Vô Tận Đan Điền

Chương 694: 10 danh ngạch (1)




Nhiếp Vân còn chưa nói, Diệp Kiếm Tinh liền nở nụ cười.

- Cái gì? Ngươi cuối cùng luyện thành hai mươi hai bộ kiếm pháp là hắn hổ trợ...

- Ngươi nói là sự thật?

Nghe được Diệp Kiếm Tinh nói, tất cả trưởng lão đều sắp ngất rồi.

Trước kia còn tưởng rằng tiểu tử này kéo chân sau của Diệp Kiếm Tinh, náo loạn cả buổi, lại là Diệp Kiếm Tinh kéo chân sau của người ta!

Tiểu tử này đến cùng ở đâu ra a? Lĩnh Vực Cảnh trung kỳ thì có năng lực lĩnh ngộ như thế? Chẳng lẽ là Kiếm Đạo sư?

Đột nhiên trong nội tâm khẽ động, trong đầu mọi người nhớ tới loại thiên phú này, bất quá lập tức lắc đầu.

Kiếm Thần tông khai sơn lão tổ là Kiếm Đạo sư, bởi vậy bọn hắn đối với loại thiên phú này hiểu rõ cực kỳ rõ ràng, trên người có chứa Kiếm Đạo chi khí, vừa xuất thế giống như mũi kiếm lóe ra hào quang.

Tuy trên người thiếu niên này cũng có kiếm ý như sóng lớn, lại thoạt nhìn kém Kiếm Đạo sư quá xa!

- Kế tiếp... Ân? Sở Dương cùng Tông Nham sao biến thành bộ dạng này rồi hả?

Từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, Lạc Vũ Thiên tiếp tục kiểm tra số lượng ngọc bài của mọi người còn lại, khi thấy Sở Dương cùng Tông Nham, lập tức sửng sốt.

Lúc này hai người không khác ăn mày bao nhiêu, Tông Nham không còn khí chất của cao thủ Kiếm Đạo như trước kia, Sở Dương cũng đã mất đi phong độ công tử văn nhã, lúc này hai người xé thành một đoàn, ngươi bắt lấy tóc của ta, ta tóm lỗ tai của ngươi, giống như phố phường vô lại.

- Hai người các ngươi đang làm gì đó? Đây là Kiếm Thần thí luyện, không phải vô lại đánh nhau!

Chứng kiến cháu trai làm ra chuyện tình xấu hổ như vậy, Tông An thiếu chút nữa ngất đi, tức giận tới mức từ phía trên không phi xuống, một cái tát quất vào trên mặt Tông Nham.

Bành!

Tông Nham ngã trên mặt đất, nhìn về phía Sở Dương, ánh mắt như trước lộ ra sát ý nồng đậm.

- Hai người các ngươi đến cùng xảy ra chuyện gì? Mặc kệ có ân oán gì, trước đưa ngọc bài ra lại nói!

Lạc Vũ Thiên nói.

- Vâng!

Cho dù hai người thù sâu như biển, nhưng nhìn đến Thái Thượng trưởng lão xuất hiện, cũng không dám làm càn, ngoan ngoãn đi lên, Tông Nham lấy ra ngọc bài, tổng cộng chỉ có bốn khối, Sở Dương năm khối.

- Cái này... Tông Nham, ngươi là chuyện gì xảy ra? Ngươi không phải đạt được hai mươi hai khối ngọc bài, hơn nữa đã luyện thành sao? Như thế nào chỉ có bốn khối?

Chứng kiến cháu trai chỉ lấy ra bốn khối ngọc, Tông An thiếu chút nữa từ không trung ngã xuống, gầm lên một tiếng.

- Còn không phải tiện nhân Sở Dương này, ta muốn giết ngươi...

Không đề cập tới chuyện này thì thôi, vừa nhắc tới, Tông Nham liền lần nữa mất đi lý trí, lên tiếng rống to!

- Ngươi còn có mặt mũi nói, cướp đi hơn 100 ngọc bài của ta, ta cùng ngươi tính sổ...

Nghe được Tông Nham nói, Sở Dương công tử cũng nổi trận lôi đình.

Nhiếp Vân biến thành bộ dáng của Tông Nham, giết chết thuộc hạ của Sở Dương, trộm đi ngọc bài, lại biến thành Sở Dương, lập lại chiêu cũ, để cho hai người trở thành cừu nhân bất cộng đái thiên.

Thời điểm biến thành Tông Nham, thi triển Vô Thượng kiếm thuật của Kiếm Thần tông, thời điểm biến thành Sở Dương, vận dụng ma khí... Những cái này đều là át chủ bài của nhau, tự nhiên tin tưởng thân phận của đối phương không nghi ngờ.

Cho nên trong lúc Nhiếp Vân thủ hộ Diệp Kiếm Tinh tu luyện, hai người lại cướp đoạt ngọc bài, cũng tu luyện thành công, chỉ có điều cực kỳ ít mà thôi, tới lúc gần kết thúc, hai người không biết tại sao lại đụng nhau, liền xảy ra tranh đấu, đánh cho thiên hôn địa ám, cuối cùng ngay cả pháp lực cũng tiêu hao hết sạch!

Thời điểm bị truyền tống ra, mới xuất hiện trò khôi hài mà mọi người thấy kia.

- Làm càn, đây là Kiếm Thần thí luyện, không phải nơi phố phường vô lại khóc lóc om sòm! Còn không trở về cho ta, miễn cho mất mặt!

Chứng kiến bộ dạng của Tông Nham, Tông An cảm thấy mặt đều mất hết rồi, xách hắn lên, quay đầu nhìn về phía Lạc Vũ Thiên.

- Vũ Thiên trưởng lão, trước kia ở trên Hồn Ấn Ngọc Kiếm chứng kiến chắc có lẽ không sai, ngươi liền lấy Tông Nham được 22 miếng ngọc bài tính toán, hiện tại hắn có khả năng bị Yêu nhân mê hoặc, ta trước mang về trị liệu!

Nói xong cũng không đợi Lạc Vũ Thiên trưởng lão trả lời, hô thoáng một phát, liền biến mất, tiến vào trong đại điện, trong đại điện có Truyền Tống Trận đi thông Kiếm Thần tông, xem ra hắn thật sự không còn mặt mũi, trước mang Tông Nham đi.

- Tốt rồi, phía dưới tiếp tục...

Thấy Tông Nham mình một mực tín nhiệm gây ra chuyện như vậy, Lạc Vũ Thiên lắc đầu, không hề để ý tới, tiếp tục kiểm tra.

Lần này Kiếm Thần thí luyện Top 10 được sắp xếp ra, để cho Nhiếp Vân kỳ quái là, tuy Sở Dương công tử chỉ lấy được năm ngọc bài, vậy mà cũng xếp Top 10.

Trên thực tế thông qua khảo hạch không đến 100 người, có sáu người cũng đồng dạng nhận được năm ngọc bài, chỉ có điều mỗi người đều không phải đối thủ của Sở Dương, thứ tự cuối cùng liền quy hắn.

Kiếm Thần thí luyện chỉ cần Top 10, ngọc bài giống nhau, liền cần chiến đấu, ai chiến thắng, thì có tư cách, thực lực của Sở Dương là Thiên Kiều Cảnh hậu kỳ, những người khác làm sao có thể là đối thủ!

- Hiện tại mười danh ngạch đã tuyển ra, các ngươi đi với ta đến Kiếm Thần tông, tham gia khảo hạch cuối cùng, toàn bộ thông qua, thì có tư cách vào Kiếm Chi Đại Điện cảm ngộ kiếm pháp tinh túy của Kiếm Thần tông, tổng bài danh đạt được thứ nhất, càng có thể đạt được một tia Kiếm Đạo chi khí, có cơ hội tu tập Vô Thượng đại kiếm thuật!

Tuyển ra mười danh ngạch, Lạc Vũ Thiên vừa cười vừa nói.

- Ai, vô luận đến chỗ nào cũng có tấm màn đen a...

Nhìn nhìn mười danh ngạch, Nhiếp Vân lắc đầu.

Mình tự nhiên là thứ nhất hoàn toàn xứng đáng, tên thứ hai là Diệp Kiếm Tinh, nguyên lai tưởng rằng tên thứ ba sẽ là của Ứng Long, đạt được 14 ngọc bài, lại không nghĩ rằng trực tiếp rơi xuống trên đầu Tông Nham.

Dựa theo đạo lý, lúc Tông Nham đi ra, chỉ lấy được bốn ngọc bài, đừng nói Top 10, trước hai mươi cũng có chút khó khăn, hiện tại lại trực tiếp trở thành tên thứ ba, để cho Nhiếp Vân cảm thấy ở đâu cũng có tấm màn đen.

Bất quá, thấy không có ai nói cái gì, mình cũng không muốn làm chim đầu đàn.

- Tốt rồi, mười người các ngươi đi theo ta!

Danh ngạch định ra, Lạc Vũ Thiên dặn dò một tiếng, mang theo mọi người bay về phía đại điện.

Đại điện cũng không có gì đặc thù, bình thường chỉ có một ít đệ tử tới thủ hộ, thời điểm Kiếm Thần thí luyện, cung cấp chỗ nghỉ ngơi cho các Thái Thượng trưởng lão mà thôi.

Bên trong chỉ có một đại điện rộng lớn, chính giữa là Truyền Tống Trận, phía trên kiếm khí tung hoành, dĩ nhiên là từ một cổ kiếm ý đặc thù hình thành trận pháp.