Không biết qua bao lâu, có lẽ là một ngày, cũng có lẽ là mươi ngày, Nhiếp Vân từ trong tu luyện tỉnh lại. Hai mắt sáng ngời hữu thần. Bàn tay giơ lên, một thủ ấn huyền ảo lập tức hình thành trong lòng bàn tay hắn, hắn đẩy về phía trước, đánh ra ngoài.
Ầm ầm.
Chưởng ấn còn chưa xuất hiện thì cả thạch động rung động lắc lư, bị một cỗ thanh âm như sấm rền tràn ngập, mặt đất cũng không ngừng run rẩy, giống như là thiên địa cũng muốn sụp đổ vậy.
Tiếp đó Nhiếp Vân cảm thấy pháp lực mãnh liệt như sóng cả trong khí hải hắn thoáng cái bị rút không còn một mảnh, ngay sau đó hắn nhìn thấy một chưởng ấn cực lớn xuất hiện trước mắt.
Đạo chưởng ấn này vô luận là từ uy lực hay uy thế đều cường đại hơn chưởng ấn mà trước đó Nguyên Hằng trưởng lão đánh ra gấp bội. Mới vừa xuất hiện đã hóa thành một đạo thiểm điện đánh về phía vách tường đối diện.
Oanh.
Đá vụn bắn tứ tung, thạch thất bị chưởng ấn đảnh ra một lỗ thủng cực lớn.
Ông.
Thạch thất hư hao, dường như đụng phải cơ quan trận pháp nào đó, năng lượng chấn động xoay tròn, lần nữa lại có Thủy tinh cầu xuất hiện trong thạch thất.
- Đây là Truyền tống trận tiến vào thạch thất tiếp theo...
Nhìn thấy thủy tinh cầu, Nhiếp Vân bước hai bước qua, hắn phát hiện ra so với phía trước không có gì khác nhau cho nên hắn cũng không băn khoăn mà dùng bàn tay nhẹ nhàng xoa vào bề mặt của nó.
Sưu.
Thiên địa lần nữa xoay tròn, Nhiếp Vân lại tới một thạch thất khác.
Thạch thất này còn xa không lớn bằng thạch thất trước, chỉ có mười mấy thước vuông, ở giữa có vài đài cao đứng sừng sững.
- Có thể đi vào nơi này nói rõ ngươi đã triệt để luyện thành thức thứ nhất Thiên Địa vô lượng trong Ma Ha thần chưởng của ta. Chúc mừng ngươi.
Ngay khi trong lòng Nhiếp Vân tràn ngập nghi hoặc thì đột nhiên sau lưng truyền tới thanh âm. Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên vách đá sau lưng, thân ảnh Nghiễm Minh Tử chậm rãi hiển hiện.
- Hiện tại ngươi sẽ nhìn thấy năm đài cao, bên trên đều có một ngọc bài, ghi lại sáu chiêu còn lại trong Ma Ha thần chưởng của ta.
Theo lời nói của Nghiễm Minh Tử, Nhiếp Vân nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy ngọc bài được ném ở phía trên.
- Ngươi có thể thi triển Thiên địa vô lượng, những chiêu số này chưa hẳn đã có thể thi triển ra được. Bởi vì nó cần tiêu hao lực lượng lớn hơn. Nếu như thực sự không có cách nào thi triển thì không nên cưỡng cầu. Nếu không không những hại người mà còn hại mình.
Thanh âm của Nghiễm Minh Tử tiếp tục vang vọng.
- Những chiêu số này chỉ có nguyên khí sư, hơn nữa lại là nguyên khí sư có khí hải đủ cường đại mới có thể thi triển ra. Hậu bối, nếu như ngươi không phải là Nguyên khí sư thì một chiêu Thiên Địa vô lượng đã đủ để ngươi hưởng thụ cả đời rồi, không nên ham hố, tránh cho xảy ra vấn đề.
- Nếu như ngươi là Nguyên khí sư thì xin mời thi triển nguyên khí chi khí, lấy những ngọc bài này đi. Không cần có ý nghĩ may mắn trong lòng, bằng không cho dù ta đã chết nhưng vẫn có thể giết chết ngươi.
Thanh âm của Nghiễm Minh Tử trở nên lạnh lẽo.
- Ta là Nguyên khí sư, ta sẽ lấy đi ngọc bài của tiền bối.
Nhiếp Vân gật đầu, hắn biết lời nói của Nghiễm Minh Tử cũng không phải là giật gân.
Không phải Nguyên khí sư, pháp lực cung ứng trong cơ thể vô cùng phức tạp, chỉ có thể sử dụng đan dược, linh thạch các loại bổ sung. Nhưng mà tốc độ bổ sung như vậy sao có thể bằng Nguyên khí sư được chứ?
Thiên Địa vô lượng chỉ là chiêu thứ nhất đã có uy lực như vậy, năm chiêu còn lại nhất định sẽ mạnh hơn nữa. Chân khí không đủ, linh thạch, đan dược nhất định không bổ sung kịp. Khi thi triển tuyệt chiêu, còn chưa thi triển được một nửa đã không còn lực lượng... Khi đó quả thực vô cùng nguy hiểm, chết cũng không biết chết thế nào.
Hít sâu một hơi, nguyên khí đan điền của Nhiếp Vân vận chuyển, tạo thành một bàn tay trên không trung, nắm về phía ngọc bài trên đài cao.
Sưu.
Nguyên khí chi khí đụng phải đài cao, pháp trận ẩn nấp trên đài cao như là nhìn thấy chủ nhân, chậm rãi tiêu tán, lộ ra ngọc bài bên trên.
- Những trận pháp này thực là lợi hại, không biết Nghiễm Minh Tử này khi còn sống có thực lực như thế nào? Chỉ sợ bằng vào những trận pháp ẩn giấu này cũng có thể đánh chết cường giả Bí cảnh lục, thất trọng a.
Bản thân hắn là Nguyên khí sư, phá vỡ phong ấn trên đài cao vô cùng đơn giản. Nếu như không phải mà cưỡng ép lấy trộm ngọc bài, như vậy trận pháp ẩn giấu bên sẽ lập tức bộc phát, đánh hắn thành cặn bã. Cho dù là tuyệt thế cường giả Bí cảnh lục, thất trọng cũng không phải là ngoại lệ.
Đáng sợ.
Chỉ bằng vào điểm ấy có thể nhìn ra Nghiễm Minh Tử này khi còn sống nhất định thực lực phi phàm, ít nhất cũng là siêu cấp cường giả Bí cảnh bát trọng.
Ít nhất so với trận pháp mà hắn bố trí bên ngoài còn cường đại hơn rất nhiều.
Cứ như vậy Nhiếp Vân lấy ngọc bài trên bốn đài cao còn lại, tinh thần tùy ý quét một vòng bên trên.
Sau khi xem qua, Nhiếp Vân nhịn không được lắc đầu.
Khí hải của hắn khổng lồ như vậy mà cũng chỉ có thể thi triển chiêu đầu tiên, chiêu thứ hai không có cách nào tu luyện, đủ để thấy được pháp lực cần nhiều thế nào, quả thực vượt quá tưởng tượng của hắn.
Cho dù hắn có được nguyên khí đan điền, pháp lực có thể nói là vô cùng vô tận. Tuy nhiên, khi thi triển Ma Ha thần chưởng cũng phải toàn lực ứng phó, một mặt thi triển chưởng pháp, một mặt bổ sung lực lượng, dùng tu vi trước mắt của hắn, như vậy nhất định không được.
Bởi vì hiện tại cấp độ linh hồn quá thấp, chỉ có Linh cấp trung kỳ, làm như vậy chẳng những không có phát huy ra được uy lực của thần chưởng mà còn có thể tẩu hỏa nhập ma.
Chính bởi vì vậy cho nên Nghiễm Minh Tử mới cần người có khí hải rộng lớn làm truyền nhân.
- Được rồi, trước tiên không tu luyện, lại nói, muốn luyện cũng không luyện thành.
Đối với năm chiêu còn lại, cho dù hiện tại hắn muốn tu luyện cũng không thể. Nếu như thực sự tu luyện, chỉ có đợi tới ngày sau tìm được khí tức đặc thù kia, vận chuyển pháp quyết vô danh mở rộng khí hải mà thôi.
Đối với pháp quyết vô danh Nhiếp Vân càng thêm cảm kích. Từ trước tới nay hắn không biết khí tức đặc thù này rốt cuộc là cái gì. Về phần pháp quyết vô danh vì sao có thể diễn sinh ra đan điền, vì sao đan điền diễn sinh ra lại có thể tùy ý thay đổi thuộc tính, chuyện này hắn càng không biết rõ.