đi theo ta.

Vừa nói hắn vừa đi tới hậu viện, vào trong một gian phòng. Ở đó có hai hàng kệ kiếm, treo những thanh liệt hỏa trọng kiếm, đen kịt vô cùng, ở trên có từng luồng vân, tựa hồ như là phật lăng. Hiển nhiên mỗi chuôi kiếm đều đã trải qua rèn luyện rất nhiều.

Diệp Bạch tiện tay cầm lấy một thanh lên, trên lòng bàn tay cảm thấy hơi ấm. Hắn đánh giá một chút thì thấy thanh kiếm nà dài hơn một cánh tay, mũi kiếm dài nửa thước, so với những thanh trường kiếm bình thường thì rộng hơn rất nhiều lần. Cả chuôi kiếm có một luồng hồng quang, một khí nóng. Đây chính là binh khí có nhiều nhất ở Hỏa Vân Thành, Hỏa Vân trọng kiếm.

Ở trong phòng có rất nhiều Hỏa Vân Trọng kiếm, tất cả là hai mươi thanh.

Lúc này tên tiểu nhị kia cầm lấy một thanh đao vứt dưới kệ, hiển nhiên là nó dùng để thử kiếm.

Diệp Bạch cũng không khách khí mà hơi vận cổ tay, trường kiếm của hắn giơ lên, huy động một cái. Đinh một tiếng nhỏ vang lên, thanh kiếm bị đứt làm hai đoạn.

Diệp Bạch thỏa mãn mà gật nhẹ đầu, Hỏa Vân Binh Khí chính là lò luyện kiếm phổ biến ở Hỏa Vân Thành. Hai năm trước hắn cứ mười bữa nửa tháng là tới nơi này để thử kiếm, chỉ là lúc đó hắn không có tiền, những thanh kiếm mà hắn mua đều là những thanh kiếm cấp thấp hơi vận lực một chút là có thể bị gãy, hoàn toàn không thể dùng nhiều cho nên lần thay đổi này đã nhiều lắm.

Về sau vì thí luyện gia tộc nên lần đầu tiên hắn mua một thanh Ngân Sương Kiếm, so với những thiết kiếm bình thường thì sắc bén hơn. Sau đó hắn mua được một Tử Âm Thiết Kiếm, sưu tầm ở trong kiếm thạch. Mà lúc trước hắn vẫn không hề mua được một thanh Hỏa Vân Trọng kiếm.

Về sau khi trở thành đệ tử Diệp gia rồi, Diệp Bạch trở nên giàu có, vì tu luyện kiếm trận hắn đã mua ba mươi hai thanh Ngân Sương kiếm cao cấp, tạo thành Cự Mộc Tù Lung Kiếm trận. Tuy Cự Mộc Tù Lung Kiếm trận có uy lực không cao, không cách nào phát huy nhưng xem ra cũng không tệ. Chỉ là ở trận chung kết Tứ Tông Hội Vũ, ba mươi hai thanh Ngân Sương kiếm cao cấp này đã bị Đạm Thai Tử Nguyệt phế bỏ, thậm chí một thanh huyền binh trọng kiếm của Diệp Bạch là Liệt Hỏa Thiên Đoạn Kiếm cũng bị phá hủy, chỉ còn lại bốn thanh kiếm.

Cho nên, Diệp Bạch muốn bày trận thì trước hết phải có được kiếm. Cho nên hôm nay hắn đột nhiên nhớ tới Hỏa Vân binh khí. Cho tới nay hắn đều không sử dụng trọng kiếm của Hỏa vân Binh khí, Hỏa vân Kiếm. Thanh kiếm này so với Ngân Sương Kiếm còn cao hơn một tầng, cho tới nay chỉ có một số người có tài lực mạnh mới có thể mua sắm được. Trong vòng một tháng, Hỏa Vân binh khí chỉ có thể chế tạo ra một đến hai thanh. Cho nên trước kia Diệp Bạch không thể nào mua nổi.

Chỉ là hiện tại hắn đã không còn giống như ngày xưa. Bây giờ hắn chín là đệ nhất nhân của Tứ Tông Hội Vũ, trên người có một lượng lớn đan dược,chính là trung cấp đan dược mà chỉ có những trưởng lão có thể sử dụng, vô cùng quý hiếm, một viên cũng có giá trên trời. Cho nên hiện tại Hỏa Vân trọng kiếm đối với hắn không phải là thứ không thể mua được.

Lần này đi tới Tử Cảnh Cốc, nghìn dặm xa xôi, trên đường không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Tuy Diệp Bạch không tin có người nào dám chạm vào đệ tử Tử Cảnh Cốc nhưng dù sao lo trước mối họa vẫn hơn. Nếu như không phòng bị thật kỹ thì sẽ phải hối hận.

Cho nên Diệp Bạch quyết định hi sinh một số lượng lớn đan dược để mua Hỏa Vân Trọng kiếm dự bị. chắc hẳn dùng Hỏa Vân Trọng Kiếm để bố trí kiếm trận thì uy lực nhất định sẽ cao hơn so với Ngân Sương Kiếm rất nhiều. Một thanh Hỏa Vân Trọng kiếm có giá trị cao hơn gấp mười thanh Ngân Sương kiếm.

Nghĩ tới đây, Diệp Bạch cũng không khách khí nữa. Đối với Hỏa Vân Trọng kiếm này hắn vô cùng hài lòng. Diệp Bạch nghĩ nghĩ một lúc rồi móc từ phía sau lưng ra vài bình ngọc, đưa tới trước mặt tiểu nhị nói:

- Đây là trung cấp linh đan, hai bình, tổng cộng là một trăm hạt. Đây là trung cấp bồi Nguyên đan, hai bình tổng cộng là tám mươi hạt. Đây là Trung cấp Định Thần đan, năm bình. Những thứ này đủ mua bảy mươi hai thanh Hỏa Vân Trọng Kiếm rồi chứ?

Tiểu nhị mở to con mắt lắp bắp nói:

- Trung Cấp Linh Phách đan, Trung Cấp Bồi nguyên Đan, Trung Cấp Định Tâm đan sao? Những thứ này có tiền cũng không mua được đó!

Hắn tiếp nhận chín bình ngọc do Diệp Bạch đưa tới, đôi mắt cũng lấp loáng những vì sao.

Diệp Bạch cười nói:

- Ngươi không xem xét một hồi, không sợ ta lừa gạt ngươi sao?

Tên tiểu nhị nghe vậy thì lập tức vỗ ngực nói:

- Không tin Diệp đại ca thì có thể tin ai. Đây cũng không phải là lần đầu tiên đại ca tới tiểu điếm chúng ta, những lần trước chưa bao giờ thiếu nợ, những vật này, tuyệt đối không thể giả mạo. Được rồi, Diệp đại ca, nhiều kiếm như vậy, huynh muốn mang đi thế nào? Có cần tại hạ kêu một người mang giúp không?

Diệp Bạch cười nói không cần. Sau đó hắn vung tay lên, một thanh Hỏa Vân trọng kiếm bay ra rơi vào trong tay áo của hắn rồi biến mất. Sau đó bảy mươi hai thanh Hỏa Vân trọng kiếm, không hơn không kém thoáng một cái đã biến mất. Tên tiểu nhị kia trợn mắt, sau đó lại dụi dụi cả kinh kêu lên:

- Trời ạ, huynh làm sao làm được vậy? Trước kia ta muốn tu luyện huyền khí.

Nói đến đây, hắn thở dài một hơi rồi tiếp:

- Đáng tiếc, ta không có khả năng này, chỉ có thể hâm mộ mà thôi.

Diệp Bạch thản nhiên nói:

- Chỉ cần có thể cố gắng là được. Được rồi, ta phải đi dây.

Diệp Bạch nghĩ nghĩ một chút rồi lấy trong tay một bình đan dược nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Đây chính là trung cấp tẩy cốt đan, nếu như huynh muốn thật sự tu luyện huyền khí, có thể chịu khổ được thì cứ ba ngày phục một hạt, kiên trì cho đến hết bình thì cho dù không thể trở thành huyền sĩ thì cũng cảm ứng được một chút huyền khí. Xem như đây là một chút lễ vật của ta dành cho huynh, ta đi đây, huynh bảo trọng!

Nói đến đây, Diệp Bạch đưa bình đan dược cho teieru nhị rồi đẩy cửa kiếm phòng ra, rời khỏi Hỏa Vân Binh khí, đuổi theo bọn người Tâm Huyễn trưởng lão. Mà tên tiểu nhị kia thì ngơ ngác tiếp nhận đợi đến khi thân ảnh của Diệp Bạch biến mất ở cửa ra vào thì mới cất tiếng:

- Đa tạ Diệp đại ca, đa tạ.

Hắn kích động hô lớn về phía ngoài cửa, sau đó vuốt ve cái bình ngọc này, trong lòng thật lâu mới có thể yên tĩnh lại.

Ở phía cửa thành đông, Diệp Bạch cuối cùng cũng đã đuổi theo bọn người Tâm Huyễn trưởng lão. Mọi người thấy hắn tay không đi tới thì đều nghi hoặc, hiển nhiên bọn họ không biết Diệp Bạch đã đem toàn bộ Hỏa Vân trọng kiếm cất vào trong Kiếm thạch.

Bằng không một thanh Hỏa Vân trọng kiếm không nhẹ, nặng hơn so với kiếm bình thường gấp bốn lần, mang theo bảy mươi hai thanh kiếm thì khó có thể mà làm được.

Ở cửa thành, hai nhà Đạm Thai, La cũng đã tụ tập, xung quanh có một đám người Hỏa Vân Thành.

Hơn mười chiếc xe ngựa đã chuẩn bị sẵn. Đạm Thai Tử Nguyệt, Đạm Thai Thiên Phong, La Long Hạc cũng đều đã tới.

Nhìn thấy đám người Diệp gia tiến tới, gia chủ Đạm Thai Phó lúc này dường như đã ổn định tâm thần, lão tiên lại gần Diệp Thiên Vấn mà nói:

- Diệp gia chủ, Tâm Huyễn trưởng lão đã đến rồi, tại sao không thấy Khô Mộc trưởng lão?

Gia chủ Diệp gia Diệp Thiên Vấn cùng với Tâm Huyễn trưởng lão đều liếc nhìn nhau một cái mà nói:

- Hắn không đến đây.

- Vậy sao? Thật là đáng tiếc.

Trong mắt Đạm Thai Phó hiện ra một vẻ nghi hoặc, chỉ là hắn cũng không nghi ngờ nữa mà nói:

- Đã như vậy thì được rồi, thời gian đã không còn sớm nữa, Mẫn đặc sứ cũng đã chờ lâu, chúng ta đi thôi.

Tâm Huyễn trưởng lão cũng nói:

- Được!

Ngay lập tức mọi người đã ra tới cửa thành, tiếp tục đi về phía trước. Mà Đạm Thai gia chủ, Đạm Thai Phó, Diệp gia chủ Diệp Thiên Vấn, La gia gia chủ La Vô Thượng ba người mỗi người một cỗ xe. Sau đó, hai vị trưởng lão của Đạm Thai gia, mỗi người một cỗ, hai đệ tử của Đạm Thai gia hai cỗ. Mà Diệp Bạch, Diệp Khổ, Diệp Khuyết, Diệp Thiên Nhi, Diệp Bồng lai thì năm người một cỗ. Diệp Bạch hơi kỳ quái hỏi:

- Tại sao lại nhiều xe ngựa vậy?

Diệp Khổ giải thích nói?

- Đúng vậy, các vị trưởng lão của ba gia tộc sẽ đưa chúng ta đến Khô Diệp độ, sau khi chúng ta lên thuyền bọn họ mới rời khỏi.

Diệp Bạch giật mình, giờ thì hắn mới hiểu được, phần biên giới giữa La Lâm Quốc và Vô Sương quốc có một con sông lớn, gọi là La giang. Mà từ Hỏa Vân thành tới Vô Sương quốc phải đi qua một độ khẩu, tên gọi là Khô Diệp độ, ở chỗ đó có liệt hỏa. Mỗi mùa thu, từng luồng phong diệp khiến cho người ta có một cảm giác hiu quanh điêu linh.

Hơn mười chiếc xe ngựa từ từ hướng về phía Khô Diệp độ mà đi tới. Trên đường đi, bọn người Diệp Bạch không nói gì, tất cả quay đầu nhìn về phía Hỏa Vân thành lần cuối. Lúc này, Diệp Khuyết, Diệp Thiên Nhi, Diệp Bồng Lai cuối cùng cũng đã biết nỗi buồn ly biệt.

Bọn họ vốn trước kia rất cao hứng giờ đã chuyển sang trầm mặc. Bởi vì bọn họ biết rõ chuyến đi này không biết bao nhiêu năm sau mới có cơ hội trở về. Có người sau lần đi này vĩnh viễn không còn cơ hội trở về.

Ở trong tông môn cũng không yên tĩnh giống như một Hỏa Vân thành nho nhỏ như vậy. Ở đó tràn ngập sự tranh giết lẫn nhau.

Đám người này hiểu rõ thực lực của mình tuy ở Hỏa Vân thành rất mạnh nhưng so với những đệ tử tông môn thì chẳng đáng gì. Ngoại trừ Đạm Thai Tử Nguyệt sau khi tiện vào Tử Cảnh cốc có thể trực tiếp trở thành đệ tử nội tông thì Diệp Bạch Diệp Khổ hai người này cũng phải từ từ bước đi.

Có thể đi vào Tử Cảnh cốc đều phải có những tuyệt kỹ thượng thừa.

Cho nên trên cơ bản, đệ tử ngoại tông của Tử Cảnh cốc cho dù là đệ tử bình thường cũng phải có một chút bản lĩnh, thâm tàng bất lộ. Không ít người sinh trong thế gia cường đại có thể có được lục giai trung cấp, thậm chí là lục giai cao cấp công pháp ngay từ đầu.

Những người như vậy thường là những người đứng đầu trong hàng ngũ đệ tử, kéo bè két phái, sau đó vượt qua cuộc khảo nghiệm, tiến vào nội tông.

Cho nên Diệp Khổ, Diệp Bạch cũng không thể bình tĩnh. Ở Hỏa Vân thành, bọn họ nổi tiếng nhưng ở Tử Cảnh Cốc, rất nhiều người có thiên phú cao hơn, thực lực cao hơn bọn họ, tất cả đều phải cẩn thận. Hơn nữa, yêu cầu của Tử Cảnh cốc thấp nhất cũng phải là huyền sĩ. Hiện tại, trong năm người Diệp gia thì có ba người đã tiến vào huyền sĩ, còn hai người vẫn chỉ là huyền khí tầng thứ mười đỉnh phong. Bọn họ lần này gia nhập cuộc thí luyện Tử Cảnh cốc, chỉ vì quan hệ tới gám danh ngạch. Nhưng cho dù bọn họ đã thông qua, thì nếu như trong vòng một năm không thể trở thành huyền sĩ thì cũng bị khu trừ ra bên ngoài.

Đây chính là thực lực của bát phẩm tông môn Tử Cảnh Cốc. Ngay cả một đệ tử đơn giản nhất cũng phải có thực lực huyền sĩ, huyền giả hoàn toàn không đủ tư cách.

Sau khi gia nhập Tử Cảnh Cốc, muốn thông qua cuốc khảo nghiệm đệ tử nội tông thì phải có thực lực ít nhất là huyền sĩ trung cấp. Sớm đạt tới cảnh giới huyền sĩ trung cấp nhưng vẫn không thông qua cuộc khảo nghiệm vẫn chiếm đa số. Trên cơ bản, một phần ba đệ tử ngoại tông của Tử Cảnh Cốc là có thực lực này.

Ở ngoại tông, đa số là huyền sĩ sơ cấp, một phần ba là huyền sĩ trung cấp. Trong đám người này thì có một nửa đã tiến vào huyền sĩ trung cấp nhiều năm, thực lực được củng cố, công pháp huyền diệu. Thậm chí trong số đệ tử ngoại tông của Tử Cảnh Cốc một số người đã tiến nhập trở thành huyền sĩ cao cấp, chỉ là không có thí luyện cho nên bọn họ vẫn chưa tiến vào được nội tông.

Những người này tuy có thực lực như vậy nhưng cũng không dám thể hiện ra. Bởi vì ở ngoại tông thực lực của bọn họ tuy mạnh nhưng xung quanh vẫn ẩn tàng rất nhiều nguy hiểm.

Diệp Khổ nhìn thấy Diệp Bồng Lai, Diệp Thiên Nhi lộ ra vẻ lo lắng thì cười một chút rồi nói:

- Không cần phải lo lắng như vậy. Những tài liệu này chỉ là đại khái mà thôi, thực tế tình huống này chúng ta cũng không biết. Nhưng ta nghĩ, năm người chúng ta kết thành một đoàn thì sẽ không phải chịu ủy khuất.

Huyền giả khi tiến vào Tử Cảnh cốc nhất định sẽ gặp phải rất nhiều ánh mắt. Năm người này đã nghĩ đến, chỉ là bọn họ không nói ra mà thôi.

Diệp Bạch cũng cười nói:

- Đúng thế dựa vào thực lực của hai người thì trong vòng một năm tiến vào huyền sĩ cũng không có vấn đề gì, huống chi còn có chúng ta ở đây.

Diệp Khuyết với khuôn mặt lạnh lùng cũng nói:

- Không cần phải lo lắng, chúng ta có năm người, ở trong Tử Cảnh Cốc tất yếu có địa vị. Sau này vào nội tông chút ta cũng có một chút địa vị. Tuy chúng ta xuất thân từ Hỏa Vân Thành, so với những thế gia đệ tử kia không thể so sánh được, bất kể là công pháp, huyền kỹ hay là những thứ khác đều thua kém, nhưng chỉ cần cố gắng thì tất cả đều làm được.

Diệp Bồng Lai, Diệp Thiên Nhi nghe nói vậy thì cũng cười lên mà nói:

- Đúng thế, chỉ cần cố gắng, không gì là không làm được.

Diệp Bạch là người đầu tiên vươn tay ra, Diệp Khổ cũng đưa tay vỗ lấy, sau đó là Diệp Khuyết, Diệp Thiên Nhi, Diệp Bồng Lai, năm người nhìn nhau cười cười. Bọn họ hiện tại đã biết tầm quan trọng của sự đoàn kết.

Chỉ có rời xa nhà mới biết ý nghĩa lớn lao của hai từ đồng hương.

Diệp Khổ nói:

- Được rồi, mọi người nhắm mắt dưỡng thần đi, từ nay về sau sẽ rất bề bộn đó.

Hắn nói xong cũng nhắm mắt lại.

Bọn người Diệp Bạch nghe vậy thì cũng không nói thêm gì nữa, tất cả ở trong xe ngựa mà nhắm mắt dưỡng thần, tu luyện huyền khí. Chỉ có một người Diệp Bạch, bởi vì kinh mạch ở trong người bị thương, trong thời gian ngắn không thể vận dụng huyền khí cho nên tiến vào trong kiếm thạch, thỉnh giáo kiếm trận với Kiếm lão.

Ở trong Kiếm thạch, Diệp Bạch không bị ngoại giới làm cho ảnh hưởng. Kiếm lão lúc này đem Tiểu Ngũ Hành kiếm trận và Tiểu Hư Di kiếm trận cùng với Tam Điệp Cầm Âm kiếm trận từng phương pháp nói ra với hắn. Sau đó lão bắt đầu truyền yếu lĩnh của Tiểu Ngũ Hành kiếm trận.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, sau đó cũng không biết là qua bao lâu, Diệp Bạch cuối cùng cũng đem Tiểu Ngũ Hành kiếm trận lĩnh ngộ được.

Đúng lúc này, xe ngựa dừng lại, Diệp Bạch bừng tỉnh, thần thức rời khỏi kiếm thạch, nhập vào cơ thể, mở to mắt ra mà hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Diệp Khổ nói:

- Đến rồi, chúng ta xuống xe thôi.

Diệp Bạch thốt lên một tiếng:

- A.

Hắn vén rèm xe lên xem xét, quả nhiên ở ngoài xe có rất nhiều lá vàng, trước mặt là một con sông, đây chính là La giang.

Qua sông La giang thì không còn là địa phận của La Lâm quốc nữa mà chính là Vô Sương quốc.

Tất cả mọi người xuống xe, nhìn về phía dòng sông La giang trước mặt.

Ở trên bờ sông lúc này đã có hai ba chiếc thuyền chờ sẵn.