Vô Tận Đan Điền

Chương 730: Ai trộm (hạ) (2)




Mạc Tường phất tay, một cái gương đồng xuất hiện ở trong lòng bàn tay.

- Đây là Tầm Quang Kính của tông môn, có thể dò xét nơi đi của Kiếm Thần chi kiếm, dù bị thu vào Nạp Vật Đan Điền, cũng chạy không thoát cảm ứng! Ta chỉ cần dùng cái này chiếu bốn người các ngươi một lần, không quá một lát, nó có thể hiển hiện ra bóng người trộm đi Kiếm Thần chi kiếm!

- Tầm Quang Kính?

Nhiếp Vân nhẹ gật đầu.

Tuy trước kia chưa từng nghe nói qua loại gương này, nhưng Kiếm Thần Tông Kiếm Thần chi kiếm đã biến mất không biết bao nhiêu năm. Hậu bối vì tìm kiếm khẳng định bỏ ra không ít giá lớn, làm ra loại Tầm Quang Kính này có lẽ không có khó khăn quá lớn.

Không nói ai khác, coi như mình cũng có thể làm ra.

Rất đơn giản, chỉ cần gia trì Truy Tung chi khí ở trên Kiếm Thần chi kiếm, lại dùng thủ đoạn đặc thù kết hợp với tấm gương này, một khi cảm ứng được Truy Tung chi khí trong Kiếm Thần chi kiếm, tấm gương có thể hiển hiện ra, không tính đặc biệt phức tạp.

- Không dò xét Nạp Vật Đan Điền là được, ta tới trước đi!

Thấy đối phương tuân thủ quy tắc, không muốn mạnh mẽ dò xét Nạp Vật Đan Điền, một cái trong hai đệ tử thế gia đứng dậy.

- Ân, rất tốt! Tầm Quang Kính tìm kiếm hào quang Kiếm Thần!

Thấy đệ tử này phối hợp, Mạc Tường nhẹ gật đầu, bàn tay duỗi ra, Tầm Quang Kính liền xoay tròn trên không trung, đồng thời một đạo hào quang màu xanh nhạt bao phủ người này.

- Tốt rồi, xuất hiện đi!

Hào quang chỉ chiếu xạ vài giây, Mạc Tường liền thu hồi Tầm Quang Kính, nhìn về phía một đệ tử thế gia khác.

- Tới phiên ngươi rồi!

- Tốt!

Thấy người phía trước qua ải, cũng không xuất hiện nguy hiểm, nên không cự tuyệt, đi đến dưới hào quang của Tầm Quang Kính.

- Ta đến!

Người này cũng rất nhanh chiếu xong, Sở Dương đi tới.

Vừa rồi công kích Ngân Kiếm Thạch, tuy bị thương nghiêm trọng, nhưng đối với thân gia xa xỉ như hắn mà nói, cũng không có bao nhiêu trở ngại, trải qua khoảng thời gian này điều tức, tuy không có triệt để khôi phục, nhưng đi đường nói chuyện không có vấn đề gì rồi.

- Ngươi gọi Sở Dương? Ta và lão tổ Sở Tân của các ngươi từng có gặp mặt một lần!

Mạc Tường nhìn Sở Dương, gật đầu nói:

- Cảm ngộ xong kiếm thuật, có thể xin tông môn tiến vào Kiếm Thần Chấp Pháp đội chúng ta, nể mặt Sở Tân, ta sẽ chiếu cố ngươi!

- Đa tạ Mạc tiền bối!

Sắc mặt Sở Dương thoáng một phát đỏ lên, vội vàng quỳ rạp xuống đất, tựa hồ thương thế vừa rồi đã hoàn hảo không tổn hao gì.

Mạc Tường thân là đầu lĩnh của Kiếm Thần Chấp Pháp đội, cường giả Nạp Hư cảnh, địa vị ở Kiếm Thần Tông so với Thái Thượng trưởng lão chỉ mạnh không yếu, có hắn chiếu cố, Sở Dương có thể tưởng tượng, thực muốn đi vào Kiếm Thần Tông, địa vị khẳng định không thấp!

- Ân!

Mạc Tường gật gật đầu, Tầm Quang Kính trong tay soi một lần.

- Tới phiên ngươi!

Chiếu xong ba người này, chỉ còn lại Nhiếp Vân, Mạc Tường xoay người lại.

Cây ngay không sợ chết đứng, Nhiếp Vân không có trộm Kiếm Thần chi kiếm, liền không chối từ, đi tới trước mặt Tầm Quang Kính.

Hào quang của Tầm Quang Kính chiếu lên trên người quả nhiên có chút tương tự Truy Tung chi khí, giống như cảm ứng đồ vật nào đó trong cơ thể.

- Bốn người các ngươi đều bị dò xét một lần, hiện tại ta sẽ thi triển bí thuật, để cho Tầm Quang Kính hiển lộ thân hình người trộm cắp, nếu như không có, nói rõ các ngươi là người vô tội, nếu như lộ ra dung mạo của các ngươi, liền đừng trách ta không khách khí!

Mạc Tường hừ lạnh một tiếng, hai tay liên tục trảo lấy, Tầm Quang Kính bay về phía bầu trời, kích động ra hào quang bảy màu.

Hào quang bảy màu hội tụ, chậm rãi cấu thành một đồ hình, nhìn xem đồ hình chậm rãi xuất hiện, sắc mặt của mọi người bắt đầu biến hóa.

- Tiểu tử, lần này ngươi còn có lời gì để nói? Còn không mau giao Kiếm Thần chi kiếm ra đây?

Nhìn rõ ràng dung mạo hiển lộ trong Tầm Quang Kính, Mạc Tường đột nhiên nhìn về phía Nhiếp Vân, trong mắt sinh ra sát cơ nồng đậm.

Dung mạo xuất hiện ở trong kính, dĩ nhiên là Nhiếp Vân!

- Là ta? Tại sao có thể là ta?

Nhiếp Vân sững sờ, dù tâm trí hắn kiên định, cũng có chút choáng váng.

Lợi dụng thiên phú Thần Thâu hoàn toàn chính xác có thể trộm kiếm đi, nhưng mình không hề động qua Kiếm Thần chi kiếm a!

- Còn ở chỗ này ra vẻ? Giao kiếm ra đây cho ta!

Cười lạnh một tiếng, Mạc Tường căn bản không nghe hắn giải thích, tay phải đưa về phía trước, một cổ lực lượng cường đại bao phủ đến.

- Ta không có cầm Kiếm Thần chi kiếm, Tầm Quang Kính khẳng định xuất hiện sai lầm, Kiếm Thần Tông là danh môn chính phái, chẳng lẽ cũng muốn oan uổng người tốt?

Thân thể nhoáng một cái, né tránh Mạc Tường công kích, sắc mặt Nhiếp Vân không thay đổi, vội vàng hô.

Hoàn toàn chính xác không có trộm qua Kiếm Thần chi kiếm, nhất định là Tầm Quang Kính xảy ra vấn đề, nếu không, làm sao có thể xuất hiện dung mạo của mình?

- Oan uổng người tốt? Có phải người tốt hay không, qua một hồi liền biết, Tầm Quang Kính sẽ không phạm sai lầm, dừng lại cho ta!

Hai mắt nheo lại, hai tay Mạc Tường vung ra, pháp lực đầy trời tạo thành một lao lung cự đại bao phủ, lao lung còn không có xuống, khí tràng nồng hậu dày đặc liền áp bách không khí, hô hấp vận chuyển không được.

- Nguy rồi!

Chứng kiến lao lung bao phủ tới, đồng tử của Nhiếp Vân co rụt lại, bước chân vẽ một cái, lần nữa cấp tốc lui về phía sau.

- Mạc tiền bối muốn bắt ngươi, ngươi cũng dám đi, dừng lại cho ta!

Vừa lui một bước, chợt nghe sau lưng nổ vang kịch liệt, một đạo khí lãng nóng rực kích thẳng đến hậu tâm.

Sở Dương vậy mà thừa cơ đánh lén!

Hắn có cơ hội trở thành đệ tử Chấp Pháp đội, đang muốn nịnh nọt Mạc Tường, lúc này có thể biểu hiện sao sẽ bỏ qua, vừa ra tay liền thi triển ra công kích mạnh nhất của bản thân, hai tay hiện ra Ma Nhân ấn, mũi kiếm như sóng điệp gia bắn đến.

Đúng là kiếm chiêu mà hắn muốn khắc lên Ngân Kiếm Thạch!

- Đáng giận!

Thấy Sở Dương vô sỉ như thế, hai mắt Nhiếp Vân híp lại, cổ tay khẽ đảo, Huyền Ngọc Kiếm xuất hiện, vung tay lên, một cổ ám kình cùng với kiếm phong của hắn giao kích chung một chỗ.

Nương theo thực lực tăng trưởng, Nhiếp Vân đã rất lâu không có sử dụng qua Huyền Ngọc Kiếm cùng ám kình rồi. Lúc này dưới tình thế cấp bách toàn lực vung ra, kiếm khí rộng rãi như bị áp súc, mũi kiếm chém ra, không khí phát ra âm bạo liên tục.

- Ân?

Đồng tử của Sở Dương co rụt lại.

Bành!

Ám kình của Huyền Ngọc Kiếm cùng kiếm quang của Sở Dương giao kích chung một chỗ, lập tức ở trên không trung kích động mấy trăm lần, sắc mặt hắn đỏ lên giống như say rượu, lui lại mấy bước, một hơi không lên liền té trên mặt đất.&