Vô Tận Kiếm Trang

Chương 166: Nhận thua (1)




Lúc này Thái Cực nghiễm tràng vô cùng náo nhiệt. Mẫn Nhu Nhiên theo tiếng người tiến tới Thái Cực nghiễm tràng. Thị vệ nhìn thấy hắn thì chấn động, lập tức định đi thông báo, tuy nhiên Mẫn Nhu Nhiên lại khoát tay ngăn lại, giả vờ như một du khách bình thường mà đi vào.

Trên Thái Cực nghiễm tràng có rất nhiều du khách, cứ năm năm một lần diễn ra cuộc Tứ tông hội vũ bọ lại tới đây xem, chỉ cần có thực lực huyền sĩ là có thể tiến vào. Cho nên ở trong khoảng sân ngoại trừ người của tứ đại thế gia còn rất nhiều những người khác, những người kia đều có thân phận khá cao.

Bởi vì không có đủ ghế cho tất cả cho nên đại bộ phận phải đứng xem. Nếu như Mẫn Nhu Nhiên để lộ thân phận của mình thì dĩ nhiên hắn sẽ được cung kính mới đến trên Cầm Kiếm lâu, ở trên đó quan sát, ngồi ở vị trí tôn quý nhất. Tuy nhiên hắn không muốn như vậy, hắn muốn quan sát một cách gần hơn, xem thực lực của tứ đại thế gia thế nào, cho nên đi lẫn vào trong đám người. Mọi người trông thấy hắn chỉ là một huyền sĩ từ bên ngoài tới thì cũng không nói gì, trong lúc này ngoại trừ gia chủ của tứ đại thế gia và các trưởng lão thì chưa ai gặp qua hắn cho nên không ai có thể nhận ra.

Mẫn Nhu Nhiên vừa biến mất thì một tên thị vệ lập tức vẫy một người để hắn thay thế mình rồi nói:

- Ta đi tới Cầm Kiếm lâu để bẩm báo cho các vị gia chủ, các ngươi tiếp tục ở nơi này quan sát.

- Dạ.

Tên thị vệ kia vô cùng cung kính đáp lời, hiển nhiên thân phậ của tên thị vệ ra lệnh cực cao. Quả nhiên hôm nay là một thời điểm vô cùng trọng yếu của tứ đại thế gia, thủ vệ mà bọn họ sắp xếp đều là những huyền sĩ cao cấp. Bọn họ làm vậy cũng là để phòng ngừa bạo loạn phát sinh, tùy thời có thể xử lý các tình huống đột biến. Cho nên khi bọn họ nhìn thấy Mẫn Nhu Nhiên đi ra ngoài, tên thị vệ kia lập tức đi bẩm báo.

Sau đó tên thị vệ đó hướng về phía cái cổng cao lớn trước Cầm Kiếm lâu mà đi tới. Nơi đó chính là nơi quan sát của gia chủ và một số trưởng lão của tứ đại thế gia. Vừa đi tới cổng tên thị vệ đã bị người khác ngăn cản:

- Đây là đài xem cuộc chiến, không phải là người trọng yếu thì không được đi vào.

Tên thị vệ kia vội kêu lên:

- Ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với gia chủ.

- Được, đã như vậy...

Hai tên thị vệ canh cổng lập tức nhìn nhau một cái rồi trầm ngâm nói:

- Rất quan trọng sao? Nếu như không thể không báo thì chờ đến giữa trưa khi trận đấu đã chấm dứt vậy.

Tên thị vệ kia vội nói:

- Chuyện cấp tốc.

- Đã như vậy thì…

Tên thị vệ kia cũng là một người quyết đoán cho nên liền nói ngay:

- Ta dẫn hắn lên lầu trước, ngươi ở đây xem xét bất luận kẻ nào nếu không được tứ đại gia chủ truyền gặp thì cũng không được tự ý đi vào.

- Dạ.

Sau đó tên thị vệ canh cổng kia lập tức dẫn hắn lên trên lầu, tên thị vệ báo tin không ngừng thúc giục:

- Nhanh, nhanh lên một chút.

Tên thị vệ kia canh cổng nhìn thấy tình hình này thì biết là có chuyện quan trọng, trong chốc lát cả hai đã lên tới lầu ba, lúc này lại có hai thị vệ ngăn lại:

- Lầu ba là lầu trọng yếu, người bình thường không được đi vào.

Tên thị vệ canh cổng cất tiếng nói:

- Hắn có việc gấp cần thông bẩm, phiền ngươi thông báo với gia chủ một cái.

- Được, xin chờ một chút.

Tên thị vệ kia chào một cái rồi lập tức đi lên, chỉ chốc lát sau hắn đã chạy xuống nói:

- Người báo tin đi theo ta, còn ngươi ở nơi này đợi.

- Được.

Người kia đáp ứng, sau đó tên thị vệ này quả đã mang theo người báo tin đi tới, trong chốc lát sau bọn họ đã đi tới lầu ba. Ở trên này bày ra năm cái ghế màu tím, tất cả đều được đóng từ gỗ hắc đàn, phát ra mùi hương nhàn nhạt, đối diện với Thái Cực nghiễm tràng, là một vị trí tốt nhất.

Năm cái ghế này đúng là chỗ ngồi của tứ đại gia chủ, mà cái ghế ở giữa thì không thấy ai ngồi. Vốn cuộc tứ tông hội vũ bình thường chỉ có bốn cái ghế, nhưng bây giờ tạm thời gia tăng, cái ghế này để chuẩn bị cho Mẫn Nhu Nhiên, tuy nhiên hiện tại hắn không tới thì đành bỏ trống. Cái ghế này cũng được điêu khắc tinh tế nhất, hao tổn nhiều tâm huyết nhất.

Tên thị vệ mang theo người báo tin, đi tới gần một cái ghế rồi nói:

- Gia chủ, thị vệ của Thái Cực nghiễm tràng tới báo tin, nói là phát hiện ra Mẫn công tử xuất hiện ở Thái Cực nghiễm tràng, tuy nhiên công tử không đi lên lầu mà lại đi xuống dưới lôi đài mà xem.

- Sao?

Đạm Thai gia chủ là một trung niên có lông mi màu tím sậm, trên người mặc một trường bào màu tím, cả người không giận mà có uy, hắn nhìn về phía tên thị vệ kia mà nói:

- Chỉ cho ta phương hướng của công tử.

- Dạ.

Tên thị vệ kia vộ vàng đi tới trước lan can, không lâu sau đôi mắt của hắn sáng ngời lên, chỉ về một phía:

- Chính là chỗ này, lôi đài số tám.

Đạm Thai Phó đứng lên, quả nhiên ánh mắt của hắn nhanh chóng nhìn thấy dáng người của Mẫn Nhu Nhiên. Mẫn Nhu Nhiên ở trong đám người kia giống như là hạc giữa bầy gà, khí chất của một danh sĩ được một đại tông môn bồi dưỡng lập tức hiện ra, những gia tộc bình thường làm sao có thể có được khí chất này.

Đạm Thai Phó di chuyển ánh mắt nhìn về phía tên thị vệ rồi hỏi:

- Lúc công tử đi vào có nói gì không?

Tên thị vệ kia vội vàng trả lời:

- Thuộc hạ sau khi phát hiện ra thân ảnh của công tử liền bẩm cáo mong muốn công tử đi lên lầu quan sát, chỉ là công tử không cho thuộc hạ bẩm báo, công tử nói chỉ tùy tiện nhìn xem, đại lễ ngày mai mới chính thức quan sát. Thuộc hạ không dám tự mình định đoạt nên sau khi Mẫn công tử đi rồi liền đi gặp gia chủ để thông bẩm.

Ánh mắt của Đạm Thai Phó liền lóe lên, lão suy nghĩ một chút lại quay đầu nhìn về phía dưới đài liếc nhìn Mẫn Nhu Nhiên, sau đó lão lập tức khoát tay chặn lại:

- Chuyện này ngươi làm không tệ, rất tốt, Mẫn công tử đã không muốn có người quấy rầy thì các ngươi hãy xem như không có chuyện gì xảy ra, tất cả vẫn bình thường, đừng làm mất đi hứng thú của công tử. Các ngươi cứ âm thầm chú ý, có chuyện gì đột biến thì hãy bẩm báo cho ta, đi xuống đi.

- Dạ.

Tên thị vệ kia vốn đang không yên lòng, sợ trách tội, giờ được ngợi khen thì vui mừng quá đỗi mà gật đầu. Text được lấy tại Truyện FULL

- Thuộc hạ biết phải làm gì.

- Được rồi, đi xuống đi.

Đạm Thai Phó vẫy vẫy tay, hai tên thị vệ liền đi xuống lầu. Sau khi bọn chúng lui xuống, Đạm Thai gia chủ hướng về phía ba gia chủ khác, Diệp Thiên Vấn La Vô Thượng và Tư Đồ Cửu nói:

- Đặc sứ của Tử Cảnh cốc làm như vậy là tốt hay xấu?

Gia chủ của Diệp gia Diệp Thiên Vấn nghe vậy thì liền mỉm cười nói:

- Là phúc thì không phải là họa, là họa thì không tránh khỏi, chúng ta không thể đoán ra đặc sứ nghĩ gì thì cứ để nó thuận theo tự nhiên.

- Hắc hắc.

Một người khác cũng cười nói:

- Đúng thế, chúng ta không thể làm cho đặc sứ mất hứng, đặc sứ muốn làm gì thì cứ để đặc sứ làm. Chắc là hiện tại đặc sức nhất thời cao hứng, chúng ta cũng không nên làm rộn lên, với ánh mắt của hắn nói không chừng phát hiện ra người tài nào đó. Hơn nữa lần này Tử Cảnh cốc phái Mẫn công tử tới đây cho thấy bọn họ rất coi trọng chúng ta, nếu như là quá khứ chúng ta còn có thể không yên nhưng lần này các đệ tử của tứ gai chúng ta có không ít người kiệt xuất, mấy trăm năm nay đều hiếm thấy, ta có niềm tin tưởng tràn đầy.

Đây chính là gia chủ của La gia, La Vô Thượng.

Mà gia chủ của Tư Đồ gia Tư Đồ Cửu thì khoanh tay ngồi một chỗ, không nói lời nào, tuy nhiên hắn làm như vậy hiển nhiên đã chấp nhận quyết định của ba nhà còn lại.

- Được rồi, mọi người quyết định như vậy thì cứ vậy đi, chúng ta tiếp tục xem cuộc tỉ thí, còn lại tất cả đều xem như không biết.

Đạm Thai Phó nghe vậy thì khoát khoát tay, trở lại ghế mà nhắm hai mắt lại nói:

- Tư lễ, tuyên bố tỉ thí bắt đầu đi.

Chỉ là ánh mắt của Đạm Thai gia chủ vẫn sát theo bạch y thanh niên Mẫn Nhu Nhiên kia. Diệp gia gia chủ Diệp Thiên Vấn, gia chủ La gia La Vô Thượng cũng không người nào là không nhìn chằm chằm về phía dưới. Tuy ánh mắt của bọn họ tưởng chừng như nhìn chung trong toàn trường nhưng vẫn một mực theo hắn mà di động, hi vọng hắn có thể ở lâu trên lôi đài có đệ tử của mình một lát. Mà Tư Đồ Cửu tuy không có biểu tình gì nhưng cũng luôn theo sát thanh niên áo trắng kia.

Vị tư lễ sau khi lớn tiếng tuyên bố thì trận đấu đã lập tức được bắt đầu, ba mưới sáu vị trưởng lão chấp sự đều đi về phía lôi đài của mình, tát cả mọi người đều lộ vẻ nghiêm túc, bởi vì bọn họ biết cuộc tỉ thí đã bắt đầu.

Những khán giả kia cũng hưng phấn lên, đây là cuộc giao thủ của các tứ đại thế gia, bình thường vô cùng khó gặp.

Mẫn Nhu Nhiên đứng ở trong đám người, không hề động đậy, ánh mắt của hắn nhìn về bốn phía, trước hết là lôi đài số tám có Đạm Thai Tử Nguyệt. Hắn biết Đạm Thai Tử Nguyệt có thực lực rất kinh người, một gia tộc bình thường không có danh tiếng không ngờ lại bồi dưỡng được một người như vậy.

Cho nên, khi trọng tài vừa hô bắt đầu thì đối thủ của Đạm Thai tử nguyệt bắt đầu run run, co người lại, giơ một tay lên dùng thanh âm yếu ớt mà nói:

- Ta nhận thua.