Vô Tận Đan Điền

Chương 552: Thân phận bạo lộ (Hạ) (2)




Nguyên Thiên tông chủ đáp ứng, lại nói với những người sau lưng vài câu rồi lần nữa mỉm cười nói với đặc sứ:

- Đặc sứ một đường bôn ba tới đây có lẽ còn chưa dùng bữa, ta đã đặc biệt chuẩn bị tiệc rượu, kính xin đặc sứ hưởng dụng.

Nói xong hắn muốn mời tên đặc sứ này vào Thông Minh điện.

- Đặc sứ, tông chủ, ta có chuyện muốn bẩm báo.

Nguyên Thiên tông chủ còn chưa nói hết thì đột nhiên có một trung niên thét dài một tiếng, nhanh chóng từ bên ngoài đi tới.

- Nguyên Sùng trưởng lão, có chuyện gì nói sau, đừng làm chậm trễ đặc sứ dùng cơm.

Trên mặt Nguyên Thiên tông chủ hiện lên vẻ mất hứng.

Người này là Nguyên Sùng trưởng lão, là một chấp sự trưởng lão tầm thường, địa vị không cao. Bình thường khi tông môn có đại hội thì mới có mặt. Không có quyền lợi gì. Người này vừa mới ra mặt đã khiến cho hắn có chút khó coi.

Chọc giận hắn thì cũng thôi đi, vạn nhất chọc giận đặc sứ, ai có thể gánh chịu được chứ?

- Hồi bẩm tông chủ, chuyện này liên quan tới Nhiếp Vân mà đặc sứ vừa nói, không chậm trễ được.

Trung niên gọi là Nguyên Sùng trưởng lão tiếp tục tiến lên phía trước một bước.

- Ồ? Nói nghe một chút.

Nghe thấy chuyện có liên quan tới Nhiếp Vân, đặc sứ dừng bước, hai mắt sáng ngời.

- Ta chủ quản hình pháp và khảo hạch trong tông môn. Ba ngày trước có mấy đệ tử tinh anh nói ở trong tửu điếm Cực Quang thành gặp được Nguyên Cương trưởng lão, hắn ở cùng một chỗ với một người gọi là Nhiếp Vân thiếu gia. Bởi vì đám người này đắc tội với Nhiếp Vân kia cho nên mới bị đánh cho một trận, đồng thời còn bị vơ vét tài sản. Lúc ấy ta cũng không để ý, bây giờ nghe đặc sứ nói ta mới nghĩ ra. Không biết hai Nhiếp Vân này có phải là cùng một người hay không.

Nguyên Sùng ôm quyền đứng tại chỗ nói.

- Hỏng bét.. Ngày đó uống nhiều không có giết chết mấy tiểu tử kia, không ngờ lại lưu lại tai họa lớn như vậy.

Nghe thấy Nguyên Sùng nói vậy, trong lòng Nhiếp Vân lập tức trầm xuống.

Hắn cũng không biết trước Di Thần tông lại phái đặc sứ đi Nguyên Tâm tông tìm mình, lại càng không thể tưởng tượng được mấy tên đệ tử tinh anh bình thường ngày đó không giết lại mang tới nhiều phiền phức hôm nay như vậy.

Có thể tưởng tượng được, một khi bị bạo lộ ở đây, nhất định sẽ phải chết không thể nghi ngờ, cho dù muốn trốn cũng khó đào thoát.

- Nguyên cương, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Nếu như hôm nay không nói rõ ràng, để xem ta có giết ngươi hay không.

Nguyên Thiên tông chủ không ngờ lại xuất hiện loại tình huống này, sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi vô cùng. Hắn nhìn về phía Nhiếp Vân rồi hét lớn, trên người có một cỗ sát khí nhộn nhạo.

- Tông chủ, oan uổng a. Đoạn thời gian trước ta từng giáo huấn Nguyên Sùng này, hắn ghi hận trong lòng cho nên muốn hại ta...

Nhiếp Vân vội vàng va lên, thân thể đồng thời lùi về phía sau vài bước, quan sát hai bên, định tìm đường phù hợp đào tẩu.

Đặc sứ là cường giả Thiên Kiều cảnh, tông chủ là cường giả bán bộ Thiên Kiều cảnh, hai cao thủ này cộng thêm đại trận tông môn Nguyên Tâm tông, nếu như không làm tốt, đừng nói là đào tẩu, cho dù chết cũng không biết chết như thế nào.

Tính toán cho tốt, chỉ bằng vào thực lực của Nguyên Cương trưởng lão này, tỷ lệ thành công cũng không vượt quá một phần mười.

Đương nhiên đừng nói một phần mười, cho dù có một phần trăm hi vọng đào tẩu thì Nhiếp Vân cũng sẽ đi thử.

Khôi lỗi Nguyên Cương trưởng lão này tuy rằng không quan trọng, nhưng mà linh hồn thể bên trong đối với mình lại có tác dụng rất lớn. Linh hồn Linh cấp hậu kỳ có thể khiến cho thực lực hắn ít nhất gia tăng lên gấp đôi, một khi không có linh hồn thể này hắn sẽ lại trở lại như trước đó, thực lực tổn hại, yếu đuối.

Hơn nữa điểm ấy cũng không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là trong linh hồn thể này ẩn chứa ý chí của hắn, một khi bị bắt, hoàn toàn có thể tìm hiểu rõ, vận dụng thủ đoạn đặc thù tìm dược mình.

Tử Hoa động phủ biến thành hạt bụi, có thể dấu diếm Bất Hủ cảnh, Lĩnh vực cảnh, nhưng mà muốn dấu diếm cường giả Thiên Kiều cảnh hiển nhiên không có cửa.

Thiên Kiều cảnh thân thể câu thông đại địa, mỗi một hạt bụi trên mặt đất đều có thể cảm thấy. Tử Hoa động phủ bị phát hiện, bị phong ấn, bằng vào thực lực của hắn bây giờ căn bản không trốn thoát.

Có thể tưởng tượng ra được, một khi bị đối phương phát hiện ra, chộp lại Di Thần tông, lại mời cao thủ phá giải, khi đó nhất định hắn sẽ phải chết.

- Oan uông? Điểm thứ nhất, chúng ta căn bản không có thù hận, sẽ không vô cớ hại ngươi. Thứ hai, lời ta nói là sự thực. Nếu như ngươi kêu oan uổng thì là có tật giật mình. Thứ ba, chuyện này liên quan tới an nguy của Nguyên Tâm tông ta, ta phải bẩm báo chi tiết, bất luận kẻ nào cũng không ngăn được. Nếu như tông chủ không tin thì ta có thể lập tức gọi mấy tên đệ tử tinh anh kia tới đây đối chứng.

Nhìn Nguyên Cương trưởng lão trước mắt, Nguyên Sùng hừ lạnh một tiếng rồi nói.

- Được, gọi mấy tên đệ tử kia tới, ta muốn nghe mọi chuyện rõ ràng.

Tông chủ còn chưa lên tiếng thì tên đặc sứ kia đã vung tay lên, lại lần nữa trở về vương tọa rồi ngồi xuống.

- Vâng.

Nguyên Sùng trưởng lão lui xuống, một lát sau mấy tên đệ tửu tinh anh đi tới, chính là mấy người Tô Vinh, Chu Cường.

- Đệ tử tinh anh Nguyên Tâm tông, Tô Vinh, Chu Cường bái kiến đặc sứ, tông chủ...

Đi vào quảng trường, mấy người này lập tức quỳ rạp xuống đất.

Loại đại hội tông môn quy mô như vậy chỉ có đệ tử hạch tâm mới có thể tham dự. Đệ tử tinh anh như bọn hắn không có tư cách.

- Lễ nghi phiền phức không cần phải làm, nói ra những chuyện các ngươi biết.

Đặc sứ dùng ngón tay gõ vào thành vương tọa, lạnh nhạt nói.

- Là như thế này, ngày đó hai sư huynh đệ ta đi uống rượu...

Tô vinh nói trước.

Tô vinh chính là tên sư huynh trước đó, sự kiện kia hắn tự mình trải qua cho nên không có chút chênh lệch nào.

- Các ngươi nhìn thấy Nhiếp Vân kia có dạng gì? Có thể khắc dung mạo, ấn tượng linh hồn hắn vào ngọc bài hay không?

Nghe Tô vinh nói vậy, đặc sứ này lạnh nhạt nói tiếp.

- Có thể. Xin đặc sứ chờ một chút.

Tô Vinh lấy ra một cái ngọc bài ký ức khắc ở trên rồi cung kính đi qua.

Đặc sứ cũng không quan sát mà bàn tay phất một cái, ngọc bài trên không lập tức thể hiện ra thân ảnh một thiếu niên trẻ tuổi, không phải là Nhiếp Vân thì còn ai vào đây nữa?

Lúc ấy Nhiếp Vân cũng không ngụy trang, giống như đúc thân ảnh mà đặc sứ lưu lại.

- Còn muốn chạy trốn? Xuống đây cho ta.