Vô Tận Đan Điền

Chương 690: Lại trộm (5)




- Chỉ bằng ngươi cũng muốn đấu với ta? Hôm nay là tử kỳ của ngươi!

Một chiêu đắc thủ, Tông Nham hừ lạnh một tiếng, đâm qua Diệp Kiếm Tinh.

Kiếm này đâm thẳng cổ họng, mang theo tất sát lạnh lùng cùng âm hàn.

- Đã xong...

Chứng kiến kiếm của đối phương, Diệp Kiếm Tinh biết rõ cho dù thời kỳ toàn thịnh cũng ngăn không nổi, hiện tại trọng thương khẳng định càng khó có thể chống đỡ, đồng tử co rụt, cảm thấy lần này tuyệt đối chết chắc rồi!

Ầm ầm!

Ngay thời điểm Diệp Kiếm Tinh cảm thấy hẳn phải chết không thể nghi ngờ, dị biến phát sinh, đột nhiên mặt đất toát ra một thanh niên sắc mặt âm trầm, hai tay ma khí cuồn cuộn, nhắm Tông Nham đánh ra một chưởng!

Một chưởng này xuất hiện như Thương Khung áp đỉnh, mang theo khí tức làm cho người khủng hoảng, pháp lực hùng hậu, tựa hồ muốn đánh nát Thiên Địa.

- Tông Nham, dám đoạt ngọc bài của ta, ta cho ngươi chết!

Đánh ra một chưởng, thanh niên điên cuồng hét lên một tiếng, ma khí cuồn cuộn, thật giống như một Ma Nhân.

- Sở Dương?

Diệp Kiếm Tinh vốn tưởng rằng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không nghĩ đến có người ngăn ở trước mặt, tập trung nhìn vào, nhịn không được biến sắc.

Không phải người khác đúng là Sở Dương công tử!

Đối với mình mà nói, Sở Dương công tử cũng không phải vật gì tốt, khẳng định không phải tới cứu mình.

Trong nội tâm đang nghi hoặc, chợt nghe bên tai vang lên một truyền âm tựa như muỗi kêu.

- Ta là Nhiếp Vân, đừng phản kháng, ta thu ngươi vào Linh Binh phi hành!

- Nhiếp Vân?

Diệp Kiếm Tinh vốn hoảng sợ, lập tức nhớ tới thiên phú đặc thù của thiếu niên, con mắt sáng ngời, buông tha cho chống cự, hô… thoáng một phát liền từ tại chỗ biến mất.

- Sở Dương ngươi nổi điên cái gì?

Bên Diệp Kiếm Tinh mừng rỡ như điên, bên Tông Nham lại phiền muộn muốn chết, hắn như thế nào cũng không nghĩ ra làm sao Sở Dương tìm tới nơi này, lại từ đâu xuất hiện!

Bất quá, thời điểm này cũng không cho phép hắn phiền muộn, bởi vì bàn tay trước mặt cho mình áp bách quá lớn.

Áp lực khổng lồ mang tất cả, coi như thực lực Thiên Kiều Cảnh hậu kỳ của mình, cũng cảm giác được khó thở.

- Thiên Địa uy thế, cho ta mượn sử dụng, ngăn cản!

Thét dài một tiếng, đỉnh đầu Tông Nham sinh ra một cây cầu cự đại, giống như muốn câu thông Thiên Địa, một cổ Thiên Địa uy thế đậm đặc hình thành, chặn bàn tay cực lớn kia.

Hắn có thể ngăn thủ chưởng này, nhưng người khác sẽ không may mắn như thế, nhất là Tô Hủ cùng Tiễn Hồng bị thương, ở dưới chưởng phong cực lớn nghiền ép, lạch cạch! lạch cạch! hai tiếng liền biến thành con rệp bị giẫm bẹp, chết không thể chết lại.

Những người khác cũng cuồng phun máu tươi, trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất.

- Ngươi khi nào thì học được chưởng pháp lợi hại như vậy... Sở Dương, đây là ngươi bức ta, hôm nay liền dùng át chủ bài, để cho ngươi biết đối nghịch ta sẽ phải trả giá như thế nào...

Chứng kiến thuộc hạ chết thì chết, tổn thương thì tổn thương, Tông Nham triệt để tức giận, đang muốn lấy ra lá bài tẩy của mình, lại đột nhiên phát hiện Sở Dương cùng Diệp Kiếm Tinh trước mắt vậy mà chẳng biết lúc nào... biến mất!

- Đáng giận! Sở Dương, ta không giết ngươi, thề không làm người!

Gào rú một tiếng, lửa giận của Tông Nham thiêu đốt, tiếng hô vang vọng toàn bộ Dược khu.

......

- Nhiếp Vân, vừa rồi ngươi ngụy trang thành Sở Dương, sao sắc mặt của Tông Nham không đúng, hơn nữa ngươi mới vừa nói ngọc bài, đến cùng là chuyện gì xảy ra?

Trong một sơn động trống trải, Diệp Kiếm Tinh ở dưới sự trợ giúp của Nhiếp Vân, đã triệt để khôi phục thương thế, nhớ tới sự tình trước kia, vẫn có chút không dám tin tưởng.

Theo tin tức mình biết, cho dù quan hệ của Tông Nham cùng Sở Dương không tốt lắm, cũng không tính thù nhân a, sao Tông Nham chứng kiến hắn ánh mắt liền không đúng, hơn nữa sao Nhiếp Vân lại muốn ngọc bài của Tông Nham? Ngọc bài của Sở Dương không phải Nhiếp Vân đoạt sao?

- Ha ha, thương thế không có vấn đề gì mà nói, những ngọc bài này ngươi liền tu luyện đi, đây là ngọc bài của Tông Nham, ngươi cũng không thể chối từ!

Thuận miệng nói một câu mình ngụy trang thành Tông Nham cướp đi ngọc bài của Sở Dương, Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, tiện tay ném cho Diệp Kiếm Tinh hai mươi mấy ngọc bài.

Những ngọc bài này đều là từ trong Linh Binh phi hành của Tông Nham lấy được, cho Diệp Kiếm Tinh vừa vặn.

Vừa rồi Sở Dương kia tự nhiên là mình ngụy trang, đánh ra chưởng pháp dĩ nhiên là Ma Ha Thần Chưởng, về phần ma khí trên hai tay, mình tu luyện Linh Tê Luyện Thể Quyết, nếu không áp chế mà nói, bản thân sẽ ma khí cuồn cuộn, để cho cánh tay biến thành như vậy cực kỳ dễ dàng.

Ngụy trang thành Sở Dương một chưởng đánh bay Tông Nham, sau đó thu hắn vào Long Cốt Thần Chu, một đường đi về phía trước liền trốn thoát, đến nơi này.

- Ân, ta biết rõ lại chối từ liền có lỗi với hảo ý của Nhiếp huynh, ai, dù sao cũng thiếu nợ ngươi hai cái mạng rồi, lại so đo những cái này cũng vô dụng, từ chối thì bất kính rồi!

Thấy thiếu niên không muốn nhiều lời sự tình Địa Hành Sư, Diệp Kiếm Tinh cũng thức thời không hỏi, tiếp nhận ngọc bài, lại nghĩ tới mình thiếu nợ nhân tình của thiếu niên này, liền nhịn không được cười khổ.

Nói thật, nhân tình này thật sự quá lớn.

Đã thiếu nợ người ta hai cái mệnh rồi.

Được rồi, nợ nhiều không áp thân, vò đã mẻ lại sứt a, dù sao cũng thiếu nợ nhiều như vậy rồi, nhiều hơn nữa cũng không sao, lúc này liền dứt bỏ khúc mắc, cầm lấy ngọc bài chậm rãi tu luyện.

- Mặc dù tốc độ tu luyện của ngươi rất nhanh, nhưng muốn luyện thành hai mươi mấy bộ kiếm pháp này chỉ sợ không có mười ngày nửa tháng là khó có thể hoàn thành, bây giờ cách thí luyện chấm dứt vẫn chưa tới một ngày, ta giúp ngươi một chút đi!

Thấy linh hồn của Diệp Kiếm Tinh đắm chìm trong ngọc bài, Nhiếp Vân cười ha ha, tay phải vẽ tay trái một cái, lần nữa lộ ra xương cốt, nhẹ nhẹ một chút, một giọt máu màu vàng chảy ra.

Võ Tủy của Trần Văn Húc!

Chỉ có điều so với từ trên người Cốt Binh ở Yêu La U Minh vực lấy được thì nhỏ hơn chừng một vòng.

Bởi vì Nhiếp Vân giữ lại Võ Tủy ẩn chứa Đại Bi Thất Tiên Kiếm cùng với mấy bộ kiếm thuật Chí Tôn đỉnh phong, chỉ truyền cho Diệp Kiếm Tinh cảm ngộ đối với kiếm thuật.

Cũng không phải Nhiếp Vân keo kiệt, mà Võ Tủy này ẩn chứa tâm huyết của Trần Văn Húc, mình muốn thúc dục U Minh Kiếm còn cần nó.

- Đi vào!

Khẽ quát một tiếng, Nhiếp Vân sáp nhập Võ Tủy vào trong cơ thể Diệp Kiếm Tinh.

Ông!

Võ Tủy vừa tiến vào thân thể, Diệp Kiếm Tinh như nhận được hiểu ra, thét dài một tiếng, đứng dậy, liên tục thi triển mười bộ kiếm pháp.

Cũng không phải hắn nhanh như vậy liền học xong, mà là ở trong Võ Tủy này, bản thân liền ẩn chứa những kiếm thuật kia.&