Lực lượng thân thể 100 vạn tượng lực phối hợp đại lực đan điền tăng phúc gấp 10 lần, nói cách khác hiện tại nhiếp vân chỉ bằng vào thân thể thì có thể đánh ra 1000 vạn tượng lực!
Cường giả thiên kiều cảnh sơ kỳ mới có 1000 vạn tượng lực, mà nhiếp vân mới bất hủ cảnh đỉnh phong liền có được thực lực như thế, cực kỳ đáng sợ!
Linh tê luyện thể quyết đạt tới đệ ngũ trọng, chẳng những lực lượng bạo tăng, còn để cho thân thể nhiếp vân càng thêm hoàn mỹ, càng có xu hướng ma tộc, nếu như không khống chế mà nói, trong cơ thể ma khí cuồn cuộn, vừa nhìn liền cảm thấy hắn như một cường giả ma tộc chính thức!
- Đáng tiếc ma khí còn chưa đủ, không cách nào làm cho linh tê luyện thể quyết đạt tới đệ ngũ trọng đại viên mãn, một khi đạt tới, cho dù không cần thi thể di tinh, gặp được cường giả thiên kiều cảnh đỉnh phong cũng không sợ!
Cảm nhận được cảm giác lực lượng tăng vọt trong cơ thể đình chỉ, nhiếp vân lắc đầu.
Linh tê luyện thể quyết đột phá đệ tứ trọng, đã xảy ra bay vọt về chất, giống như súng bắn chim đổi thành pháo, cả hai căn bản không cùng một cấp bậc.
Đạt tới linh tê luyện thể quyết đệ ngũ trọng, hấp thu nhiều ma khí như vậy, cũng chỉ là sơ kỳ, ngay cả trung kỳ cũng không tính, muốn đạt đến đại thành, chỉ sợ chỉ có thể tóm lạc thiên ma tôn tới tế luyện mới có thể a!
Tóm lạc thiên ma tôn tới tế luyện? Hiện tại cho dù cho nhiếp vân mười cái lá gan cũng không dám!
Thực lực tấn chức xong, quay đầu nhìn lại nữ hài. Ma khí trong cơ thể nàng bị mình hấp thu sạch sẽ, thân thể đã bắt đầu chậm rãi chữa trị, cường giả nạp hư cảnh khôi phục cường đại, dùng không được bao lâu, ngoại thương có thể triệt để tiêu trừ, về phần nội thương, chỉ sợ không có mấy tháng, là mơ tưởng hoàn hảo không tổn hao gì.
Đương nhiên, nếu như mình cũng đạt tới nạp hư cảnh, cho dù nội thương nặng gấp 10 lần hiện tại, trị liệu chi khí cũng có thể làm cho nàng hoàn hảo như lúc ban đầu.
- Ngươi... Ta muốn giết ngươi...
Ma khí trong cơ thể bị hấp thu sạch, nữ hài từ từ tỉnh dậy, liếc nhìn thiếu niên, giãy dụa lấy muốn đứng lên, cùng nhiếp vân dốc sức liều mạng, trong mắt hận ý cuồn cuộn.
- Ngươi vẫn là tiếp tục bất tỉnh a...
Thấy bộ dạng nàng như vậy, nhiếp vân khẽ vươn tay, lần nữa vung một chưởng.
Lạch cạch!
Nữ hài lại hôn mê.
Aii… kỳ thật cũng không muốn đánh nàng bất tỉnh, nhưng nàng này thật sự quá phiền toái. Một mực muốn giết mình, thực không biết mình hảo tâm cứu nàng, là đúng hay sai!
Bất quá, mặc kệ đúng hay sai, đều không sao cả, đường đường huyết ngục ma tôn, lão quái vật trọng sinh, nếu như bởi vì sợ hãi, liền vi phạm bản tâm, về sau thành tựu khẳng định sẽ không cao.
- Hiện tại nàng bất tỉnh liền thoải mái, ta lại không thể đi ra, tiếp tục đợi a!
Nhìn thoáng qua bên ngoài, hiện tại nhiếp vân cũng không dám đi ra ngoài, tuy lạc thiên ma tôn thoạt nhìn đi rồi, nhưng ai biết hắn lúc nào trở về, vạn nhất vừa đi ra ngoài đã bị đụng phải, khẳng định chết lềnh bà lềnh bềnh!
Không có biện pháp, đành phải ở trong sơn động tu luyện, ngược lại trong nạp vật đan điền của mình có không ít thứ tốt, mặc dù bị vây ở chỗ này mười năm tám năm, cũng không đói chết.
............
Qua không biết bao lâu, trong lúc này lạc thiên ma tôn quét nhìn mấy lần, bất quá đều bị ảo cảnh của nữ hài thiết trí mê hoặc, không có phát hiện cái gì, trực tiếp bay đi.
- Ân!
Nữ hài rốt cục lần nữa tỉnh lại, ma khí trong cơ thể tiêu hết, pháp lực vận chuyển, chậm rãi mở mắt.
Ngồi dậy, lúc này mới phát hiện thương thế ở ngực trải qua lúc hôn mê, được thiếu niên kia cứu chữa, đã sắp tốt rồi.
Thân thể khẽ động, y phục khoác trên người liền chảy xuống, lộ ra vai cùng hơn nửa bộ ngực sữa, sắc mặt phát lạnh, liền tranh thủ che tốt quần áo, quay đầu nhìn lại tiền phương.
Chỉ thấy thiếu niên kia lúc này đang dựa vào trên nham bích, sắc mặt tái nhợt, toàn thân không ngừng run rẩy, trong cơ thể có một cổ ma khí quay cuồng không thôi, tựa hồ cả người đang bị ma khí cắn trả.
- Ngươi cái gia hỏa hèn mọn bỉ ổi này, dám xem thân thể của ta, hôm nay ta liền giết ngươi!
Ưm một tiếng, hàm răng trắng noãn cắn chặt, nữ hài chậm rãi đứng lên, đôi mắt đen nhánh có hận ý chảy xuôi, chậm rãi đi tới chỗ thiếu niên.
- Không thể giết hắn, vừa rồi u minh tam xoa kích ở trên người của ta, nếu như hắn không xử lý, chỉ sợ ta sớm đã chết, hắn làm như vậy là vì cứu ta...
Mới vừa đi một bước, một thanh âm khác liền từ đáy lòng xông ra.
Nàng cũng không ngốc, biết rõ nếu như không có thiếu niên, mình bây giờ khẳng định như trước bị ma khí quấy nhiễu, khổ không thể tả, nhưng... Vì cứu mình, có thể khinh nhờn thanh bạch chi thân những năm này bảo trì sao?
- Tuy ngươi đã cứu ta, nhưng thân thể của ta là không thể cho người khác xem, nhất là nam tử, chớ có trách ta... Sau khi chết, ngươi cứ mắng hoắc dĩnh ta vong ân phụ nghĩa, là tiểu nhân hèn hạ...
Tiếp tục tiến về phía trước một bước, trong nội tâm lần nữa hạ nhẫn tâm, cổ tay khẽ đảo, trong tay nữ hài nhiều ra một thanh trường kiếm hàn quang lóng lánh, nói rất hung ác, nhưng trên mặt lại lộ ra trù trừ, cánh tay cầm kiếm không ngừng run rẩy.
- Sư phụ đã từng nói cho ta biết, phải giúp mọi người làm điều tốt, linh lung tiên tông cũng có tổ huấn, thời điểm không đả thương người tận lực không đả thương người, không nên tham dự đại lục tranh đấu, miễn cho sinh linh đồ thán... Nếu như hiện tại ta giết hắn, chẳng khác nào vong ân phụ nghĩa...
Trường kiếm ngừng lại ở trên không trung, thân thể mềm mại của nữ hài run rẩy, trong nội tâm làm lấy tranh đấu kịch liệt.
Dựa theo đạo lý, đối phương nhìn thân thể của mình, tiết độc thân phận thánh nữ của mình, chỉ có một con đường, cái kia chính là chết, nhưng nếu như hắn không làm như vậy, mình bất tử cũng không xê xích gì nhiều, coi như mình lại xấu, cũng không thể làm một tiểu nhân vong ân phụ nghĩa!
Nữ hài cách thiếu niên cũng không xa, chỉ ngắn ngủn vài bước, nhưng trong lòng giống như phiên giang đảo hải, lập loè nhiều lần, giết cùng không giết dây dưa trong lòng, con mắt đen nhánh dần dần hiện đầy bọt nước, tư tưởng tranh đấu kịch liệt để cho thân thể mềm mại của nàng run rẩy, không kiềm chế được.
Thực lực đạt tới nạp hư cảnh, linh hồn ít nhất đã đạt đến linh cấp đỉnh phong, năng lực tự chế của loại người này hẳn rất mạnh, bây giờ lại để cho nàng như vậy, đủ thấy nội tâm xoắn xuýt đã vượt ra phạm trù có thể khống chế.
- A...