Vô Tận Đan Điền

Chương 928: Ai tới bồi thường?




- Đáng giận. Dám treo người Lăng Thiên minh ta lên cây, ngươi muốn chết?

Đột nhiên một tiếng rít gào phẫn nộ từ đằng xa vang lên, một thủ ấn cực lớn hung

hăng đánh về phía Tiểu Hổ.

Thủ ấn này dày rộng mấy chục trượng, còn chưa đánh xuống đã có vô số đạo cương phong hình thành xu thế nhưng hỗn nguyên, khí tức làm cho người ta sợ hãi.

- Nhất khí Hỗn nguyên chưởng? Không ngờ lại đạt tới cảnh giới Hỗn Nguyên?

Sắc mặt Nhiếp Vân trầm xuống.

Nhất Mạch hỗn nguyên chưởng là chưởng pháp Chí Tôn đỉnh phong, là một trong thập đại vũ kỹ gần với chưởng pháp vô thượng trong Hóa Vân tông. Nhất mạch hướng nguyên, tung hoành bát phương, liên miên không dứt.

Bộ chưởng pháp này tổng cộng có ba loại cảnh giới, hướng nguyên, hợp nguyên, hỗn nguyên. Mà nhìn bộ dáng của chiêu này đã tạo thành xu thế chu thiên hỗn nguyên, rất hiển nhiên đã đạt tới cấp bậc cao nhất. Tuy rằng lăng lệ ác liệt không bằng vũ kỹ vô thượng, nhưng mà sự uy hiếp và lực công kích tạo ra cũng không kém nhiều.

Không hổ là nhân vật có thể xếp trong top mười Phá Không tiềm lực bảng, có thể lý giải chưởng pháp như vậy, đánh ra uy thế như thế, so với hai người Hồ Khuê, Tang Hồng Y còn cường đại hơn nhiều.

- Thật mạnh.

Ánh mắt Nhiếp Vân ngưng trọng, Trúc Âm bên cạnh thì càng cảm thấy thiên địa sụp đổ, trong lòng có cảm giác vô lực.

Tuy rằng thực lực hắn đã đạt tới Hạp Hư cảnh sơ kỳ đỉnh phong, át chủ bài ra hết có lẽ có thể chiến với Hạp Hư cảnh hậu kỳ, thậm chí là đỉnh phong. Nhưng mà tu vi cơ bản của hắn chỉ là dựa vào đan dược, các loại phương pháp quán đỉnh mà vào. Chém giết sinh tử, lĩnh ngộ cảnh giới còn thua một bậc.

Có lực lượng một vạn cân nhưng mà không biết lực lượng một vạn cân này từ đâu mà tới. Có thể mạnh mẽ cường công thế nhưng nếu muốn vận chuyển như ý, thông thuận thì vẫn còn kém không ít.

Có thể trở thành đệ tử Hóa Vân tông, mỗi một người đều có kỳ ngộ quá lớn. Rất nhiều người chỉ hai mươi tuổi đã đạt tới Thiên Kiều cảnh, Hạp Hư cảnh. Nhưng mà sau khi tiến vào tông môn, nghỉ ngơi mười năm, hai mươi năm, thậm chí là trăm năm, ngàn năm vẫn bối hồi ở Hạp Hư cảnh. Giống như đám người Hồ Khuê, Tang Hồng Y vậy, bọn hắn cũng đã mấy trăm tuổi.

Cũng không phải là sau khi tiến vào tông môn tu luyện chậm lại, mà là củng cố trụ cột, lĩnh ngộ thêm ý cảnh, sinh tử, khiến cho tu vi càng trở nên cô đọng, thi triển lực lượng ra dễ dàng hơn.

Đạt tới Thiên Kiều cảnh, trong lòng câu thông thiên địa chi kiều, đã bắt đầu tiếp xúc với thiên địa đại đạo. Hạp Hư cảnh càng có yêu cầu với lĩnh ngộ cảnh giới, lực lượng đơn thuần trước mặt người có thực lực như vậy đã vô dụng.

Muốn tấn cấp trong Hạp Hư cảnh, mỗi một cấp bậc nhỏ đều cần lý giải sâu đậm về cảnh giới. Chính bởi vì như vậy cho dù thiên tài như là Tang Hồng Y, Hồ Khuê, mấy trăm năm qua, hơn ngàn năm cũng vẫn bị vây ở Hạp Hư cảnh đỉnh phong, không có cách nào tấn cấp.

Mà điểm ấy Nhiếp Vân hoàn toàn khác với bọn hắn, kiếp trước lĩnh ngộ cảnh giới đầy đủ cho nên thứ chênh lệch chỉ là kỳ ngộ mà thôi.

Cái gọi là kỳ ngộ có liên quan tới tinh thần, trạng thái, vận khí, tâm lý. Cho nên mặc dù Nhiếp Vân có lĩnh ngộ cảnh giới kiếp trước, nhưng mà chỉ đại biểu cho tỷ lệ đột phá của hắn cao hơn người khác. Còn cần phải có đủ kỳ ngộ mới được. Một khi kỳ ngộ vừa tới mới có thể thành công tấn chức, nước chảy thành sông.

- Ha ha, là minh chủ chúng ta tới, đám tôm tép nhập môn như các ngươi, gia hỏa đáng chết kia nữa, lần này các ngươi chết chắc.

Nhìn thấy người còn chưa tới đã phát ra một chiêu kinh thiên động địa. Một đệ tử khuôn mặt vặn vẹo, sưng húp ở trước mặt Tiểu Hổ rống lớn.

Tuy nhiên, hắn còn chưa có nói xong thì đã cảm thấy cổ bị nắm, đã bị Tiểu Hổ nâng lên làm lá chắn.

- Ah... Không được. Tiêu Lăng sư huynh, không nên động thủ.

Tiếng cười hung hăng càn quấy trong nháy mắt nghẹn lại cổ họng, những đệ tử hưng phấn này sợ tới mức chân tay mềm nhũn.

Tiểu Hổ đã sớm được Nhiếp Vân bày mưu tính kế, một khi có người tới ngăn cản, mặc kệ thực lực mạnh yếu ra sao đều đem đám đệ tử cũ này ra làm lá chắn là được. Hắn không tin, đối phương dám đánh chết thuộc hạ.

- Ngươi...

Ầm ầm.

Quả nhiên chưởng lực khổng lồ như muốn làm cho thiên địa lật úp còn chưa triệt để đánh xuống thì một tiếng hừ mang theo phẫn nộ tới cực điểm đã ầm ầm bộc phát. Chưởng ấn biến mất, một bóng người xuất hiện trước mắt mọi người.

Chính là Tiêu Lăng một đường chạy tới đây.

Lúc này sắc mặt Tiêu Lăng khó coi vô cùng, đã sớm bởi vì bị Đạm Đài tiên tử cự tuyệt mà tức giận, lúc này càng như đổ thêm dầu vào lửa, nếu không phải cố kỵ đánh chết thuộc hạ thì sợ rằng hắn đã dùng đại pháp lực triệt để phá hủy nơi này.

- Ngươi là Vân Phong kia sao?

Tới nơi, Tiêu Lăng quay đầu nhìn về phía Nhiếp Vân.

Dùng ánh mắt của hắn đương nhiên có thể nhìn ra Tiểu Hổ là yêu thú, mà chủ nhân của Tiểu Hổ chính là thiêu niên gọi là Vân Phong này.

- Không sai.

Nhiếp Vân gật gật đầu

- Tốt, tốt, tốt.

Sắc mặt Tiêu Lăng dữ tợn, nhìn thấy yêu thú như tiểu Hổ tát vào mặt thuộc hạ mình, hắn hít sâu một hơi, đè lửa giận xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nhiếp Vân, hừ lạnh.

- Xem ra đệ tử mới nhập môn lần này càng ngày càng không có quy củ, ta còn tưởng rằng có bao nhiêu thực lực, Hạp Hư cảnh sơ kỳ đỉnh phong? Hừ, cũng không có gì đặc biệt. Hiện tại ta cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất ngay lập tức thả ngươi ra, xuất ra trăm vạn linh thạch tuyệt phẩm, lại chịu nhận lỗi với Lăng Thiên minh ta, như vậy chuyện này ta sẽ bỏ qua. Thứ hai, ta cũng không ngại lấy lớn hiếp nhỏ, khiến cho ngươi vì chuyện ngày hôm nay mà trả một cái giá khó có thể thừa nhận.

- Một trăm vạn linh thạch tuyệt phẩm? Ngươi muốn tiền tới điên rồi sao?

Nghe thấy hắn nói vậy, vẻ mặt Nhiếp Vân cổ quái.

Một trăm vạn linh thạch tuyệt phẩm, Thái thượng trưởng lão Hóa Vân tông cũng không cầm ra được, hắn ta lại bảo mình lấy ra nhận lỗi, đầu óc người này bị hỏng rồi sao?

- Tốt tốt, ngươi đã lựa chọn con đường thứ hai, như vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi.

Đi về phía trước một bước, hai mắt Tiêu Lăng co lại, một cỗ khí thế ngập trời lập tức tràn ra, bắn thẳng lên trên mây mù.

- Tiêu Lăng, tiểu tử này đắc tội với Huyễn Thương minh ta, vẫn nên giao cho ta xử lý thì hơn a.

Hắn còn chưa kịp động thủ thì đã nghe thấy tiếng xé gió sau lưng vang lên, ngay sau đó cũng có một bóng người phong trần, mệt mỏi bay tới.