Vô Tận Đan Điền

Chương 68: Lạc Khúc mộ (Hạ)




- Ngươi…

Phùng Thiên Hành không nghĩ tới con trai độc nhất cũng sẽ phản đối mình, tức đến sắc mặt đỏ lên.

- Các ngươi tiếp tục thương nghị, ta đi trước!

Biết rõ phụ thân muốn làm quyết định không cách nào sửa đổi, Phùng Tiêu phất tay đi theo Dương Ngạn ra ngoài.

- Phụ thân, nếu như ngươi đồng ý, ta cũng cáo từ!

Trần Đồng Sinh còn chưa nói, Trần Tinh liền nhàn nhạt nói một câu, xoay người rời đi.

Trần Tinh không biết sự tình của Nhiếp Vân, bất quá hắn là người làm ăn, có thể thấy rõ thế cục, Dương Ngạn có được Liệt Diễm Phủ của phòng đấu giá ngày đó, lại có võ kỹ lợi hại như thế, nếu như nói cùng hai thần bí nhân kia không có quan hệ, nói cho ai nghe cũng không tin, hắn đã không chút do dự lựa chọn, khẳng định có mục đích của mình!

Vì lợi ích lớn nhất hóa, phụ thân cùng mình phân thành hai phương hướng, vô luận chỗ nào xảy ra vấn đề, đều có thể để cho gia tộc không bị liên quan đến, đây mới là lựa chọn sáng suốt nhất!

Thiếu chủ của Tứ đại gia tộc liên tục đi ba cái, để cho hào khí của đại sảnh cực kỳ xấu hổ, bất quá, có thể trở thành tộc trưởng, mỗi một cái đều là người bái kiến các mặt của xã hội, một lát sau liền định sự tình bức bách Phủ Thành chủ như thế nào, như thế nào làm cho Nhiếp Vân, Nhiếp Khiếu Thiên hiện thân...

...

- Khí Hải ngài tổn hại còn có sự tình của Nhiếp Đồng đều là Nhiếp Hạo Thiên gây nên?

Nhiếp Vân mạnh mẽ đứng lên, ánh mắt lộ ra sát ý trần trụi.

- Đúng vậy! Sau khi ta biến thành phế vật, biết rõ không cách nào báo thù, cũng chỉ có thể giả bộ như cam chịu không cho hắn chú ý, không nghĩ tới hắn rõ ràng còn hạ thủ!

Nhiếp Khiếu Thiên thở dài, lắc đầu.

Nhiếp Khiếu Thiên khôi phục thực lực và đột phá, liền cùng với nhi tử nói rõ chi tiết sự tình, trước kia không có năng lực đối kháng Nhiếp gia, cho nên không dám nói rõ, sợ nhi tử gặp chuyện không may, hiện tại mình đạt tới Khí Tông cảnh, có thể nói Lạc Thủy thành đệ nhất nhân, cũng nên cái gì cũng không sợ rồi!

- Tại sao hắn lại muốn hại chi nhánh chúng ta như vậy?

Nhiếp Vân hỏi.

- Ai, muốn nói tại sao hắn hại chúng ta, liền liên lụy tới một bảo tàng!

Nhiếp Khiếu Thiên nói.

- Bảo tàng?

Nhiếp Vân sững sờ.

- Năm đó ta ở bên ngoài lịch lãm, vô tình phát hiện một phần mộ của cường giả Tôn Cấp lưu lại, gọi Lạc Khúc mộ, nơi này cực kỳ che giấu, hơn nữa rất cổ quái, bề ngoài giống như chỉ có huyết mạch đặc thù mới có thể mở ra, mà ta chỉ tiến nhập bên ngoài, dù như thế, cũng được đến bí mật làm sao tấn cấp Khí Tông, sau khi đi ra, liền nói cho tộc trưởng, nhưng chẳng biết tại sao Nhiệp Hạo Thiên biết, biết được ta tùy thời có thể đột phá Khí Tông, lòng ganh tỵ nổi lên, lúc này mới âm thầm ra tay với ta, muốn làm cho ta nói ra vị trí cụ thể của Lạc Khúc mộ!

Nhiếp Khiếu Thiên thở dài một tiếng.

Mặc dù Nhiếp Hạo Thiên cùng hắn không phải thân huynh đệ, nhưng cũng là đồng tông đồng tộc cùng nhau lớn lên, vì loại vật này liền hại mình cửa nát nhà tan, ngẫm lại cũng thật độc ác.

- Lạc Khúc mộ?

Nhiếp Vân suy nghĩ một chút, kiếp trước đối với chuyện này một chút ấn tượng cũng không có, xem ra kiếp trước mình đối với phụ thân này, hiểu rõ thật đúng là không nhiều lắm.

- Ta lúc ấy coi hắn là bạn tốt, nên không có phòng bị, sau khi Khí Hải tổn hại, biết rõ một khi nói ra sự tình Lạc Khúc mộ, tất nhiên sẽ bị giết chết, cho nên tình nguyện giả ngây giả dại, cũng không dám nói, khi đó ngươi lại vừa sinh ra, hắn áp chế một khi ly khai Lạc Thủy thành liền giết ngươi, ta cũng chỉ phải lưu lại đây, không cách nào ly khai.

Nhiếp Khiếu Thiên nói toàn bộ sự tình một lần.

Nguyên lai năm đó phụ thân trong lúc vô tình phát hiện một bảo tàng tên là Lạc Khúc mộ, chuyện này bị Nhiếp Hạo Thiên biết, hắn muốn biết bí mật của bảo tàng, liền bắt đầu gia hại phụ thân, lúc này mới mang đến cho Nhiếp Thiên chi nhánh tai họa bất ngờ như thế!

Ngay cả đường huynh của mình cũng không buông tha, trình độ tham lam của Nhiếp Hạo Thiên, quả thực làm cho người tức lộn ruột!

- Mẹ, đệ đệ, tỷ tỷ ở lại chỗ này tiếp tục tu luyện, hai người chúng ta đi ra ngoài, Nhiếp Thiên chi nhánh yên lặng nhiều năm như vậy, cũng nên là thời điểm để cho bọn hắn trả nợ rồi!

Hiểu rõ những sự tình này, Nhiếp Vân lạnh lùng nói, trong mắt hiện lên một tia sát ý.

Sau khi Huyết Ngục Ma Tôn sống lại, sẽ để cho thế nhân lãnh hội đến lửa giận tràn ngập huyết dịch.

- Phùng huynh ngươi như thế nào lại đây?

Trong Nhiếp Thiên chi nhánh, Dương Ngạn chứng kiến Phùng Tiêu vụng trộm tiềm vào, vẻ mặt kỳ quái.

- Ta ý định ở chỗ này tìm manh mối, xem có thể tìm được Nhiếp Vân huynh đệ hay không, nói cho hắn biết không nên trở về, tứ đại gia tộc liên hợp đã bức bách Phủ Thành chủ nhượng bộ, nếu như lúc này trở về, nhất định sẽ lập tức lọt vào cao thủ của tứ đại gia tộc truy nã, đến lúc đó rất phiền toái!

Vẻ mặt Phùng Tiêu lo lắng.

- Đúng vậy a, tình cảnh không thể lạc quan, bây giờ Nhiếp Cường đang ở dưới sự trợ giúp của tứ đại gia chủ, tu vi thẳng tắp bay lên, rõ ràng một đường đột phá đạt đến Thành Cương cảnh đỉnh phong, cho dù hiện tại ta cũng không phải đối thủ!

Dương Ngạn nhớ tới chuyện phát sinh mấy ngày nay, cũng nhịn không được nữa thở dài.

- Hắn tu vi tăng trưởng hay không tăng trưởng ngược lại không có gì, hiện tại tứ đại gia tộc liên hợp bức bách Phủ Thành chủ, để cho thành chủ gả con gái cho hắn, định dùng chuyện này làm cho Nhiếp Vân đi ra, thủ đoạn cực kỳ âm hiểm!

Vẻ mặt Phùng Tiêu phẫn nộ.

Không có Nhiếp Vân trợ giúp, thừa số huyết thống của mình như trước không cách nào mở ra, còn là một phế vật, loại ân tình này còn chưa báo đáp, gia tộc lại cùng Nhiếp gia liên hợp đối phó Nhiếp Vân, để cho hắn cực kỳ khó chịu.

- Không cần nhìn nữa, có lẽ hắn không có lưu phương pháp gì có thể liên hệ, ta cũng không liên lạc được, nếu không chúng ta liền chờ ở chỗ này, hi vọng hắn có thể vừa về Lạc Thủy thành liền tới nơi này, chúng ta cũng có thể giúp hắn thoát vây!

Dương Ngạn lắc đầu.

- Ta lúc đầu lưu cho hắn lại cái truyền tin lệnh bài, nhưng vô luận ta nhắn như thế nào, hắn cũng không đáp lại, thật không biết đi nơi nào!

Phùng Tiêu vẻ mặt phiền muộn:

- Hiện tại loại tình huống này chỉ có thể làm như vậy, chúng ta ở chỗ này chờ a.

- Ha ha, ba chúng ta là cùng một chiến tuyến, hai người các ngươi tới nơi này, sao không báo ta một tiếng!