Vô Tận Kiếm Trang

Chương 180: Trận chung kết




Dưới Huyền Vũ các.

Ở đây đông nghịt những bóng người, số người dự thi chiếm không tới một phần trăm nhân số. Toàn bộ người của Diệp gia cơ hồ đều đến đây, các đại gia chủ, phó gia chủ, chấp sự, đệ tử nội tông, ngoại tông, thậm chí còn có một số nhân viên chấp hành nhiệm vụ đều toàn bộ đến, trọn vẹn hơn một nghìn người.

Diệp Bạch nhìn thấy đám người Diệp Khổ Diệp Khuyết, bọn họ vẫn đến sớm như trước. Diệp Bạch cười cười đi tới, ánh mắt tùy ý quét qua, mọi người đều đã đến dự thi đông đủ, không thiếu một ai.

Diệp Khổ, Diệp Khuyết, Diệp Thiên Nhi, Diệp Bồng Lai, Diệp Hiển, Diệp Tông, Diệp Loạn, Diệp Phá, Diệp Thường, Diệp Hàn, Diệp Bạch tổng cộng là mười một người đã gia nhập vào hàng ngũ hai mươi bốn người mạnh nhất, nói chính xác Diệp gia cơ hồ chiêm một phần hai danh ngạch.

Có hai đệ tử là Diệp Thường, Diệp Loạn thất bại trong cuộc tỉ thí chọn ra mười tám người mạnh nhất. Nhưng sau đó bọn họ đã giành thắng lợi trong việc chọn ra sáu vé vớt. La Nhu ngày hôm qua cũng thất bại dưới tay Diệp Bạch rồi cũng giành được một trong sáu vé vớt, tấn cấp thành công nằm trong hai mươi bốn người mạnh nhất.

Về mặt bảy người khác thì đều thất bại, Diệp Trường Ca, Diệp Bất Phàm hai người này vận khí cũng không tốt cho nên không thể nằm trong hai mươi bốn người mạnh nhất. Mà Diệp Ngụy và một đệ tử khác, đụng phải Tư Đồ Xa cho nên trở thành phế nhân, tanhats bại, mất đi hai danh ngạch.

Chỉ có điều không chỉ Diệp gia mà lần này nhà Đạm Thai cũng chiếm gần nửa nhân số, La gia chỉ có ba người tấn cấp là La Long Hạc, La Tùng, La Nhu, Tư Đồ gia thì thảm hại hơn, chỉ có hai người là Tư Đồ Xa và Tư Đồ Quỷ.

Chỉ có điều, đây là số liệu của ngày hôm qua, cuộc thi đấu ngày hôm nay thảm thiết hơn gấp nhiều lần, tàn khốc cũng nhiều hơn, hoàn toàn không thể so sánh. Hôm nay có thể thắng lợi được toàn là những kiệt xuất của các thế gia, mà danh ngạch ngày mai chỉ có tám, cuộc tranh chấp nhất định sẽ rất thảm thiết, mười một người của Diệp gia này chỉ có thể lưu lại một phần ba, cùng lắm là một nửa mà thôi.

Diệp Bạch đi tới đám người.

Băng Nhi hơi ngượng ngùng đi sau hắn, Diệp Khổ, Diệp Khuyết hai người này cũng kinh ngạc liếc nhìn nhau, nhìn thấy Băng Nhi, bọn họ không kìm được mà quay sang hỏi Diệp Bạch:

- Tại sao ngươi mang cả nàng ta đến đây.

Diệp Bạch cười cười:

- Không có gì, nàng ta muốn xem nên ta đưa nàng ta đi.

Mấy người Diệp Khổ cũng nhíu nhíu mày mà không nói gì thêm. Băng Nhi thấy Diệp Bạch thay nàng nói chuyện thì cảm kích một cái, ánh mắt này bị Diệp Bồng Lai trông thấy cho nên hắn liền cười cười trêu chọc:

- Diệp Bạch huynh thật là biết hưởng phúc, luận võ còn mang cả thị nữ đi theo, sớm biết vậy ta cũng mang cả thị nữ Bình nhi của ta đi.

Diệp Bạch liếc qua phía hắn rồi nói:

Ngươi hiện tại mau đi đi, có khi còn kịp đó.

Diệp Bồng Lai cười hì hì nói:

- Ta còn đang tính nếu để người khác đánh cho hoa rơi nước chảy thì nhất định rất khó coi, hay là không mang theo là tốt hơn.

Mấy người Diệp Hiển, Diệp Tông nghe vậy cũng không kìm được mà nở ra một nụ cười, trong trường không khí bỗng chốc trở nên thoáng đãng hơn.

Sau một lúc lâu, Diệp Khổ đã nói:

- Tâm Huyễn trưởng lão đã đi ra, chúng ta đi thôi.

Bọn người Diệp Bạch nghe thấy vậy thì quay đầu nhìn lại, quả nhiên Tâm Huyễn Khô Mộc hai vị trưởng lão đã từ một góc trên quảng trường đi tới, các đệ tử tự động tách ra một con đường, đi vào trong đám người.

Đám người Diệp Khổ, Diệp Bạch hướng về phía bên kia mà tiến đến. Chỉ trong chốc lát ở sân rộng đã có một cái vòng nhỏ hẹp, tất cả mọi người đều hâm mộ nhìn chằm chằm về phía họ. Mười một người ở trong sân này, mặc kệ hôm nay thế nào cũng có người được chọn vào trong, có thể xác định, vô luận là lọt vào hay bị loại, tương lai bọn họ đều là tinh anh, tiền đồ không thể lường được.

Không ít đệ tử nhìn thấy đám người Diệp Khổ, Diệp Khuyết thì nghị luận liên hồi. Thực tế kỳ quái chính là, có một người sắp luận võ mà còn mang theo cả một thị nữ đi theo, dẫn dụ vô số ánh mắt. Mà không ít trưởng lão cũng nhìn, Diệp Bạch thấy vậy thì cũng chỉ cười cười không nói gì.

- Tốt lắm.

Thấy mọi người đã đến đông đủ, Tâm Huyễn trưởng lão liền vỗ tay, đem tất cả chú ý của mọi người đặt trên người mình rồi cất tiếng nói.

- Lần này thành tích của chúng ta không tệ, đã chiếm được tới mười một danh ngạch trong hai mươi bốn người mạnh nhất. Tất cả Diệp gia đều vô cùng hưng phấn, nguyên một đám hiện ra vẻ hồng quang, hai mươi bốn người mạnh nhất, mười một danh ngạch, cái này mạnh mẽ đến mức nào. Hiển nhiên, Diệp gia hưng thịnh, bọn họ đều vinh quang thêm. Ở bên ngoài, mọi người khi nói mình là đệ tử Diệp gia thì đều có thể ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng có mặt mũi.

Đây chính là vinh dự của gia tộc, tuy người chiến thắng không phải là bọn họ nhưng người khác cũng phải liếc nhìn bọn họ.

Tâm Huyễn trưởng lão nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của mọi người thì trong mắt hiện ra một niềm vui, ánh mắt của lão nhìn lên từng người, rớt xuống Diệp Khổ Diệp Bạch. Trong ánh mắt của lão hiện ra một vẻ tán thưởng, tuy nhiên miệng lại nói:

- Tuy nhiên…

- Các ngươi cũng đừng quá vui, hiện tại nói thành tích chúng ta cao vẫn là hơi sớm, hôm nay mới chính là cuộc chiến thật sư, tất cả thành tích phải chờ tới buổi trưa, buổi chiều mới biết được, bằng không cho dù chiếm cứ nhiều danh ngạch đi nữa, buổi chiều không phát huy được cũng chỉ khiến cho người ta cười nhạo mà thôi.

Tất cả mọi người yên tĩnh nhìn về phía Tâm Huyễn trưởng lão, không ít người tán dương đắc ý, trong lòng không khỏi giật mình tỉnh lại.

Đúng vậy, hiện tại nói thành công còn hơi sớm, nếu như khinh địch, buổi chiều có khả năng sẽ thảm bại. Cho nên mọi người đều chuẩn bị tinh thần nghiêm túc nghe vị Tâm Huyễn trưởng lão dạy bảo.

Tâm Huyễn trưởng lão nhìn mọi người rồi lộ vẻ nghiêm túc, nhìn về phía mọi người mà nói:

- Các ngươi cũng không cần khẩn trương quá mức, nên buông lỏng một chút mới có thể phát huy toàn lực. Không nê khinh địch, cũng không úy kị, bảo trì tâm lý bình tĩnh, làm được những điều này là ổn rồi.

- Tốt lắm, chuẩn bị một chút đi rồi chúng ta tiến tới Đạm Thai gia tộc, lúc này các ngươi thân mang trọng đại, tuy không thể nói là liên quan đến sinh tử tồn vong của Diệp gia chúng ta nhưng cũng rất quan trọng. Các danh ngạch này đối với Diệp gia chúng ta trong tương lai đều có tác dụng rất lớn, đây cũng là những con bài tẩy của Diệp gia chúng ta, trước giờ chúng ta bị Đạm Thai gia đè nén lâu rồi, bây giờ là lúc vươn lên.

- Mọi người nói đi, mọi người có lòng tin không?

Nói xong lời này, Tâm Huyễn trưởng lão liền nặng nề vung tay lên nói.

- Có. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Tất cả mọi người đều ầm ầm đồng ý.

- Đánh tiếng triệu tập.

- Đinh.

Một thanh âm đinh tai nhức óc vang lên, tựa hồ như chấn động ba phía.

Tâm Huyễn trưởng lão lộ ra một vẻ nghi ngờ nói:

- Được, ta rất vui mừng, lên đường thôi.

Một khắc sau.

Tại cửa chính của Đạm Thai gia tộc.

La chủ của La gia, La Vô Thượng ôm quyền nói:

- Diệp tộc trưởng đến đây, trước hết mời vào.

Hắn vội vàng đi ra một bước.

Gia chủ Diệp Thiên Vấn bên ngoài thì cười nhưng trong lòng thì không cười, ông nói:

- Chuyện này ai dám đảm đương, hay là cùng một chỗ đi.

Sau đó lão quàng qua bả vai của gia chủ La gia La Vô Thượng, sóng vai mà vào.

Hai đệ tử hai nhà đằng sau nguyên một đám nhìn nhau, không nói gì được.

La Long Hạc cùng với Diệp Bạch liếc nhìn nhau một cái, La Long hạc nói:

- Gặp nhau trên lôi đài.

Diệp Bạch bất đắc dĩ, hắn còn nhớ tới ước hẹn trước kia, chỉ đành gật đầu đồng ý, chỉ là trong lòng hắn nghĩ thế nào thì không ai biết.

Tỉ thí tùy cơ mà rút thăm, nếu như trùng hợp mà với thực lực của Diệp Bạch hiện tại, La Long Hạc còn lâu mới có thể sánh cùng hắn. Chỉ có điều Diệp Bạch cũng không nói cho đối phương biết, khi nào tỉ thí sẽ biết thực lực của hắn cao hơn La Long Hạc thế nào.

Diệp Bạch chỉ cười một tiếng, hắn biết rõ, tất cả phải chờ đến khi gặp nhau mới biết được.

Lúc này đã có rất nhiều người tiến vào Thái cực quảng trường, biển người như nước, khắp nơi đều là bóng người, tất cả đều kéo tới đây xem cuộc chiến, so với hôm qua thì nhiều hơn gấp đôi.

Hiển nhiên có không ít người đã chờ ngày hôm nay. Ngày thi đấu loại hôm qua, cũng không có nhiều người quan tâm.

Tuy nhiên điều khiến cho bọn họ phải há hốc mồm chính là trận chiến ngày hôm qua cũng rất bất ngờ, hiện ra không ít nhân vật cao thủ, có không ít trận đấu kinh điển mà bọn họ không được chứng kiến, khiến cho bọn họ phải hối hận cuống quít tuy nhiên cũng không có cách nào, chỉ có thể nghe người khác truyền lại, chỉ là một truyền mười, mười truyền trăm, càng nhiều phiên bản, huyền kỹ của Diệp Bạch được bọn họ tán tụng vô cùng kỳ diệu, phỏng chừng là ngay cả Diệp Bạch nghe cũng không nhận ra đó chính là hắn. Mà Tư Đồ Xa thì được miêu tả là ma vương giết người, vô cùng hung tàn, tất cả mọi người trông thấy hắn đều phải đi đường vòng.

Còn Đạm Thai Tử Nguyệt, Diệp Khổ, Diệp Khuyết càng không cần phải nói, bọn họ có thực lực rất cao, siêu việt, thứ họ làm không thể nào cường giả huyền giả có thể làm được. Nghe bọn họ nói, ba người này chỉ kém là không thể phi thiên độn địa, bài sơn đảo hải.

Những người này là những người được chú ý, bọn họ biết rõ, trong một lát nữa thôi, cuộc chiến sẽ bắt đầu, mà Diệp Khuyết, Diệp Thiên Nhi, La Long Hạc chính là người mà bọ họ cũng không muốn trêu chọc vào, nguyên một đám lộ ra vẻ ngưng trọng.

Ai cũng không biết đối thủ tiếp theo của mình là ai, những người được tuyển chọn đều là cường giả.

Hôm nay cuộc tỉ thí sẽ diễn ra giữa mười tám người chiến thắn ngày hôm qua chọn ra chính người. Mà chín người thất bại này sẽ cùng với sáu người được vé vớt ngày hôm qua, mười lăm người chọn ra ba danh ngạch.

Ngày hôm qua, Diệp Bạch nằm ở lôi đài số mười ba, sau khi chiến thắng, mã số của hắn hôm nay chính là số mười ba. Những người khác cũng giống như vậy, sau khi chiến thắng đều nhận được mã số của lôi đài. Đạm Thai Tử Nguyệt mã số sáu, Diệp Khuyết số bốn, La Long Hạc số chín, La Thiên Tùng số mười, Tư Đồ xa số một, Tư Đồ Quỷ số năm.

Mà ở trên Thái Cực quảng trường, vốn có ba mươi sáu lôi đài, thì bây giờ chỉ còn lại chín tòa.