- Đi ra ngoài, đi ra ngoài! Cũng không nhìn xem đây là địa phương nào, đây là Uyên Ương tửu lâu, là địa phương xa hoa nhất Bách Diệp thành, không phải tên hành khất như ngươi có thể tới, cút đi ra!
Nhiếp Vân đang uống rượu, chợt nghe ngoài tửu lâu vang lên tiếng trách mắng.
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tiểu nhị đang chống nạnh đứng trước cửa hướng hai người liều mạng xua tay.
Hai người kia, một là lão nhân, một là thiếu niên, lão nhân mặc quần áo màu xanh trường bào bạc màu, thoạt nhìn có chút lôi thôi, trong tay cầm chiêu bài “Thôi diễn họa phúc”, thiếu niên cõng một cái rương, vừa nhìn là một đồng tử, từ bộ dáng của hai người hẳn là những người dựa vào bói toán kiếm sống.
Toán mệnh, thôi diễn họa phúc cũng rất lưu hành trong Phù Thiên đại lục, nhất là có một ít dong binh rất thích, mỗi lần họ chấp hành nhiệm vụ đều cửu tử nhất sinh, tuy đáy lòng cũng biết toán mệnh là lời nói vô căn cứ, nhưng trước khi chấp hành nhiệm vụ đều hi vọng nghe được lời nói an ủi, xem như tìm chút yên tâm.
Chuyện quá khứ không thể thay đổi, chuyện tương lai lại không biết, họa phúc là điều khó thôi diễn nhất, liên lụy thiên cơ, thiên đạo huyền bí, trừ phi thực lực đạt tới cảnh giới nhất định mới có thể có nhận thức mơ hồ đối với tương lai, thực lực quá thấp đều là gạt người.
Bởi vậy những giang hồ du sĩ thường thường đều là “kẻ lừa đảo” hay “tên khất cái” trong mắt người khác, vì thế tiểu nhị vừa nhìn thấy họ liền đuổi đi.
- Ta biết đây là Uyên Ương tửu lâu…
Lão nhân bị tiểu nhị xô đẩy vài cái, rụt rụt cổ nói.
- Biết còn không mau cút đi, một bữa cơm ở đây cũng phải tốn vài viên thượng phẩm linh thạch. Ngươi tiêu phí được nổi?
Tiểu nhị khinh miệt nhìn thoáng qua.
- Một bữa cơm cần vài viên thượng phẩm linh thạch?
Lão nhân tựa hồ bị giá cả làm hoảng sợ, vẻ mặt hốt hoảng, tựa hồ cảm thấy bị đánh mất mặt mũi, không cam lòng cứng rắn nói:
- Đương nhiên không phải ta tiêu phí, là người khác hẹn ta, hiện tại ta tới tìm hắn!
- Người khác hẹn ngươi? Khoác lác cũng không nhìn người! Có thể tới nơi này phi phú tức quý. Ngươi cho rằng bọn họ tin lời lừa bịp của ngươi? Thật sự là chuyện cười!
Tiểu nhị căn bản không tin lời này.
- Khoác lác? Ta cũng không phải khoác lác! Thật sự có người hẹn ta tới đây!
Bị đối phương cười nhạo, sắc mặt lão nhân đỏ lên.
- Thật sự có người, tốt lắm. Ngươi tìm ra người đó, nếu tìm không được, ta biết ngươi nói dối, có tin ta lột da ngươi hay không!
Tiểu nhị hừ nói.
- Được, ta tìm…
Bị đối phương một kích, ánh mắt lão nhân đảo một vòng trong đại sảnh, đột nhiên rơi xuống trên người Nhiếp Vân:
- Chính là vị tiểu ca này mời ta tới!
Nói xong mang theo đồng tử đi nhanh về hướng Nhiếp Vân, vừa đi vừa chớp mắt, diễn cảm buồn cười nói không nên lời.
- Ân?
Thấy bộ dạng của hắn, Nhiếp Vân thoáng nhìn xung quanh, sau đó bật cười.
Cả đại sảnh chỉ có mình ngồi riêng một bàn, những người khác ít nhất hai ba người một bàn, có lẽ lão nhân nghĩ mình chỉ ngồi một mình, còn trẻ tuổi, sẽ dễ nói chuyện nên mới lựa chọn mình.
- Hắn?
Nhìn thấy lão nhân chỉ tay, tiểu nhị do dự, vẻ mặt nghi hoặc đi tới trước mặt Nhiếp Vân:
- Vị thiếu gia này, hắn…là ngươi mời hắn tới?
- Để cho hắn tới đây đi!
Nhiếp Vân nói.
Kiếp trước khi mình tới Phù Thiên đại lục, không có tiền không có thực lực, cũng giống như lão nhân kia, cọ ăn cọ uống cùng giả vờ giả vịt, bây giờ nhìn thấy lão nhân lại nhớ tới ngày đó, cảm giác thân thiết, cũng không phủ nhận.
- Dạ dạ!
Thấy Nhiếp Vân thừa nhận, sắc mặt tiểu nhị đại chuyển biến, hai bước chạy tới trước mặt lão nhân đưa tay tiếp nhận chiêu bài “Thôi diễn họa phúc” của hắn, thần sắc mỉm cười:
- Lão nhân gia, vừa rồi ta có mắt không nhìn được Thái Sơn, không biết có người mời ngươi, mời vào…
- Ân!
Lão nhân biết loại người buôn bán biến sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, cũng không nhiều lời, gọi đồng tử một tiếng, vài bước đi tới bàn của Nhiếp Vân.
- Xem vầng trán vị thiếu gia này lộ vẻ lo lắng, hẳn có chuyện khó khăn gì khó thể giải quyết đi!
Lão nhân ngồi trước mặt Nhiếp Vân, tay vuốt chòm râu, bộ dáng như thần côn.
- Uống rượu!
Nhiếp Vân biết những người toán mệnh khi nhìn thấy người khác thường dùng mạnh miệng chấn trụ người ta, cố ý nói “đại hung hiện ra” hay “không tường không tốt”, sau đó nhân cơ hội trộn mây chuyển mưa, vì vậy chỉ cười giơ lên bầu rượu.
- Đây là ngươi mời ta uống, ta không cần trả tiền!
Lão nhân thoáng do dự, trong ánh mắt lộ vẻ khát vọng, lại sợ thiếu niên để hắn trả tiền, liền nói.
- Gặp được chính là duyên, có thể ngồi chung một chỗ uống rượu chính là duyên phận! Nói tiền, liền tục!
Nhiếp Vân đem rượu đưa tới.
- Vậy ta không khách khí!
Ánh mắt lão nhân sáng lên, trong mắt lộ hưng phấn, cười hắc hắc vội vàng bưng chén rượu uống một hơi cạn sạch, uống xong còn nhắm mắt cẩn thận nhấm nháp, tựa hồ thật lâu không uống qua rượu ngon như thế.
- Rượu ngon, rượu ngon! Kỵ Tửu nhân gia ủ rượu luôn phi phàm, nếu ta đoán không lầm, rượu này hẳn là Tuyết Quả tửu, uống vào cơ thể sảng khoái thông khí, thật sự là rượu ngon khó gặp!
Mở to mắt, lão nhân rung đùi đắc ý, bộ dáng thỏa ước mong nguyện.
- Quả nhiên kiến văn rộng rãi, đây đúng là rượu của Kỵ Tửu nhân gia!
Nhiếp Vân khẽ cười.
Kỵ Tửu nhân gia, tên là Kỵ Tửu, cũng là một trong hai đại căn cứ nhưỡng rượu nổi danh nhất Phù Thiên đại lục, đặc chế Tuyết Quả tửu, uống vào sảng khoái, phi thường trân quý, Nhiếp Vân cũng chỉ tìm được vài hũ trên thi thể đám người Di Tinh, nói thật, ngay cả Uyên Ương tửu lâu cũng không mua được.
Lão nhân này thoạt nhìn có chút lôi thôi, nhưng có thể trực tiếp nhận ra Tuyết Quả tửu, xem ra hiểu biết không ít, xem như tiền bối.
- Lúc trước ta toán mệnh cho một đại gia đình, được uống Tuyết Quả tửu một lần, không nghĩ tới đời này uống được lần thứ hai, chuyến đi này không tệ…
Lão nhân cầm bầu rượu rót một chén, uống cạn sạch, lại cảm khái, chỉ sợ người khác tranh đoạt với hắn, làm Nhiếp Vân cảm thấy buồn cười.
- Sư phụ, rượu ngon như vậy, cho con uống một ít đi…
Đồng tử chép miệng, có chút không nhịn được vội vàng đi qua nhỏ giọng nói.
Ra vẻ chẳng những lão nhân này là tửu quỷ, mà tiểu tử kia cũng không kém.
- Uống gì uống? Ngươi xem nhi đồng nhà ai lại uống rượu, mỗi ngày không học giỏi chỉ nghĩ uống rượu, chờ khi nào học xong toàn bộ tay nghề của ta, tiếp tục uống đi…
Lão nhân trách mắng, nhưng trên tay cũng không ngừng lại, chỉ nháy mắt đã uống thêm hai bát lớn.
Một vò rượu tổng cộng bảy tám bát, vừa rồi Nhiếp Vân cũng đã uống mấy bát, lão nhân không ngừng uống, nháy mắt vò rượu đã cạn.